Mạnh Thính Chi bất tri bất giác đi bộ dưới cửa cổng của Tú sơn đình, bệ đá bị người đi bộ dẫm lên đến sáng bóng, một trận gió thổi lạnh, chiếc váy mềm mại đang cào cấu bắp chân một cách tùy ý.
Cô đứng yên trong đám đanh, chiếc điện thoại di động bên tai, tiếng bíp bíp từng hồi, chờ đợi được trả lời.
"Alo?"
"Trình Trạc, em có thể gặp anh không?"
Giọng nói trầm thấp trong gió.
Điện thoại bị kẹt một hồi, tựa hồ chưa từng nghe thấy một câu ngoan đạo rụt rè như vậy, chăn banh cọ xát chuyển động lật lật phát ra tiếng sột soạt.
Anh dường như ngồi dậy, ho một tiếng, giọng nói ngái ngủ thiếu vài phần hơi khí, nhẹ nhàng nói, "Đến đây."
Như thể đã nhận được một món quà mà không nên thuộc về mình, âm thanh Mạnh Thính Chi nghe như nhảy nhót lên: "Thật không?"
"Giả đấy, đừng đến."
Ống nghe im lặng trong vài giây, cô gái nhỏ chỉ biết hít mũi cố kiềm chế, không nói gì, giấc ngủ của Trình Trạc cũng đã biến mất, trái tim cũng dịu lại như mềm đi.
Anh đứng đắn nói: "Đùa em thôi, Chẩm Xuân công quán có biết không?"
Mạnh Thính Chi thành thật trả lời: "Không biết, có phải là khách sạn không?"
"Không phải."
"Nhà anh sao?"
Anh dừng lại hai giây, thấp giọng, "Có thể tính như vậy."
Trước khi cúp điện thoại, Mạnh Thính Chi hỏi anh có phải bị cảm, muốn mang thuốc cho anh không, Trình Trạc trả lời không có, chỉ là anh vừa tỉnh dậy.
"Đói bụng không? Em mang thức ăn cho anh, anh muốn ăn gì?"
Trình Trạc suy nghĩ hai giây, "Cái gì cũng được."
Mạnh Thính Chi nắm chặt điện thoại, thở dài, cuối cùng cũng hiểu tại sao con trai ghét con gái nói cái gì cũng được.
Thật sự có chút khó xử.
Hàm dưới vẩn còn những hạt suối nước, Trình Trạc lấy khăn lau, khi xuống lầu nhìn thấy Mạnh Thính Chi, anh hơi khựng lại.
Mạnh Thính Chi quay lưng về phía anh, dáng người mảnh mai, cẩn thận đặt đồ lên bàn.
Hộp lớn hộp nhỏ kích thước và hình dạng đều khác nhau.
Nhưng cô học mỹ thuật, có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế về mặt bố cục, bố cục đầy đủ và đẹp mắt, màu sắc và chi tiết vang lên, cô thay khăn trải bàn màu xám ngọc bích buồn tẻ, giống như những bức ảnh dã ngoại xa hoa trong hình ảnh net.
Quay sang nhìn thấy Trình Trạc, trong tay cô vẫn còn một hộp nhỏ bạch tuộc viên, nụ cười nhẹ nhàng, "Cái này mua đến sớm, có một chút lạnh, có lò vi sóng để làm ấm nó lên không?"
Trình Trạc ném khăn lông bước đến, anh giữ vai cô, ấn cô xuống ghế bên cạnh ghế chính rồi kéo ghế ngồi xuống.
"Đừng vội, tôi tùy tiện ăn hai miếng thôi, em ăn chưa?"
Mạnh Thính Chi đặt hộp đựng viên bạch tuộc nhỏ lạnh lẽo xuống, đẩy ly nước về phía anh, "Ăn rồi, vào mùa hè gia đình em ăn sớm lắm.
"
Cô lặng lẽ đưa tay ra vuốt ve bờ vai, là nơi anh vừa mới ôm vào lòng.
Trình Trạc nhấp một ngụm nước, hơi nóng ẩm ướt chảy xuống khoang cổ họng, không biết đã đi đến đâu, một cảm giác kỳ lạ quay lại sau khi nuốt xuống.
Trình Trạc nói ăn hai miếng thực sự là hai miếng, đó là một con số chính xác, không phải là một con số gần đúng.
