Bị nói trúng tim đen, Cửu gia nheo đôi mắt phượng nói cứng, "Ai nói anh sợ."
Lục Chỉ thè lưỡi, nhún vai, một kiểu "Cứ giả vờ đi, ta nhìn thấu cả rồi", khiến tai Cửu gia đỏ bừng.
Chân Tùng che miệng nín cười, thật không nghĩ tới vị tà thần Cửu gia này thế mà lại sợ quỷ.
"Không phải sợ, là ghét." Cửu gia hất cằm lên, ngạo mạn giải thích.
Từ lần trước khi chơi trò chơi, Lục Chỉ có thuận miệng nói một câu, "Cách nói chuyện của anh nghe thật kỳ quái." Cửu gia ngoài mặt thì nói "Không liên quan gì đến cậu.", trong lòng thì như có gì đó chèn ép, lo lên lo xuống cả buổi trưa, sợ Lục Chỉ ghét bỏ mình liền quyết định khi về sẽ sửa đổi, làm Tiêu lão gia tử phải gọi điện sang dò hỏi xem có phải xảy ra chuyện lớn gì rồi không.
Nhưng thói quen hơn hai mươi năm dễ gì sửa được, vậy nên Cửu gia lại càng hạn chế từ ngữ khi nói chuyện.
"Muốn nói gì thì nói." Lục Chỉ buông tay.
Cửu gia gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ không lên tiếng, mèo mập trong lòng cũng xù lông.
Chân Tùng chạy nhanh đến hoà giải, "Cái kia, Cửu gia, ông chủ tôi nói chuyện không có ác ý, ngài đừng nóng giận a."
Cửu gia hơi cong khoé miệng, giống như lưỡi hái của tử thần, "Ta là người theo chủ nghĩa hoà bình, cũng không nổi giận."
Đúng lúc này đầu trọc đi vào báo cáo công việc, "Cửu gia, tên phản đồ cường đoạt dân nữ kia đã ném vào xi măng, giờ vứt ở vùng biển nào ạ?"
Chân Tùng:??? Hắn đang bị ảo giác phải không?
"Vùng biển quốc tế." Cửu gia không để bụng vẫy vẫy tay.
"Vâng ạ." Đầu trọc nói xong lập tức đi ra ngoài, có Lục Chỉ ở đây, một giây hắn cũng không dám ở lại.
Chân Tùng rụt rụt cổ:......
Lục Chỉ cầm di động đi ra ngoài, Chân Tùng đang muốn chạy theo, Cửu gia bỗng đứng dậy chắn trước mặt hắn, từ trên cao nhìn hắn một cái, đem mèo ném cho Chân Tùng, "Không phải thức ăn mèo cao cấp thì không cần cho nó ăn."
Chân Tùng ngẩn ra, "Cửu gia, tôi còn phải đi làm việc cùng ông chủ mà."
"Ngươi ở lại đi, ta đi." Cửu gia không nặng không nhẹ, nhưng lại không khác gì chém đinh chặt sắt, tựa như nếu Chân Tùng dám nói một chữ "Không" liền bay đầu ngay lập tức.
"Này......"
"Không muốn?" Cửu gia cười cười, "Vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi."
Chân Tùng nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, thật sự?
"Lúc trước đã nói, ta là người theo chủ nghĩa hoà bình......"
"Mời ngài đi." Chân Tùng lập tức khom lưng 90° làm một cái tư thế mời.
Cửu gia vừa lòng gật gật đầu, đi ra cửa hàng.
Chân Tùng: Tin ngươi mới lạ......
Nội thành tỉnh M, trong đại sảnh, Thư Uyển ôm folder nôn nóng nhìn xung quanh.
"Đại sư tại sao còn chưa tới?" Thư Uyển nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ 10:44, lúc này nên tới rồi mới phải.
