Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 1


Cuối thu mát mẻ, người đến người đi trên con đường chuyên môi giới bất động sản, bỗng một tiếng hô lớn kinh động toàn bộ người trên phố.

"Lăn ra đây! Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, không ra tạt sơn nhà người!"

Một tên đàn ông thân thể rắn chắc, xăm mình tục tằng, đang hung ác gõ cửa cuốn nhà một người môi giới bất động sản. Hàng xóm xung quanh cùng người qua đường thấy thế hoảng sợ ngó tới ngó lui, nhà ai lại chọc phải vay nặng lãi đây?!

"Cái kia......." Khách hàng của người môi giới bất động sản ngay bên cạnh bị doạ sợ chạy mất, chủ tiệm khóc không ra nước mắt, lấy hết can đảm đi ra nhắc nhỏ người đàn ông xăm mình.

"Chủ cửa hàng này biến mất thật lâu....."

Hắn nhìn tên xăm mình cánh tay còn to hơn cẳng chân của mình, xăm 2 con thần long bái vĩ, liền nuốt nuốt nước miếng.

"Chạy?!" Tên xăm mình mở to 2 mắt nhìn, mọi người nhìn lên, thì ra lúc trước không nhắm mắt lại a. (đoạn này t nghĩ là do mắt nhỏ quá)

"Bà nó! Lại chạy! Gia hỏa này, mịa nó, là con thỏ đi!" Tên xăm mình miệng mắng, nhưng vẫn ngồi xuống tại chỗ. "Nima, hiện tại thiếu tiền mới là đại gia. Thời buổi này cho vay nặng lãi thật là một bụng chua xót biết hướng ai mà kể khổ đây! Nếu không đền tiền, ta không thể nuôi nổi con a!?

Khiến mọi người kinh ngạc chính là, tên xăm mình to cao cường tráng thế nhưng lại khóc toáng lên.

Nhìn xem, ngay cả xã hội đen cũng không tránh được áp lực cơm áo gạo tiền a.

Trong lòng mọi người nghĩ vậy nhưng vẫn bảo trì khoảng cách an toàn với hắn ta, không dám bước tới gần.

"Ân ân, thật đáng thương."

Phát hiện bên cạnh có người, tên xăm mình ngẩng đầu lên, liền ngẩn người. Thiếu niên này lớn lên cũng thật đáng yêu!

"Muốn tình một quẻ sao?" Thiếu niên ôm ly trà sửa, một ngụm rồi lại một ngụm, nhìn chằm chằm hắn.

Tên xăm mình lấy lại tinh thần. Đoán mệnh?

Hắn nhìn mắt thiếu niên liền xua xua tay, mặt buồn bã, "Đừng nói giỡn."

Nếu không phải cậu cười rộ lên thật ngọt ngào, hắn lại không đành lòng hù doạ cậu, đổi thành người khác ở thời điểm hắn khóc mà quấy rầy hắn, cùng hắn nói giỡn, hắn sẽ hung hăng vén tay đánh cho kẻ đó một trận rồi.

"Không phải nói giỡn, ta đoán mệnh rất đúng nha!" Thiếu niên cưởi tủm tỉm.

Mọi người vây xem đều khẩn trương nắm tay. Tên xăm mình này hung thần át sát, nếu nổi giận lên đem cậu thiếu niên xách lên, sợ là dư sức ném cậu bay từ đầu phố này đến đầu phố kia mất.

Thấy thiếu niên xinh đẹp lại đáng yêu, nam thanh niên chủ tiệm lúc trước nhắc nhở tên xăm mình, to gan lên lôi kéo thiếu niên, "Hắn tâm tình đang không tốt, ngươi đừng nên chọc hắn thì tốt hơn a."

"Nhưng hắn ngồi chỗ này, ta không thể vào tiệm ta a." Thiếu niên chớp chớp mắt, chỉ chỉ vào tên xăm mình đang ngồi bên cạnh cửa hàng.

Mọi người nhìn theo thì thấy bên cạnh chỗ tên xăm mình ngồi cũng có một cửa tiệm, vì hắn ta mà lại bị một đám người vây xem che kín mít.

