Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 3: Cô không phải mẹ tôi.


Lục Trí lấy cớ không có hứng thú nên chỉ đứng giám sát chứ không trực tiếp xăm cho Tiêu Đào. Tuy có chút thất vọng nhưng mà được hắn giám sát cũng không tệ, cô lên hình ở chân n.g.u.c là một nơi rất quyến rũ của con gái.

Ở cái tiệm xăm này ai cũng biết Tiêu Đào thích Lục Trí, còn hắn thì cứ trưng ra bộ dạng lạnh lạnh nhạt nhạt đối với cô nàng.

Cô gái này nói về gia thế cũng không phải tầm thường, cha của cô ta là tay bảo kê có máu mặt tại đây, nên con gái cũng có chút quyền lực và tiếng thơm. Cả tiệm ai cũng ngầm hiểu, vì nguyên nhân này mà Lục Trí mới không trực tiếp đuổi cổ Tiêu Đào.

Mấy năm nay, phụ nữ thích Lục Trí chủ động tìm đến nhiều vô số kể. Nhưng mà lần nào hắn cũng lạnh lùng từ chối, thậm chí có khi còn nổi điên doạ người ta chạy mất dép. Chỉ có Tiêu Đào, là ngoại lệ, hắn vẫn nhẫn nhịn được.

Tiếng máy xăm chạy phát ra tiếng động "rè rè" trong không gian yên tĩnh, cô gái nằm ở trên giường phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Người thợ xăm là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mồ hôi anh ta bây giờ rịn ra đầy trán. Bởi vì cái cô Tiêu Đào này kêu ra cái loại âm thanh không giống như bị đau, nghe qua có vẻ giống như đang gợi tình hơn.

"Ưm... Nhẹ nhẹ thôi anh... Em... Em chịu không nổi." Tiêu Đào nằm ở trên giường rên rỉ, bàn tay còn đang đặt ở một bên ngực còn lại cố ý di chuyển.

Sắc mặt Lục Trí lạnh tanh, hắn chỉ chú ý tới cái hình xăm ở dưới chân ngực thôi hoàn toàn không có hứng thú nhìn lung tung đi chỗ khác.

"Lục Trí à... Cậu để quên... Ví ở nhà..." Câu nói của Tưởng Nguyệt đứt ra thành từng quãng kèm theo đó là biểu cảm ngạc nhiên.

Vì thấy hắn đi làm mà không mang ví cho nên cô mới tìm tới tận đây đưa cho hắn, ai mà ngờ lúc đi vào lại thấy cảnh tượng quá mức nóng mắt như vậy. Đồng ý là phụ nữ đi xăm chỗ kín thật sự không hiếm gặp đi, nhưng hắn không phải thợ xăm vậy tại sao còn đứng nhìn ngực của cô gái đó?

"Dì??? Đúng là dì không vậy?" A Lê từ trên ghế sofa đang chơi game nhào tới trước mặt Tưởng Nguyệt.

Anh ta trợn tròn hai mắt, như sợ là mình nhìn nhầm.

Tưởng Nguyệt biết một chút về thiếu niên này, anh ta là cái "đuôi nhỏ" của Lục Trí, nói là bạn thân cũng không phải chỉ là luôn luôn đi theo hắn từ thời thành niên. Lúc cô còn sống cùng với Lục Trí trong ngôi nhà đó, a Lê cũng thường hay đến rủ hắn đi chơi.

"Đúng là dì rồi, dì về hồi nào vậy?" A Lê hỏi cô xong lại lén nhìn qua Lục Trí đang đứng im lặng ở chỗ cũ.



Hành động này Tưởng Nguyệt không hiểu lắm, sao anh ta lại nhìn Lục Trí bằng ánh mắt đó?

"Mới vài hôm thôi, gửi cho a Trí giúp tôi nhé."

Nói rồi Tưởng Nguyệt đưa chiếc ví cho A Lê rồi quay lưng rời đi, cô là người khi hiếu kỳ một chuyện gì đó cũng không lộ ra mặt.