Anh nghiêng đầu đè cổ, nói là ngủ quên, không ăn uống.
Khi Mạnh Thính Chi vừa đun nước nóng, nhìn thấy một vĩ thuốc dạ dày bên cạnh tủ lạnh, vài viên thuốc đã được lấy ra.
Thùng rác sạch sẽ, chỉ còn một nửa chai nước khoáng Evian nằm gọn trong đó.
Sau khi ăn xong, Mạnh Thính Chi dọn bàn.
Trong bếp có trái cây, cô cắt một ít đào, cắm một chiếc tăm, đặt ra trước mặt anh.
Nhìn anh vừa trả lời điện thoại vừa ăn, vẻ khẩn trương trên đuôi lông mày của Mạnh Thính Chi biến mất.
Trong giây tiếp theo, cô đột nhiên thở dài một cách thanh tỉnh, cào lớp da chết trên đầu ngón tay.
Trước mặt Trình Trạc, hành vi của cô gần như không thể kiểm soát được, biết cố tình là mất tự nhiên lớn nhất, nhưng cô vẫn không nhịn được.
Làm sai quá nhiều.
Nguồn sáng trong phòng khách rất lạnh, chiếu vào khuôn mặt âm trầm của anh, có xương mày nhô ra, rất rõ ràng.
Anh một tay cầm điện thoại di động, tay kia tự nhiên đặt ở trên bàn, ngón áp út có chút sẹo, mạch máu xanh dưới làn da trắng lạnh hiện rõ.
Mạnh Thính Chi bước đi bằng hai ngón tay trên bàn, giống như khi anh chạm vào chiếc bật lửa trong túi lần đó, lặng lẽ, cuối cùng đầu ngón tay rơi xuống mu bàn tay.
"Trình Trạc, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Anh ngẩng đầu cười nhẹ, lòng bàn tay đột nhiên hướng lên, bắt lấy bàn tay vừa nhỏ vừa mềm của cô, siết chặt như không xương.
Thấy tai cô hơi đỏ, lên tiếng.
"Đã biết."
Tâm trạng của anh rất tốt, anh hỏi Mạnh Thính Chi muốn đi chổ nào chơi, Mạnh Thính Chi đại não trống rỗng, không biết tính là gì, hẹn hò sao.
"Đều có thể."
Cô nói như vậy, Trình Trạc ấn đầu cô, lặp lại lời nói của cô, " Đều có thể đúng không?"
TLU đã qua phiên khởi động, bầu không khí khô khốc, âm nhạc điện tử chấn động tim phổi, đèn nhấp nháy đang tuần tra địa điểm theo hàng, sáng, tối đi theo nhịp điệu của âm nhạc điện tử.
Không thể nhìn rõ những người trên sàn nhảy, giống như một nhóm người say trong giấc mơ.
Trình Trạc vòng tay qua lưng cô, đặt lên vai cô để bảo vệ cô vượt qua cơn phấn khích.
Tiếng ồn quá lớn, lời nói chỉ có thể nói gần tai.
"Nếu không thích, chúng ta liền rời đi."
Mạnh Thính Chi ngẩng đầu, đập vào ánh mắt của anh, nhìn phia sau, lúc đi theo người phục vụ lên lầu hai, liền kề vào tai Trình Trạc nói: "Thích! Bạn học của em nói có sự kiện DJ Hàn Quốc đến nữa đêm, sẽ xé quần áo, lát nữa có hay không? "
Trình Trạc nhìn vẻ mong đợi cùng tò mò trong mắt cô, dừng lại, chậm rãi nhếch lên khóe môi, bóp gáy cô.
"Có."
Có rất nhiều người trong ghế lô, Mạnh Thính Chi không biết ai ngoại trừ Từ Cách, nhưng một số người trong số họ rất quen thuộc, lúc sinh nhật Trình Trạc đã từng gặp anh.
Tỷ như, người đàn ông mặc áo ngắn tay của Balenciaga đã châm lửa cho Trình Trạc, nói cô buồn chán và tẻ nhạt.
Trình Trạc nhìn động tác nhỏ ủ rũ cúi đầu tức giận của cô, bfn tay cầm điếu thuốc bóp nhẹ thẳng tắp của cô, khói bụi vô tình bật ra làm cháy góc váy trong bóng tối.
"Mang thù hửm."
