Thiên Minh lấy hộp trị thương từ sau xe, nhẹ nhàng xoa thuốc lên vết tím trên trán của Hạ Vy. Anh cằn nhằn:
“Em nghĩ tôi điếc hay sao mà vừa gào thét, vừa đập đầu vào cửa kính như vậy?”
Hạ Vy nghe những lời này liền khóc thành tiếng. Cô không tủi thân vì bị Thiên Minh trách mắng, Hạ Vy khóc vì ngoài anh trai chưa từng có ai tốt với cô như vậy.
Cuộc sống của Hạ Vy vốn không dễ dàng. Mặc dù chăm chỉ học hành nhưng ở trường cô luôn bị bạn học bắt nạt. Họ nói cô là đứa trẻ không có bố, là kẻ hèn kém tới mức chính mẹ ruột cũng ghét bỏ. Hạ Vy luôn thèm khát tình thương từ người thân, cô cũng muốn được mẹ ôm vào lòng, muốn mẹ dẫn đi chợ mua cho một tấm áo mới.
Có lần, Hạ Vy bị bạn học trong trường đẩy ngã tới nỗi thâm tím cả chân tay, chiếc quần đồng phục cũng vì thế mà rách một lỗ nhỏ ở đầu gối. Cô về tới nhà mẹ lại trách mắng cô, nói không biết thương bà, không biết quý trọng những món đồ mình có. Hạ Vy khi ấy chỉ biết khóc, vết thương ở bên ngoài đau thật đấy nhưng có lẽ vết thương trong lòng còn lớn hơn như thế rất nhiều. Cô cố gắng học tập nhằm thay đổi cuộc sống của mình, mong rằng khi cuộc sống khấm khá hơn, gia đình cô sẽ được hạnh phúc. Chẳng phải tất cả là do cái nghèo hay sao?
Hạ Vy đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má. Cô nhoẻn miệng cười:
“Tôi khóc vì gặp được anh. Có lẽ những thứ tôi nợ anh không còn tính được bằng tiền nữa. Nó là món nợ ân tình.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn vì đã giúp tôi.”
Lúc này, Thiên Minh đột ngột nắm lấy tay Hạ Vy, kéo tay áo lên một chút để kiểm tra. Vừa rồi do đồng phục của HPJ là bộ vest dài tay nên anh không chú ý tới vết thương trên tay của cô. Nói không chừng trên chân cũng có những vết đỏ đáng sợ như vậy. Gã Sơn đồ tể đã quá mạnh tay rồi. Thiên Minh chỉ biết chửi thầm trong lòng. Đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Hạ Vy bị hành động này làm cho bất ngờ. Cô vội vàng thu tay lại.
“Tôi không sao đâu.”
Thiên Minh khẽ nhíu mày:
“Em còn muốn cầm bút vẽ nữa không Hạ Vy?”
Hạ Vy lí nhí giải thích:
“Tay bị như vậy là do tôi cố gắng thoát ra. Có ai lại nằm yên chờ chết. Phải nghĩ cách cởi dây trói ra chứ.”
“Chỉ có điều… hắn ta buộc chắc quá…”
Thiên Minh bật cười:
“Gã chuyền trói heo đó. Gã thấy em liền nghĩ tới làm thịt.”
Dứt lời, Thiên Minh ngồi xuống, định kiểm tra vết thương trên chân của Hạ Vy thì cô vội đứng lên.
“Để tôi đi cho anh xem. Chân tôi không đau. Tôi giãy chân làm cái gì chứ. Dây ở chân có tụt ra thì cũng làm sao mà chạy được.”
Thiên Minh tủm tỉm cười. Cô gái này hết khóc rồi cười, đỡ đau một chút là lại lý sự. Xem ra sau này anh cũng vất vả đây, chẳng biết có đủ khả năng đấu lại cô hay không.
Hạ Vy nhìn Thiên Minh rồi nói:
“Làm phiền anh đưa tôi tới đồn khai báo. Anh quen mấy đồng chí ấy chắc tôi cũng sớm được về lại bệnh viện.”
Thiên Minh khẽ gật đầu:
“Được. Tôi đưa em đi ngay.”
“Nhưng phải đợi tôi thoa thuốc lên cổ tay đã. Vết thương như vậy rất dễ bị nhiễm trùng.”
Hạ Vy mỉm cười rồi đáp:
“Cảm ơn anh.”
…
Sau khi rời đồn cảnh sát, Thiên Minh nói với Hạ Vy:
“Quên chưa báo với em, anh trai em đã được xe cấp cứu chuyển về bệnh viện lớn nhất thủ đô rồi.”
Hạ Vy nghe những lời này mặt liền biến sắc:
“Sao… sao anh biết? Nói vậy là anh trai tôi…”
Thiên Minh vội vàng trấn an cô gái trước mặt:
“Là tôi nói bệnh viện chuyển cậu ấy đi đó. Tới bệnh viện Hạnh Phúc, khả năng phục hồi sau phẫu thuật sẽ tốt hơn. Mẹ tôi và chị gái đều làm trong bệnh viện. Họ sẽ giúp được Trần Vĩnh.”
Hạ Vy ngước mắt nhìn Thiên Minh:
“Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã giúp anh trai tôi.”
Thiên Minh khẽ mỉm cười:
“Ngoài câu cảm ơn em không biết nói gì nữa à?”
Hạ Vy đỏ mặt, chẳng biết đáp lại ra sao.
