Trái Tim Thần Chết

Chương 3: Thật Sự Thấy Rồi


Trạch Thần mờ mờ ảo ảo đứng ngay trước mặt Di Nguyệt, còn đang nhếch môi cười mà nhìn cô.

Lúc này theo đúng lí thì cô nên hét lên mới phải.

Nhưng vì hắn không phải con người, điều đáng nói là chỉ có mỗi cô trông thấy được. Dù cô có muốn diễn tả hay giải thích thế nào, thì chỉ làm mọi người nghĩ cô bị điên mà thôi.

“Anh… anh làm sao lại biết tôi ở đây?”

Hắn đứng khoanh tay trước ngực, nhìn bộ dạng có phần nhếch nhác của cô.

“Trừ khi cô không biết gì về ta, nếu không thì có chạy đi đâu cũng thế.”

Nói rồi, Trạch Thần nhìn một lượt xung quanh căn nhà nơi mà Di Nguyệt đang ở.

“Tồi tàn vậy à?”

Cô khó chịu nghiêng đầu nhìn hắn.

“Này anh kia! Ai cho anh cái quyền vào nhà người ta rồi đứng phán xét như thế hả?”

“Tối nay chúng sẽ đến đấy! Nên cô liệu cái thần hồn đi!”

Di Nguyệt nhíu mày.

“Ai cơ?”

Trạch Thần đi lượn lờ trong nhà của cô, bóng dáng mờ nhạt tạo ra một loại ma thuật như cô đang gặp ảo giác.

“Những vong hồn oan khuất.”

“Vong hồn oan khuất sao? Nhưng mà họ tìm tôi làm gì?”

Hắn bây giờ chỉ là một bóng ma giữa ban ngày không thể hiện hình rõ, ngoài việc dùng pháp thuật chơi đùa ra thì không thể chạm vào đâu được.

Rảnh tay không có chuyện gì làm, Trạch Thần thu về mấy cái ly nhỏ vừa bằng nắm tay trẻ em rồi xoay đều chúng trong không khí.

“Dĩ nhiên là tìm để trao đổi điều kiện rồi? Một người sống sờ sờ như cô có thể nhìn thấy hồn ma, là chuyện rất thú vị mà?”

Hắn cười nhếch mép, gương mặt điển trai phong tình quét qua Di Nguyệt.

Thiếu nữ đôi mươi trong trẻo tràn đầy nhựa sống, từ ánh mắt trong vắt cho đến đôi môi hồng căng mọng.

“Chẳng hạn như nhờ vả cô giúp chúng giải oan, rồi trao đổi với cô bằng một điều kiện rất hời?”

Di Nguyệt chớp mắt.

Những vong hồn oan khuất sẽ tìm đến để nhờ mình giải oan sao? Tức là bọn họ sẽ ra điều kiện để mình giúp đỡ? Nhưng mà, người c.h.ế.t oan ức như vậy đương nhiên là khó siêu thoát rồi? Không lí nào anh ta lại muốn mình không giúp đỡ cho họ!

Di Nguyệt liếc nhìn Trạch Thần đang chơi đùa với mấy món đồ linh tinh trong nhà mình, thở dài nói.

“Họ c.h.ế.t oan ức như vậy thì phải giúp chứ? Lẽ nào anh muốn tôi nhìn họ không thể siêu thoát đầu thai sao?”



Những ngón tay đang uyển chuyển của hắn ngưng lại, mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô.

“Vậy thì đổi mạng của cô cho chúng? Cô dám không?”

Di Nguyệt sững sốt.

“Đổi… mạng sao?”

Dù là những vong hồn bị oan ức muốn được tìm rõ nguyên do để siêu thoát, nhưng không có nghĩa là người khác được xen vào. Chuyện sống c.h.ế.t là do số mệnh, một khi đã được định đoạt rồi thì bất kể là người hay quỷ thần đều không thể can thiệp.

Huống hồ Di Nguyệt chỉ là người bình thường có đôi mắt âm dương, ngoài chuyện nhìn thấy được hồn ma ra thì chẳng có chút linh lực nào.

Nếu để cô can thiệp vào chuyện sinh tử, tức là đang phạm phải tội lớn khó tha.

Trạch Thần không nói rõ nguyên do nếu như Di Nguyệt giúp cho đám oan hồn kia thì sẽ chịu hình phạt gì. Nhưng hắn cũng có lòng mà nhắc nhở.

“Cô nên nhớ cho rõ! Bất kể là oan hồn nào có chịu những ủy khuất ra sao thì cũng không được giúp đỡ chúng. Nếu không thì, hậu quả tự nhận lấy!”

“Nè! Anh kia!”