Mạnh Thính Chi sợ nhột, vặn eo muốn che giấu, không chịu thừa nhận, "Không có."
Có người đi tới sau lưng anh, chào hỏi, vô tình đụng phải cô.
Đột nhiên, cơ thể cô trở nên mất thăng bằng, Mạnh Thính Chi quỳ xuống ôm lấy tay Trình Trạc, cô phản ứng khá nhanh, vội vàng dùng tay chống vai anh.
"Để người đi qua."
Lòng bàn tay trên eo đột nhiên thu nạp lực độ.
Cô còn ngã mạnh hơn nữa, tóc cọ qua trên sườn mặt Trình Trạc.
Anh không hề trốn tránh, hai người kề vai sát cánh, cô không kìm được mà trở thành tư thế dựa vào anh ngay khi cổ tay được thả lỏng.
Có người vuốt tóc một bên khuôn mặt cô, rất nhanh, một đôi môi bỏng rát rơi xuống bên tai trắng nõn của cô, nhàn nhạt hỏi, so với câu trần thuật còn mang ý nghĩa hơn nói, "Mạnh Thính Chi buồn ở đâu?"
Đôi khi, chẳng hạn như lúc này.
Mạnh Thính Chi sẽ nghĩ, nếu cô và Trình Trạc thực sự quen biết thì tốt rồi, trong mây khói bảo táp này, không cần nghĩ đến tình yêu thầm, thở dài sao cô có thể làm được.
Trình Trạc quá sắc bén, cô sợ bị chú ý, nhanh chóng thu thập cảm xúc, Trình Trạc mang cô đến hai lần, thái độ của người khác đối với cô thay đổi rất nhiều.
Những người này rất giỏi nói chuyện, Trình Trạc đều mặc kệ, nhưng uống cũng không sao.
Mạnh Thính Chi nói với anh, "Thực ra, em có thể uống một chút."
Anh bảo không được, cocktail được đổi thành nước trái cây.
"Uống nhiều sẽ khóc, khó dỗ."
Người xung quanh nghe thấy tiếng động nhìn sang, Mạnh Thính Chi không được tự nhiên mà mở to hai mắt, vừa tức giận vừa xấu hổ, cố gắng nói cho anh một lý do, nhưng giọng nói không lớn.
"Anh còn nói em mang thù, trí nhớ em làm sao bằng anh."
Trên mặt bàn phủ nhung xanh, hai quả bóng va chạm, một phát bắn ra.
Từ Cách nhìn một góc độ khác, cong lưng và đi vào lỗ đen số 8.
Có người chế nhạo, "Yo-yo-yo, Từ thiếu, hôm nay góa vợ, chơi bóng này."
Những câu chuyện cười bằng lời nói 18+(*), Mạnh Thính Chi không nghe ra, chỉ thấyTrình Trạc cười một cách ghét bỏ.
(*)Bên Trung gọi truyện cười 18+ là 黄段子 (Huáng duànzi) mặt chữ là truyện cười có màu vàng, vàng ở đây ý là sự cấm đoán, có màu tình dục) góp vui.
Làn khói trắng trên môi và mũi từ từ tràn ra, lạnh lùng và hấp dẫn.
Anh bóp gáy cô, là đề tài của ai, buổi triển lãm nghệ thuật hôm đó.
Trình Trạc nghĩ đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Mạnh Thính Chi nói, "Anh đã chọn em để giải thích vào lúc đó, em khá lo lắng."
"Em lo lắng gì? Cũng sẽ không ăn em."
"Vậy nếu..." Cô ngừng nói, dùng ngón tay của mình, hành động khiến cô mất tập trung, giọng nói trầm xuống, "Chỉ là sẽ rất hồi hộp."
Lời nói rơi xuống, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại dừng lại trên cổ họng anh.
Cô thích cách anh cất giọng, trầm mặc và gợi cảm.
Đôi mắt của Mạnh Thính Chi đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Cô nghĩ quán bar thực sự là một nơi không an toàn, ngay cả khi không uống rượu, cũng sẽ bị ảnh hưởng không thể nhận thấy, cô muốn làm một điều gì đó đặc biệt.
"Anh có thể hôn em không?"
Ánh đèn xung quanh quá tối, yết hầu của anh trượt lên xuống theo nhịp thở, rồi đẩy đầu ngón tay mềm mại của cô lên.