Thiên Minh thấy cô như vậy liền giải vây:
“Được rồi. Là tại tôi không quen nghe người khác nói cảm ơn. Em lên xe đi, tôi chở em về nhà. Ngày mai có xe rồi em tới chỗ anh trai sau. Giờ này đến taxi cũng chẳng có chứ đừng nói là xe khách.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn với Thiên Minh rồi bước lên xe. Cô không biết rằng nhà mà Thiên Minh nhắc tới không phải nhà của Hạ Vy ở quê mà là biệt thự của gia tộc họ Phùng.
Trên đường, Hạ Vy vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Có lẽ vì quá lo lắng cho anh trai, lại vừa trải qua biến cố khiến cô không còn chút sức lực nào.
Thiên Minh nhìn cô, khẽ mỉm cười. Thì ra ở bên cạnh người mình yêu mến là cảm giác như vậy. Nhìn Hạ Vy ngủ ngon lành, anh không nỡ đánh thức cô khi cả hai đã vào trong biệt thự.
Bác Nga giúp việc thấy cậu chủ bế một cô gái xinh đẹp xuống xe liền đưa tay lên miệng, cố gắng giữ cho âm lượng ở mức nhỏ nhất có thể.
“Trời đất ơi. Cậu Minh. Ai vậy cậu? Không phải cậu tông xe trúng con gái nhà người ta đấy chứ?”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Em ấy tông vào xe cháu thì có.”
Bác Nga chưa chịu rời đi, lẽo đẽo theo sau Thiên Minh:
“Đừng có nói với tôi là cậu bỏ thuốc cô bé này đấy nhé. Như vậy không hay đâu. Bác nói cho cậu biết, cậu đừng có hại đời con gái nhà người ta. Tình yêu là phải từ hai phía. Cậu mà làm bậy tôi báo cảnh sát đó.”
Thiên Minh không nhịn được cười trước những suy nghĩ của bác Nga. Anh nói:
“Bác mở phòng giúp cháu cửa phòng với.”
Bác Nga thấy Thiên Minh có ý muốn đưa Hạ Vy vào phòng riêng của mình liền thở dài:
“Bác nói rồi.”
“I will call the police.” (Bác sẽ gọi cảnh sát đó.)
Nói xong, bác Nga mở cửa phòng rồi chạy vội đi chỗ khác.
Ối giời ơi, cậu chủ tôi cưỡng ép con gái nhà lành. Cô bé kia còn đang mặc đồng phục của một công ty nào đó. Nhìn qua cũng biết mới ngoài hai mươi thôi. Thế này có gọi là trâu già gặm cỏ non không? Cậu chủ cũng ngót nghét ba chục nồi bánh chưng rồi.
Thiên Minh đặt Hạ Vy xuống giường rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Anh thừa biết bác Nga lười dọn phòng. Trong biệt thự này chỉ có phòng của anh, chị gái, và ba mẹ là luôn luôn sạch sẽ. Phòng dành cho khách chỉ được dọn dẹp khi có lệnh từ “cấp trên” mà thôi.
Thiên Minh đi tới phòng khách tìm bác Nga. Anh đoán không sai, bác Nga đang nói chuyện với ai đó. Khỏi cần nghĩ cũng biết người phía bên kia là mẹ anh. Nhất định cái tin động trời này đã truyền xa vạn dặm.
“Thật mà bà chủ. Cậu út ôm con gái nhà người ta vào phòng rồi đóng cửa lại. Giờ cậu làm gì tôi không biết đâu.”
Thiên Minh hắng giọng khiến bác Nga giật mình đánh rơi điện thoại.
“Cậu Minh… cậu ra đây làm cái gì thế?”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“Không phải bác với mẹ nói cháu có vấn đề về giới tính sao? Cháu như vậy thật đó.”
“Bác dọn phòng dành cho khách đi. Cháu muốn ngủ rồi.”
Bác Nga tắt điện thoại rồi quay sang Thiên Minh:
“Cậu lừa ai chứ đừng lừa bác. Nhìn qua là bác biết cậu thích cô gái đó. Bác sống từng này tuổi rồi, không có gì qua nổi mắt bác đâu.”
Thiên Minh bật cười:
“Vậy cháu cũng nghiêm túc đây. Bác lấy tạm đồ của chị Thiên Trang thay cho Vy hộ cháu. Em ấy mặc đồ công sở ngủ sẽ không thoải mái đâu.”
Bác Nga tò mò hỏi:
“Vậy là không muốn chung phòng với người ta hả?”
Thiên Minh lấy một cốc nước từ bình lọc gần đó rồi nói:
“Hạ Vy là bạn gái của cháu nhưng chúng cháu chưa thân tới mức như bác nghĩ.”
“Hôm nay cô ấy gặp rất nhiều chuyện không vui nên mệt mỏi và ngủ lịm đi như vậy.”
Bác Nga khẽ gật đầu, hài lòng với giải thích của Thiên Minh.
“Để bác lấy cái váy mới mua cho con Duyên nhà bác rồi thay cho Hạ Vy. Dáng người hai đứa cũng giống nhau. Lấy đồ của cô Trang cô ấy không vui đâu. Đồ này bác tặng cho Hạ Vy luôn. Bác chờ gần nửa đời người mới thấy cậu ân cần với một cô gái như vậy. Nói thật là bác vui còn không hết ấy chứ. Tưởng cậu mê hát hò rồi thích anh trai nào trong nhóm nhảy.”
Thiên Minh nghe những lời này liền ho thành tiếng vì sặc nước. Thật không ngờ bác Nga lại lo lắng cho anh tới vậy. Nhưng hết nói anh cưỡng ép con gái nhà lành, lại bảo anh thích mấy anh chàng trong nhóm nhảy. Có phải bác Nga xem nhiều phim quá nên bị “nhiễm độc” rồi hay không.