Thấy Tưởng Nguyệt bỏ đi Lục Trí chạy theo cô ra khỏi cửa, rồi nắm cổ tay cô kéo lại.

Hắn cũng không biết mình bị cái gì nữa, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy theo cô ra đây.

"Sao vậy?" Tưởng Nguyệt rất bình tĩnh, cô hỏi.

"Nếu đã tới thì vào trong ngồi chút đi rồi hẳn đi. Hay là xăm vài hình đi, thích cái gì tôi xăm cho cô."

"Tiệm cậu không có khách à, đến nổi phải bắt cậu ra chèo kéo khách hàng cỡ này?"

Tưởng Nguyệt nhìn cổ tay mình bị Lục Trí nắm chặt, thật sự rất muốn cười.

"Không vào thì thôi, cô về đi." Hắn tự ái.

"Vào chứ, để xem trong này có gì."

Hắn mím môi nhìn cô, sau đó cũng dẫn cô đi vào lại trong tiệm xăm. A Lê rất biết chuyện, thấy cô quay lại liền chuẩn bị trà nước rất chu đáo. Thậm chí anh ta còn ngồi ngay bên cạnh, trưng ra bộ mặt sẵn sàng trò chuyện bất cứ lúc nào.

"Dì à, dì thấy tiệm xăm này có ngầu không dì?"

"Ừ, cũng được. Mấy cái này do mấy cậu sơn tường rồi trang trí hả?"



"Tiệm này là do Lục Trí đại ca một tay làm đó, sau này chúng tôi mới tân trang lại thôi."

A Lê không hề giấu diếm bất cứ thứ gì, muốn moi móc hết ruột gan ta để khoe với người khác. Lục Trí không có nói nhiều như anh ta, hắn đem ra một cái quyển album dày ném vào người cô.

"Xem đi, có thích cái nào không. Giảm năm mươi phần trăm cho cô."

Tưởng Nguyệt nhìn cuốn Album thì phì cười, nếu có dịp cô chắc chắn sẽ nhờ Lục Trí xăm cho cô một hình.

"Đùa cậu đó, mấy ngày nữa là tôi nhậm chức cảnh sát ở đây rồi sao mà xăm mình được. Thôi chắc là tôi về nhà trước, buổi chiều cậu có về ăn cơm không?"

"Anh Trí chiều nay đi ăn với em đi." Tiêu Đào kéo rèm đi ra, phần dưới thì vẫn ăn mặc chỉnh chu còn phần trên chỉ mặc áo lót nhỏ xíu, không che đậy nổi thứ gì.

Mấy người ở đây sớm đã nhìn thành quen rồi, Tiêu Đào rất thích xăm mình, lại xăm ở những chỗ rất kín. Cô ấy mỗi lần tới đây như muốn lột sạch, cũng không có ai dám đắt tội.

Tưởng Nguyệt nhìn Lục Trí, cô thấy hắn cũng đang nhìn cô. Nhưng với tính cách của cô, thì không cho phép cô im lặng trong giây phút này. Cô cười nói:"Vậy tối nay tôi không nấu cơm nhé. Tôi về đây a Lê."

"Chị gái này là ai vậy anh Trí, em chưa thấy bao giờ." Tiêu Đào chặn đường cô, thái độ của cô ta giống như đang bắt ghen cô và Lục Trí vậy, rất trẻ con.

Thì ra Lục Trí thích thể loại này sao, cô không biết thật.

Tưởng Nguyệt không biết tại sao mình lại không nhịn nổi, cô trực tiếp giải thích ngay: "Tôi là Tưởng Nguyệt, nói dễ hiểu nhất thì tôi là mẹ kế của a Trí. Tôi và cha của a Trí kết hôn, cậu ấy là con riêng của chồng tôi."

"Tôi đã nói rồi mà, cô không phải mẹ tôi." Lục Trí luôn luôn phản ứng gay gắt về vấn đề này, mỗi lần Tưởng Nguyệt nói ra hắn hầu như sẽ không nhịn được mà chen vào.

"Tôi về trước đây."