Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 19


Lăng Kỳ Ý ngoan ngoãn theo sau Tần Thuật Dương, rửa mặt tắm táp, thay quần áo sạch sẽ rồi cùng hắn lên đường.

Trên đường đi, Tần Thuật Dương hỏi qua một chút về đàn anh mời họ ăn tối nay. Nhưng lúc này, Lăng Kỳ Ý thậm chí không nhớ nổi khuôn mặt của người đó. Cậu một hỏi ba không biết, chỉ nhớ đó là học trưởng đã giúp đỡ mình trong ngày đến trường báo danh.

Tần Thuật Dương càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, mấy lần định bụng muốn quay về. Lăng Kỳ Ý như nhìn thấu suy nghĩ, gắt gao tóm chặt tay hắn, lo ngay ngáy nếu mình không chú ý thì người này sẽ chạy mất.

Đàn anh gửi địa chỉ cho Lăng Kỳ Ý. Hai người men theo định vị tìm được một quán ăn rất đông đúc. Nơi này ở gần trường, nhưng vì nằm khuất trong ngõ nên vị trí hơi hẻo lánh.

Mặt tiền của quán không quá lớn, tổng cộng chỉ có năm cái bàn. Vì trường học vẫn chưa bắt đầu nên nhân viên trong quán không đông lắm. Đàn anh ngồi ở bàn lớn nhất dành cho sáu người phía trong cùng, vẫy tay chào họ.

Lăng Kỳ Ý lôi kéo Tần Thuật Dương đi đến trước mặt anh, ngoan ngoãn chào hỏi: “Xin chào học trưởng”.

“Xin chào, xin chào!” Lăng Kỳ Ý nhìn đàn anh một lúc mới nhớ ra quả thực đã từng gặp người này. Đàn anh có khuôn mặt rất hiền lành, khi nhìn thấy Tần Thuật Dương, mắt anh liền sáng lên, “Ồ! Cậu cũng tới à!”

Tần Thuật Dương cảm thấy hơi khó chịu khi nghe đàn anh tỏ ra thân quen mà chào hỏi mình như vậy. Nhưng hắn cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ lạnh lùng lặp lại câu nói của Lăng Kỳ Ý: “Xin chào học trưởng”.

“Ngồi đi, ngồi đi!” Đàn anh nhiệt tình kêu bọn họ ngồi xuống, “Còn có mấy người chưa tới!”

Lăng Kỳ Ý có chút ngạc nhiên hỏi: “Còn… còn ai nữa ạ?”

Đàn anh cười giải thích: “Là các học trưởng và tỷ muội đã giúp cậu lúc ở cổng trường hôm đó á. Bọn tôi với các cậu đều tới trường sớm, hiện tại không cần chào đón sinh viên mới nên cũng không có việc gì. Cho nên tôi đã tự chủ trì, gọi bọn họ tới luôn cho vui”.

“Ồ…”

Đương nhiên, Lăng Kỳ Ý không dám có ý kiến gì. Hai người họ ngồi cạnh nhau ở hai ghế ngoài cùng, chỗ đó gần cửa nhất, cũng thuận tiện để hai người trốn về giữa chừng nhất.

Cậu liếc nhìn Tần Thuật Dương lúc này đang trầm mặt, lúng túng cười cười, sau đó chủ động giúp hắn lau chén rót đồ uống.

Đàn anh ngồi đối diện, cảm thấy quan hệ giữa bọn họ thật tốt. Lăng Kỳ Ý véo đùi Tần Thuật Dương ở dưới bàn ăn, nhe nhe răng, nói một cách mơ hồ: “…Anh trai tốt, cho tiểu đệ chút mặt mũi đi mà…”

Tần Thuật Dương bị nhéo liền cau mày, chộp lấy bàn tay làm loạn của Lăng Kỳ Ý, bình tĩnh nói: “Không có tốt hay không tốt gì cả, chúng ta chỉ là quan hệ bạn cùng phòng bình thường thôi”.

✧✧✧

Ba người đợi trong chốc lát, rất nhanh ngoài cửa truyền tới những tiếng nói chuyện ồn ào. Lăng Kỳ Ý quay đầu lại và thấy một nhóm người đang đi vào.

Đi phía trước là một nữ xinh với mái tóc dài ngang vai, theo sau là hai nam, hai nữ. Bốn người họ khi nhìn thấy Lăng Kỳ Ý cũng có phản ứng tương tự như đàn anh, nhưng khi đưa mắt nhìn sang Tần Thuật Dương, biểu cảm của họ như thể phát hiện ra lục địa mới vậy.

“Ui! Lão Ngô trâu bò ghê! Quả nhiên là mời được người tới rồi!”

Đàn anh tự hào khoe khoang vài câu, sau đó quay sang Lăng Kỳ Ý tự giới thiệu: “Tôi là Ngô Minh Kiện”.