Lần này, anh chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt hơi chìm xuống, ôn nhu giáo dục: "Tổng thể là có hay thể không, muốn gặp tôi, muốn hôn tôi, em có cảm thấy hay không em giống như một tên lưu manh?"
Mạnh Thính Chi gập ngón tay lại, nắm lấy lòng bàn tay, nghĩ đó là một lời từ chối khéo léo, từ từ di chuyển tay ra.
Không ngờ, nữa đường bị Trình Trạc nắm lại cổ tay.
"Được rồi, đến nào, tiểu lưu manh."
Đồng tử cô run lên, rõ ràng là cô không thể chịu nổi cái biệt danh này, xộn khi đối diện với vẻ mặt mê đắm vô hạn của anh, trái tim cô như muốn lộn xộn.
Đôi mắt anh hờ hững, đường cong rủ xuống có chút u ám, nhưng khi anh cười, lại có vẻ quyến luyến rất lâu..
Giống như xem một thiên hoang địa lão(*).
(*)天荒地老 – Thiên hoang địa lão, thành ngữ, có nghĩa là khoảng thời gian rất lâu, thường được dùng để hứa hẹn trong tình yêu.
(Theo Baidu)
Lời mở đầu hôn môi long trọng cư nhiên là một cái chuồn chuồn lướt nước.
Khi Mạnh Thính Chi hôn xong, Trình Trạc ấn tàn thuốc còn lại, đêm cô khóa lại bên người, anh buồn bực đến cực điểm hỏi: "Chỉ như vậy?"
Người đàn anh ở giữa nói về vấn đề đầu tư, cô nghe không hiểu, đại khái cũng không thích nghe, người mặc đồ Balenciaga tên là Thẫm Tư Nguyên, liếc mắt một cái, bạn nữ mà anh ta mang theo rất quyến rũ kéo Mạnh Thính Chi hát.
Đối phương tự như đã quá quen thuộc với cô, giống như là một người chị em tốt của cô, mỉm cười mở thanh tìm kiếm, hỏi cô ngày thường thích ai.
Mạnh Thính Chi trả lời mấy bài dễ nghe cô đều nghe, cô dùng ngón tay véo một vòng tròn cao su bảo vệ trên micrô, không ngừng ám chỉ trong lòng mình nên thư giãn và tự nhiên hơn.
Đối phương lật danh sách, gõ đầu ngón tay, "Bấm cái này, bài hát của Kiều Lạc, được không?"
"Được."
11 giờ 45, điện thoại rung báo cuộc gọi của Nguyễn nữ sĩ, bổng nhiên nóng cả bàn tay.
Mạnh Thính Chi nhìn xung quanh không tìm được chỗ để nghe điện thoại, cô lập tức đặt micro xuống, lon ton chạy tới thì thấy Trình Trạc đang trò chuyện với ai đó.
"Có nơi nào yên tĩnh nghe điện thoại không?"
Anh khoác tay lên lưng ghế sô pha màu đỏ sậm, ngồi ở ghế chính, tư thế nhàn nhã, không có nghe rõ, anh nghiêng tai về phía Mạnh Thính Chi.
Cô ghé qua, lặp lại trong tai anh.
Mái tóc cuối thu vương vấn trên tà áo.
Những người khác vừa rồi cũng không nghe rõ cô nói gì, họ nhìn, chỉ cảm thấy cô đột nhiên ngã vào vòng tay của Trình Trạc làm nũng, Trình Trạc cũng dung túng, như sợ cô ngã, một bên nghiêng tai lắng nghe cô nói, một bên không tiếng động duỗi tay hư đặt trên eo đỡ cô.
Mạnh Thính Chi nói với Trình Trạc về tình hình, điện thoại vẫn đang rung, giọng cô có chút lo lắng, "Ở đây ồn ào quá, em không thể tiếp được."
Trong ly vẫn còn một ngụm rượu, Trình Trì cầm ly xa xa hướng Từ Cách, ngón tay hướng xuống dưới, làm một động tác.
Từ Cách đồng ý, sau đó chiếc ghế lô yên tĩnh lại.
Ngoài sự gợi cảm của thính giác, mùi rượu, thuốc lá và nước hoa của những người phụ nữ khác nhau đột nhiên được cộng thêm trong không gian yên tĩnh này, tạo thành một từ trường không thể giải thích được.