Nghĩ đến chuyện phát sinh gần đây ở đài, Thư Uyển không khỏi ôm chặt folder, một nỗi sợ hãi nhè nhẹ thấm vào xương cốt cô, cũng may toà nhà này bên ngoài vẫn nắng vàng tươi đẹp, ít nhiều cũng đánh tan một ít sương khói âm u.
Hy vọng chuyện này sớm được giải quyết, không cần phải làm các đồng nghiệp lo lắng hoảng sợ nữa. Bỗng nhiên, ngoài toà nhà đi tới hai thanh niên trẻ tuổi hấp dẫn chú ý của mọi người. Cô ngơ ngẩn nhìn lại, lập tức không dám hô hấp. Như thế nào lại có người đẹp đến như vậy? Một người thì đáng yêu như gió xuân nhẹ nhàng, một người thì kiều diễm như nắng hè gay gắt.
Đang chìm đắm trong kinh ngạc cảm thán không ngừng, tiếng hô nhỏ của đồng nghiệp khiến cô hoàn hồn, nghĩ đến chính sự, lập tức chạy chậm đến, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cửu gia, mím môi, lớn mật hỏi, "Xin chào ngài, xin hỏi ngài là đại sư phong thuỷ đúng không?"
Lục Chỉ liếc nhìn, đánh giá vị nhân viên nữ mặc đồng phục màu vàng nhạt, rồi cười lộ ra cái răng nanh, "Là ta."
Thư Uyển chớp chớp mắt, nhìn về phía Lục Chỉ, mặt đỏ lên: "Ngài mới là đại sư? Thật trẻ a." Cô buột miệng thốt ra. Lục Chỉ thoạt nhìn như một tiểu thiếu gia được chăm bẫm nâng niu, nên thuộc loại được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, một chút cũng không giống lão đạo sĩ đại sư phong thuỷ giàu kinh nghiệm, cô theo bản năng nghĩ mình tìm nhầm người, trong lòng nổi lên chút thất vọng nhàn nhạt không nói nên lời. Nhưng EQ cô khá cao, vừa mới phát hiện lời mình nói không đúng, lập tức xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi không có ý kia."
"Không sao, ta đúng là rất trẻ." Lục Chỉ mỉm cười, thậm chí cười đến vô tâm vô phế.
Thư Uyển nhìn cậu, tầng sương đen không thoải mái nặng nề đè nặng trong lòng bao ngày nay, phảng phất như bị sự ôn như đánh tan đi phân nửa.
Cô nghĩ tốt xấu gì Lục Chỉ cũng đã đến một chuyến, mặc kệ thế nào, chính mình cũng phải lễ phép đối đãi với cậu, không thể thất lễ; đến nỗi chuyện cậu có năng lực hay không, dù sao trong lòng cũng đã có chuẩn bị, sẽ không quá mức thất vọng, coi như là quen biết thêm một em trai nhỏ đáng yêu vậy.
Về phía Cửu gia, không biết vì sao, Thư Uyển cảm giác như giấu dưới bề ngoài hoa lệ kia là lưỡi dao lạnh băng vô tình, bản năng thúc đẩy cô phải tránh hắn ta thật xa.
"Ngài có thể tới thật quá tốt." Thư Uyển cười với Lục Chỉ, "Trước tiên, tôi sẽ kể lại cho ngài tình huống của đài."
Lục Chỉ mỉm cười gật đầu, Cửu gia liếc nhìn cậu một cái, lúc làm việc cứ như trở thành một con người khác vậy. Rõ ràng là nên là bộ dáng được người bảo hộ sủng ái, lại cố tình mang lại cảm giác cực kỳ đáng tin cậy.
Cửu gia nhìn Lục Chỉ một lúc lâu, nếu nói một thoáng kinh hồng khi mới gặp để lại dấu vết trong lòng hắn, thì hiểu biết trong khoảng thời gian ở chung này lại in thành một ấn ký. Hắn nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ lại đang nhìn Thư Uyển, một cổ ghen tuông bỗng bốc lên trong lòng Cửu gia, mùi chua dần khuếch tán.