“Ồ…” Lăng Kỳ Ý chiếu lệ nói, “Xin chào, học trưởng Ngô”.

Bàn này tổng cộng chỉ có sáu chỗ ngồi nhưng lại có bảy người, một đàn anh không quá quen biết đã tình nguyện ngồi ở lối đi. Thấy mọi người đều có mặt đông đủ, Ngô Minh Kiện liền kêu chủ quán mang đồ ăn lên.

“Cậu là Lăng Kỳ Ý, đúng không?” Học tỷ với mái tóc dài chấm vai và đôi má lúm đồng tiền cười nói: “Hôm cậu đến báo danh, chúng ta có gặp nhau ở cổng trường, cậu còn nhớ chứ?”

Lăng Kỳ Ý nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu, sau đó lắc đầu: “Em không nhớ rõ”.

Những người khác nhất thời phá lên cười.

Tần Thuật Dương vẫn luôn im lặng, Lăng Kỳ Ý sợ sệt xích lại gần phía hắn. Tần Thuật Dương cảm thấy bị người bám dính có chút không thoải mái, liền đẩy cậu ra.

“Làm gì vậy? Ngồi đàng hoàng cho tôi”.

“Tôi… ” Lăng Kỳ Ý nghe điệu cười của bọn họ, co rúm cả lại, ” Tần Thuật Dương, sao bọn họ lại cười rộ lên đáng sợ như vậy?”

Tần Thuật Dương dò xét liếc nhìn họ một cái, mặt không cảm xúc đáp: “Lần sau, nếu cậu còn kéo tôi tham gia mấy kiểu tụ tập ầm ĩ bát nháo này thì không yên với tôi đâu”.

✧✧✧

Lăng Kỳ Ý không dám nữa. Ngô Minh Kiên rủ mấy người bạn cùng khóa đã đành, đây lại còn gọi tới năm học trưởng học tỷ mà anh ta gọi là các lão đại, chủ đề tám dóc chẳng mấy chốc đã chuyển hướng sang Lăng Kỳ Ý hoặc Tần Thuật Dương.

Tần Thuật Dương thì không sao, hắn lúc nào cũng mang bộ dáng người sống chớ lại gần. Bọn họ dường như cũng đã nghe ngóng được về tính cách khó gần của Tần Thuật Dương, vì vậy không dám nói nhiều về hắn.

Cuối cùng Lăng Kỳ Ý đành chịu khổ. Năm người họ tán gẫu từ thời tiểu học của Lăng Kỳ Ý cho tới hiện tại. Mà tuổi thơ của Lăng Kỳ Ý cũng không muôn màu muôn vẻ như trong tưởng tượng. Cậu chỉ là một học sinh ngoan ngoãn tuân thủ kỷ luật, căn bản cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Sau đó, học tỷ tóc dài khen Lăng Kỳ Ý đẹp trai như vậy, nhất định sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn gái, nhưng cậu nhanh chóng xua tay từ chối. Trải qua một màn trị liệu mẫn cảm lạ đời của Tần Thuật Dương tối qua thì hiện tại, tâm lý của cậu đặc biệt phản kháng với hai từ “đẹp trai” và “bạn gái”.

Bây giờ bữa tối đã qua được một nửa, Tần Thuật Dương không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa. Hắn thỉnh thoảng cũng trả lời câu hỏi của họ, mặc dù vẫn kiệm lời như vàng.

Không biết là ai đột nhiên nhắc tới “Bạn gái của Tần Thuật Dương”, trên bàn ăn nhất thời yên tĩnh lạ thường. Sau đó năm cặp mắt đều dán chặt trên mặt Tần Thuật Dương.

Ban đầu, bạn gái của Tần Thuật Dương đều do Lăng Kỳ Ý tự biên tự diễn, nhưng mấy người họ không dễ bị gạt như Cố Trạch Bình. Nếu họ hỏi dò nhiều vấn đề, thì chỉ cần Tần Thuật Dương nói dối vài lần là sẽ bị bắt thóp trước sau bất nhất. Vì thế, hắn chỉ có thể quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn(*), dứt khoát bán đứng Lăng Kỳ Ý.

(*)“兵来将挡水来土掩” (Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm): Ý nói bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều sẽ có biện pháp tương ứng, linh hoạt để đối phó

“Hỏi cậu ấy đi”. Tần Thuật Dương chỉ chỉ Lăng Kỳ Ý.

“Hả? ——”

Lăng Kỳ Ý bị chỉ điểm nêu tên, cảm thấy vô cùng bối rối. Thực ra, chuyện bạn gái này đã sớm trôi vào dĩ vãng, tự dưng lúc này lại bị khơi ra. Tần Thuật Dương nghiêm mặt, dùng biểu cảm lạnh lùng nhất nói ra những lời tàn độc nhất: “Bạn gái em là do Lăng Kỳ Ý tìm”.