Cửa kính tiệm thật sạch sẽ, không giống những tiệm khác dán đầy bảng giá các loại phòng ốc. Nếu không phải trên cửa cửa tiệm viết "Môi giới bất động sản", chắc chẳng ai biết cửa tiệm này kinh doanh cái gì.

Mọi người chỉ nghĩ cậu là con trai ông chủ cửa tiệm, thấy cậu lớn lên thật đẹp, nhịn không được liền thiên vị cậu, bèn nói với tên xăm mình, "Đứa nhỏ này có ý tốt, hay ngươi cứ để hắn tính một quẻ đi."

Nói là như vậy nhưng ai sẽ tin thiếu niên hiểu được đoán mệnh chứ. Chỉ là đối với một khuôn mặt như vậy, ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ, nói gì cũng đều đáp ứng hết a.

Tên xăm mình ểu oải ngồi xuống liền khiến người vây xem đứng giãn ra một vòng.



Hắn lau lau nước mắt nói: "Ta không chậm trễ các ngươi buôn bán, nhưng đây là chỗ cuối cùng ta biết; tìm không thấy tên hỗn đãn này, ta cũng muốn đóng cửa."

"Ngươi ném một quẻ."

Hắn liền thấy thiếu niên đưa qua mấy đồng tiền xu lưu thông hằng ngày, lại không thể nổi giận, nhìn cậu rồi bắt đắc dĩ ném đồng xu xuống.

Haizzz, đứa trẻ này nhỏ tuổi, đầu óc thế nào lại không được tốt lắm a, trông cũng không khác gì lắm so với con gái mình.

"Ném rồi." Hắn tuỳ tiện ném có lệ cho thiếu niên.

"Thăng quẻ sáu năm, không tồi, quẻ tốt." Thiếu niên cười tủm tỉm thu hồi tiền xu. "Ba ngày sau, giờ Thìn, phía đông nam, tâm tưởng sự thành."

Thấy cậu nói thật chắc chắn, hắn liền ngẩn người, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy chỉ là thiếu niên thuận miệng nói bậy.

"Kia cảm ơn người." Hắn nói cảm ơn, nhưng hiển nhiên là không đem lời thiếu niên để trong lòng; lại rút ra 2 tờ 100 đưa thiếu niên, "Thúc thúc chỉ có nhiêu đây."

"Ta xem bói chỉ nói tâm tình, không thu tiền. Thúc thúc nếu tin ta thì đem tiền này quyên làm từ thiện đi, cũng là vì mình tích phúc." Thiếu niên cười tủm tỉm, "Ta chính là một thanh niên đầy hứa hẹn, coi tiền tài như cặn bã."

Tên xăm mình lắc lắc đầu, đầu óc kiểu này thật uổng cho một khuôn mặt thật xinh đẹp.

Thiếu niên cầm trà sữa lên lại hút thêm một ngụm, "Thúc thúc, tuy rằng cuộc sống thật nhiều phiền não, vẫn là nên uống ít rượu đi, không chỉ làm chậm trễ công việc mà còn hại gan hại thân."

"A?" Tên xăm mình sửng sốt. Cậu thế nào lại biết mình thích uống rượu?

"Đêm nay về nhà sớm một chút ăn cơm với con gái chú đi. Dù là không có tiền, con chú vẫn thật thương chú a." Thiếu niên nhìn cung con cái ở dưới mắt hắn rồi nói.

Hắn bỗng nhíu nhíu mày, trong lòng có chút kinh ngạc. Đứa nhỏ này sao biết hắn có đứa con gái chứ?!

Hắn liền cả kinh lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ cậu biết đoán mệnh thật?

Không đợi hắn phản ứng lại, thiếu niên đã thừa dịp đám người lơi lỏng, lủi nhanh vào tiệm của mình, để lại bên ngoài mọi người xôn xao thảo luận cậu như thế nào đáng yêu, như thế nào khiến người yêu thích.

Buổi tối, tên xăm mình theo thường lệ muốn đi uống vài ly với huynh đệ. Khi gần đến quán ăn khuya, thấy một cặp cha con đang đi tới, bỗng nghĩ đến lời thiếu niên, nhíu nhíu mày, gọi điện cho huynh đệ, rồi xoay người trở về nhà.