Cô còn chưa kịp hỏi thêm gì thì hắn đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại tấm rèm cửa đang lung lay.

Tối hôm đó.

Di Nguyệt không rời khỏi nhà cũng không có ý định làm gì. Cô ngồi bên bàn học mở laptop ra tìm một vài tài liệu tâm linh để nghiên cứu, vừa tìm vừa lẩm bẩm.

“Tại sao mình không tra ra được thông tin nào về con người kì quặc đó vậy chứ?”

Thần Chết?

“Nếu chiếu theo những gì mà A Ngư nói thì anh ta là Thần Chết phải không ta?”

Thần Chết… Thần Chết?

Đây rồi!

Có rất nhiều những câu chuyện xoay quanh thế giới tâm linh và nói về một nhân vật có tên gọi là Thần Chết. Không một ai từng thấy qua, nên hình dạng thế nào thì chỉ có một số những phim linh dị mô phỏng mới làm ra được. Nhưng dù vậy, cũng chỉ là theo trí tưởng tượng phong phú của họ mà thôi.

Xem đến đây, Di Nguyệt bĩu môi lẩm bẩm.

“Xì! Chắc chỉ có mình là xui xẻo nên mới thấy Thần Chết thôi! Còn bị anh ta làm phiền nữa chứ!”

Lúc này, cửa sổ trước mặt Di Nguyệt đột nhiên bị gió thổi mạnh.

Tiếng đóng sầm bất ngờ khiến cô giật mình thót tim. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, rồi lại bất giác quay ra sau lưng.

Ban đầu cô vốn không tin những chuyện mình gặp mấy ngày qua là thật. Từ chuyện gặp Trạch Thần trên đường, đôi mắt âm dương, nhìn thấy oan hồn người đã khuất.

Nhưng có lẽ lúc này thì cô tin rồi.



Vì trước mặt cô, chính là một hồn ma.

Một hồn ma mặc áo quần trắng dính đầy máu tươi, trên mặt có vết bầm tím cùng với gương mặt tiều tụy.

Di Nguyệt hoảng sợ tột độ, lùi sát ra sau bàn rồi bấu chặt mép bàn.

“M… ma? Thật sự… thật sự mình có thể… có thể nhìn thấy sao?”

Không.

Không lí nào mọi chuyện lại như vậy. Mình làm sao lại có đôi mắt âm dương gì đó chứ? Mình cũng không thể nào trông thấy cái tên Thần Chết kì dị kia được.

Di Nguyệt nhắm mắt, siết chặt hai tay mình để cố gắng ổn định tinh thần lại. Cô sẽ vờ như mình không thấy hồn ma trước mặt, vờ như mình không có khả năng đặc biệt này.

Cô quay lưng với hồn ma, bình tĩnh ngồi xuống bàn học rồi chạm tay vào laptop.

“Cô thật sự không nhìn thấy tôi sao?”

Hồn ma nữ kia đi đến nghiêng đầu, cố tình muốn tiếp cận Di Nguyệt.

“Cô gái à?”

“Lạ nhỉ? Không lí nào! Mình rõ ràng ngửi thấy mùi âm khí trên người cô gái này kia mà?”

Cô vẫn vờ như mình không hề nhìn thấy, dù lúc này trong lòng cực kì hoảng loạn và sợ hãi, lòng bàn tay toát hết mồ hôi.

Nếu đúng thật như những gì tên Thần Chết kia nói, thì bọn họ tìm đến mình để mong mình giúp đỡ. Nhưng mà bằng bất cứ giá nào cũng không được giúp, nếu không hậu quả sẽ rất kinh khủng.

Di Nguyệt cố ghi nhớ thật rõ những gì mà Trạch Thần đã nói.

Chỉ là hồn ma này quá ồn ào, cứ liên tục ở bên cạnh hỏi cô đủ thứ chuyện.

Vì trên người tồn tại hai luồng âm khí và dương khí, nên ban đêm chúng đương nhiên biết được cô có khả năng đặc biệt.

Di Nguyệt sắp không chịu nổi nữa rồi, khi mà con ma bên cạnh mình cứ nói liên tục.

“Cô thật sự không thấy ta?”

“Hay là giả vờ hả?”

“Này! Cô gái kia!”

Phiền chết đi được! Mình sắp điên lên rồi! Con ma này sao mà dai như đỉa vậy chứ?

Hồn ma cũng mất kiên nhẫn khi đợi mãi mà chẳng được lợi ích gì. Nó dứt khoát tiến lên, muốn chạm vào người của Di Nguyệt.

Nhưng nó còn chưa đạt được ý nguyện của mình, thì bất ngờ bị một luồng gió cực mạnh hất văng.

“A!!!”

_______