Rượu hỗn hợp lại hăng, sau khi kích thích lớp phủ lưỡi từ từ nuốt xuống trong khoang cổ họng.
Giọng nói của Trình Trạc chìm trong sự lười biếng, anh nhìn xuống Mạnh Thính Chi trong vòng tay của mình và nói: "Nghe đi."
Cô kẹp chặt sợi tóc lủng lẳng bên tai, không ngăn lại được, lần thứ hai rơi xuống, Trình Trạc liền kẹp lại cho cô.
Những ngón tay được thắt khéo léo chạy dọc từ tóc đến ngọn tóc, vòng qua nhẹ nhàng, nhìn cô nghe điện thoại một cách thích thú.
Mạnh Thính Chi giảm âm lượng trước, sau đó trượt để nghe điện thoại, đưa nó vào tai.
Nguyễn Mỹ Vân người chân trước phàn nàn Mạnh Thính Chi không có bạn cùng lớp nào hẹn đi chơi, và bây giờ điều đó lại trở nên kỳ lạ.
"Mấy giờ rồi mà bạn học có thể nói nhiều như vậy."
Vẫn còn dư chấn từ sóng âm bên ngoài trên tường, không gian rộng lớn, âm u như một con thú bị mắc kẹt.
Mọi người đều tập trung vào nhân vật chủ chốt trong từ trường trái phải ⸻⸻Mạnh Thính Chi.
Trong giọng nói có thể nghe rõ ràng, trợn mắt há hốc mềm.
Cô nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi, đợt một chút nữa con sẽ về nhà."
Mạnh Thính Chi đã trở nên nổi tiếng kể từ đó.
Một nhóm người vô cùng ngạc nhiên, không thể không tin vào những gì họ tận mắt chứng kiến, rằng cô gái nhỏ đến từ Học viện Mỹ thuật bên cạnh Trình Trạc, thế nhưng sẽ gác cổng, phải về nhà trước mười hai giờ.
Mối quan hệ giữa nam và nữ bị nhóm này chơi đến đa dnagj chồng chất.
Nhưng chưa bao giờ như thế này.
Trình công tử trên mặt không có điểm không ngờ, yêu cầu tài xế của mình đưa cô đi.
Cô gái nhỏ đứng ở cửa, lông mày mềm mại sạch sẽ, xua tay nói: "Vậy em đi đây, anh về nhà sớm nghỉ ngơi đi."
Trình công tử gập cổ, vẫy vẫy tay ra cửa, đáp "Ừ" một tiếng, kêu cô gái nhỏ chú ý an toàn.
Ngay khi Mạnh Thính Chi chân trước rời đi, bầu không khí yên tĩnh do va chạm vẫn chưa tiêu tan, Từ Cách chân sau nhớ tới cái gì đó, chậm một nhịp rồi lao ra cửa.
Bóng dáng của Mạnh Thính Chi đã không còn nữa, anh ta nhìn lại những người trong phòng lần nữa, mọi người đều nhìn anh ta, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Từ Cách kích động như vậy.
Từ Cách không thể tin được: "Cô ấy liền như vậy đi rồi?"
Trình Trạc nhún vai.
Từ Cách bước đến chỗ Trình Trạc, rót một ly rượu lớn, nhìn về phía cửa thường xuyên, nóng nảy buồn bực.
"Không phải nói cô ấy muốn xem nửa đêm nam DJ đánh đĩa xé áo sao?"
Trình Trạc nghĩ đến, khẽ ừ một tiếng.
Thái độ không mặn không nhạt này càng kích thích Từ Cách hơn.
Từ Cách xoa eo lên án: "DJ nước ngoài đến làm việc ở Trung Quốc không dễ dàng gì.
Hôm qua bị viêm dạ dày ruột nôn ra máu phải đến bệnh viện.
Tôi vừa cử người đến đón anh ta từ bệnh viện, phỏng chừng lúc này áo sơ mi đều đã thay, tốt xấu gì cũng xem một cái đi? Bây giờ lại rời đi rồi? "
Nhưng vừa đã về nhà.
Trình Trạc chạm vào cốc của anh ta một âm thanh giòn giã, nhíu lại đôi mi dày.
"Cô ấy không nhìn thấy, tôi lát nữa sẽ thế cô ấy xem.".