Hắn vừa về đến nhà liền cảm giác được trong nhà không thích hợp. Tuy rằng không có âm thanh nhưng phòng khách rõ ràng có dấu vết đánh nhau. Trong lòng lộp bộp, nghĩ đến con gái, bay mất hồn vía, hắn vội chạy vào phòng ngủ thì thấy con gái mình đang bị một gã đàn ông xa lạ ấn ở trên giường, che miệng lại. Hắn tức khắc máu vọt lên não, nắm đầu gã đàn ông đánh cho một trận. Hắn thực không dám tưởng tượng, nếu mình không đột nhiên muốn về nhà thì sẽ phát sinh chuyện gì nữa, có phải hay không sẽ nhặt xác con mình?!

Báo cảnh sát xong, tên xăm mình vẫn kinh hồn khiếp đản, khư khư ôm con; lại nghĩ đến vì con gọi giao cơm hộp nên mới dẫn đến tên quấy rối. Nếu mình ở nhà nấu cơm, như thế nào con lại gặp loại chuyện này chứ, tức khắc tự trách muốn chết.

"Đêm nay về sớm một chút ăn cơm với con gái đi." Hắn đột nhiên nhớ đến lời thiếu niên liền phát lạnh cả người, sau đó không nói 2 lời, lên mạng quyên góp 500 đồng.

Ba ngày sau hắn lái xe theo hướng thiếu niên chỉ, thế nhưng lại thật sự bắt được kẻ thiếu nợ.

"U là trời, thiếu niên này thế nhưng thật là thần toán a!" Hắn tim đập thật nhanh, mặt đỏ bừng.

Tên thiếu nợ thấy hắn hít thở không xong, sợ hãi ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, "Đại ca, ta cũng không biết đem ngươi tức thành như vậy, xin đừng đánh ta, xin tha cho ta một mạng! Ta hôm nay nhất định trả tiền!"

Tên xăm mình đập đầu hắn một cái, hưng phấn nhảy dựng lên, "Lão tử gặp được tiểu thần tiên!"

Lục Chỉ ôm trà sữa trở lại trong tiệm.

Mấy chủ tiệm văn phòng môi giới bất động sản lân cận còn chưa đi, nhìn vào cánh cửa thuỷ tinh đã đóng lại. "Ta đây lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu hài tử đáng yêu như vậy, chỉ là cuộc sống như vầy khó khăn, đứa nhỏ này có thể bán ra được phòng nào không đây?"

"Ai biết được. Nhìn đứa nhỏ này được dưỡng tốt như vậy, hẳn không phú cũng quý."



"Nhưng không phú cũng quý thì sao lại ở chỗ tồi tàn thế này. Trong tiệm trống rỗng chỉ có mỗi cái bàn, nhìn đâu giống kẻ có tiền."

Mấy người nghị luận còn chưa dứt tiếng, trước mặt tiền xuất hiện một toa ăn của một khách sạn cao cấp 5 sao. Mọi người trợn mắt há mồm, liền thấy một nhóm người ăn mặc trang phục đầu bếp cao cấp, người thì bưng mâm đồ ăn đi vào cửa tiệm.

"Khách sạn này cũng không phải có tiền là có thể vào a, còn phải có thân phận nữa, chủ cửa hàng này rốt cục có địa vị gì a?

"Ngươi xem! Lại có một chiếc xe vận tải chở đồ nội thất đến. Ta ở trên mạng đã thấy cái sô pha này, hàng đặt làm riêng, mấy chục vạn một chiếc đâu!"

Bọn họ mới vừa cảm thấy cửa hàng này thật đơn sơ, cho rằng chủ tiệm sớm muộn gì cũng đóng cửa; lúc này thấy cửa tiệm kim bích huy hoàng, phát sáng lấp lánh cùng cao quý, thật là một đẳng cấp khác so với con phố này.

Mà trong lòng bọn họ, thiếu niên đáng yêu kia bỗng được khoác lên một lớp áo thần bí cùng tôn quý, khiến người tò mò nhưng lại không dám thất kính.