"Nói thật, tôi hiện tại luôn có cảm giác lạnh sống lưng, giống như có người không có ý tốt luôn nhìn chằm chằm sau lưng vậy." Thư Uyển vẫn còn sợ hãi run run.
Lục Chỉ quay đầu nhìn Cửu gia, chớp chớp mắt rồi cười, Cửu gia ngẩn ra, thấy bị cậu phát hiện, lỗ tai liền đỏ lên, hừ một tiếng không mở miệng.
Thư Uyển xoa xoa ngực, "Kỳ quái, bây giờ cảm giác tốt hơn nhiều rồi."
Cửu gia:......
Lục Chỉ cười cười, "Sau đó đâu?
Thư Uyển rất thích nụ cười của cậu, nó gợi cô nhớ đến thú cưng mà mình thích nhất, khiến người có cảm giác được chữa khỏi, tâm tình cũng thoải mái lên, không tự giác bắt đầu luyên thuyên.
"Tháng trước, một thực tập sinh mới tới đài đã thắt cổ tự tử." Thư Uyển nói tới đây, nhịn không được đè thấp âm thanh, bộ dáng co rúm tựa như xung quanh có cái gì khủng bố, lúc nào cũng có thể nhào tới cô vậy, "Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy là ngoài ý muốn, chính là sau đó bắt đầu có lãnh đạo trung tầng cùng đồng nghiệp tử vong ngoài ý muốn, lúc này mọi người mới thấy không thích hợp."
"Nghe nói là có người chết tìm thế thân, giết đủ số lượng nhất định mới có thể đầu thai." Sắc mặt cô tái nhợt không giống người bình thường, trong lời nói còn mang theo vài tiếng nức nở.
"Đâu có chuyện chết thay, chỉ là các người suy nghĩ miên man." Cửu gia kiêu căng nói, trên mặt toàn là khinh thường, giống như đang khịt mũi coi thường Thư Uyển quá nhát gan.
Lục Chỉ ngẩn ra, nhíu mày, dừng bước, chầm rãi quay đầu. "Nói đến lợi hại như vậy thì anh cũng đừng ôm tôi đến khẩn trương vậy a, thế này thì ai mà đi cho được."
"Anh là sợ em sợ hãi." Cửu gia lớn tiếng, hai má không lộ chút dấu vết run rẩy nào, cắn chặt hàm, không tình nguyện chậm rì rì buông tay.
Sợ quỷ thì đừng tới đây, Lục Chỉ nói thầm trong lòng, tốt xấu gì cũng nên giữ lại mặt mũi cho hắn, không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt "Đồ con chồng trước" quét hắn một đợt từ trên xuống dưới.
Lục Chỉ là người đầu tiên sám chê cười hắn. Cửu gia híp đôi mắt phượng, biểu tình thêm chút kiêu căng, ngó ngó Lục Chỉ. Lại thêm một biểu tình chưa từng thấy qua, đã lưu trữ.
Thư Uyển mới vừa bị Cửu gia trách móc, nay vẫn còn lo hắn nổi giận, biết điều chỉ đi sau nhấp môi, không dám lộ ra chút ý cười, sợ đắc tội hắn.
"Có quỷ hay không tạm thời không nói, chỉ là phong thuỷ toà nhà này của các người quả thật có chút vấn đề." Lục Chỉ nhìn một cái văn phòng đang đóng cửa trên hành lang. "Thực tập sinh kia treo cổ ở đó đúng không?"
Thư Uyển mở to hai mắt, buột miệng thốt ra, "Sao ngài biết được?"
Cửu gia nhìn thoáng qua căn phòng, không có gì đặc biệt, không để ý mà thu hồi tầm mắt.
Lục Chỉ thần bí cười cười, "Bởi vì ta nhìn thấy cô ấy."
Thư Uyển trong lòng run lên, hoảng sợ nhìn Lục Chỉ.
Cửu gia đột nhiên nắm lấy cánh tay Lục Chỉ.