Lục Chỉ ngồi ở ghế trên tầng 2, lạnh mặt nhìn chằm chằm người mặc tây trang đang đổ mồ hôi trán ròng ròng. Cậu trời sinh có khuôn miệng cười, vừa giận thì mặt sẽ phồng lên, môi cũng kéo lên theo, ở trong mắt hắn, trông không khác gì chú mèo con không được ăn cá khô, giận giận lẫy lẫy không nhận người.

Nếu không phải không dám đắc tội khách hàng, hắn liền sẽ đi lên vuốt lông, dỗ dỗ một phen.

"Ta nơi này chỉ lớn như vậy, nhiều đồ như thế thì để chỗ nào?"

Người mặt tây trang vừa nghe, thiếu chút nữa phụt máu mũi; càng tức giận lại càng đáng yêu!

Lục Chỉ lấy di động ra gọi điện.

"Đô...... Đô......" Điện thoại vẫn chỉ đổ chuông.

"Không nghe điện thoại của ta?" Lục Chỉ không cần nghĩ cũng biết, liền gửi một tin nhắn: Không nghe điện thoại về sau đều không cần gọi cho đệ nữa.

Không đến một giây sau liền có người gọi lại.

"Chỉ Chỉ, đệ tìm sư huynh có việc? Sao có thể không nghe điện thoại của đệ được chứ. Sư huynh vừa rồi đang họp nên mới không thấy mà." Đối diện vang lên một giọng nam trầm thấp mà ôn nhu, đặc biệt lời nói đầy ý sủng nịch, dỗ người dỗ đến tâm mềm.

Nhưng mà lại nhìn người mặc tây trang cao quý đang đứng ở bàn làm việc bằng gỗ tử đàn, liếc mắt liền biết hắn đang chột dạ; nhớ đến bộ dáng lạnh lùng hàng ngày của hắn, bí thư trán đầy (> ||| <)

"Chỉ Chỉ nha, đệ từ nhỏ chỉ ăn đồ ăn do đầu bếp nổi tiếng làm, ăn đồ bên ngoài sẽ bị đau bụng nha. Khách sạn này lúc trước đệ còn khen đồ ăn ngon, cho nên nhị sư huynh mới bảo họ mang đồ ăn tới cho đệ."

Bí thư của nhị sư huynh nhìn tin nhắn thúc giục, lấy hết can đảm, "Nhị thiếu gia, Nam tam gia muốn tìm tiểu thiếu gia uống trà."

Nếu không phải Nam tam gia này không thể đắc tội, hắn đều không dám to gan mà đi thông báo cho nhị thiếu gia lúc này. Nam tam gia không đáng sợ, kẻ đáng sợ chính là anh họ của hắn, người thừa kế Nam gia – Nam Thừa Phong. Có thể dễ dàng nhìn ra được, từ chưởng môn đến các vị thiếu gia đều mãnh liệt ngăn cản mọi khả năng khiến tiểu thiếu gia gặp được Nam Thừa Phong. Quả nhiên liền thấy nhị thiếu luôn lạnh lùng nhíu nhíu mày.

Lục Chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến tên Nam tam gia, liền không vui nói thầm, "Gia hoả này như thế nào lại đến tìm ta."

"Chỉ Chỉ yên tâm. Nhị sư huynh sẽ giúp đệ ngăn tên phiền toái đó lại, chỉ là, đệ cũng phải làm nhị sư huynh yên tâm a......"

Âm thanh của nhị sư huynh so với dỗ con nít đi ngủ còn mềm nhẹ hơn không biết bao nhiêu, "Sư phụ cùng 3 sư huynh khác của đệ còn chưa biết chuyện đệ rời nhà trốn đi, đệ thử nghĩ bọn họ mà biết thì sẽ như thế nào......"

Lục Chỉ nghĩ đến phản ứng của sư phụ cùng 3 sư huynh khác khi biết chuyện cậu hiện chỉ có một thân một mình ở bên ngoài liền khẩn trương; "Bang", ly thuỷ tinh trong tay liền vỡ nát.

Người mặc tây trang đứng một bên thấy cảnh này lập tức hít sâu một hơi. Sức lực thật khiến người khiếp sợ a!

chapter content


Tưởng tượng lúc Chỉ Chỉ uống trà sữa chắc còn đáng yêu gấp mấy lần tấm này.