"Cái gì? Trợ lý Thân nghe người nói trong di động, sắc mặt ngưng trọng, "Tôi đã biết."
Hắn buông điện thoại, trầm mặc ngồi trên ghế một lúc lâu, mới đứng lên cầm văn kiện đi vào thang máy, đi lên văn phòng tổng giám đốc.
Trước khi gõ cửa, trợ lý Thân hít sâu một hơi, mới duỗi tay gõ lên cửa một cái. Cửa chậm rãi mở ra, trợ lý Thân ngưng thần nín thở đi vào, mở to mắt nhìn mây trắng lơ lửng bên ngoài cửa sổ lớn, Nam Thừa Phong ngồi sau bàn làm việc, giống như chân long ngồi giữa dãy núi, khí thế bức người. Một tay cầm quyển sách không phân cao thấp với độ dày nặng của từ điển Oxford, một tay khác dùng bút viết lên notebook mấy chữ.
Trợ lý Thân nhẹ bước đi đến trước bàn làm việc, rũ mắt quét qua, thì ra là tiếng Ý. Gần đây có một hạng mục hợp tác với bên Ý, Nam Thừa Phong không mời phiên dịch mà bắt đầu học tiếng Ý từ số 0, tránh để trong lúc hợp tác xảy ra vấn đề sai sót. Đây đúng là người đã có thiên phú dị bẩm, lại còn theo đuổi sự hoàn hảo cực hạn.
La Mã không xây trong một ngày, mọi người nhắc đến Nam Thừa Phong đều như nhìn sao trên trời, than thở, ca ngợi hắn cường đại, kinh ngạc cảm thán khả năng đã làm là thành công của hắn. Lại không nghĩ đến việc thiên tài dù không nỗ lực thì xuất phát điểm đều đã cao hơn người thường, huống chi hắn lại càng nỗ lực hơn so với người bình thường.
Chỉ là, Nam Thừa Phong quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến cơ hồ thiếu hương vị con người. Mắt thấy Nam Thừa Phong càng ngày càng lãnh khốc vô tình, người sống chớ gần, quỷ thần bất xâm, đến người nhà cũng sợ hắn ba phần. Trợ lý Thân thật sự không thể tưởng tượng, không dám tưởng tượng, cũng không có khả năng tưởng tượng được ai có thể thu phục người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp này.
"Nam tổng." Trợ lý Thân suy nghĩ lung tung xèng, nhưng vẫn như cũ trầm ổn báo cáo công việc, "Mấy hợp đồng hạng mục này đã hoàn thành, kế tiếp sẽ triển khai thực hiện, mấy văn kiện này mời ngài xem qua."
"Được."
Trợ lý Thân nhẹ nhàng đặt văn kiện lên đống văn kiện nằm sẵn trên bàn làm việc, "Nam tổng, còn một việc cần báo cáo với ngài."
"Được."
Một chữ tuy rằng ngắn gọn, lại phảng phất như sấm sét đánh vào lòng người, có thể làm cả người run run lên. Ngay cả trợ lý Thân cũng không ngoại lệ.
"Bên kia gọi điện tới, nói tam thiếu gia bị Tiêu Dao Phái giữ lại không cho đi, giờ xin chỉ thị của ngài."
Người nhà là nghịch lân của Nam Thừa Phong, trợ lý Thân thời thời khắc khắc chú ý phản ứng của Nam Thừa Phong.
"Tiêu Dao Phái?" Nam Thừa Phong mặt không biểu tình buông bút, dựa vào ghế.
Trợ lý Thân chần chừ một giây mới đáp. "Là một môn phái phong thuỷ rất lớn, rất thần bí, cũng từng hợp tác với rất nhiều nhân vật quan trọng."
"Vì sao?" Nam Thừa Phong không quan tâm địa vị quyền thế của Tiêu Dao Phái, nghe thấy hai chữ phong thuỷ liền trầm mặt. Hắn tự nhiên là hỏi nguyên nhân Tiêu Dao Phái bắt giữ Nam tam gia.
"Nghe nói là vì một đệ tử trong phái, nhưng cụ thể thì không rõ, bên kia cũng không liên hệ được với Tiêu Dao Phái."
Nam Thừa Phong chán ghét nhất là phong thuỷ huyền thuật, Nam tam gia lại muốn theo đuổi một phong thuỷ sư, trợ lý Thân không khỏi vì hắn mà thắp mấy ngọn nến, liền tính cứu được người từ Tiêu Dao Phái về, phỏng chừng cũng bị vị anh họ này lột một tầng da.
"Liên hệ không được?"
"Đúng vậy." Trợ lý Thân cũng không dám tin, trên đời này lại có người dám bắt cóc người Nam gia, liền tính Tiêu Dao Phái thế lực cường đại, cũng không đến mức làm ra chuyện trăm hại một lợi này.
Nam Thừa Phong trầm mặc không nói, không giận tự uy. Trợ lý Thân biết hắn chờ mình báo cáo tiếp. Làm đặc trợ, khi gặp chuyện nhất định phải điều tra rõ toàn bộ tư liệu rồi mới báo cáo lại cho cấp trên.
"Tôi cho người tra qua, Tiêu Dao Phái hiện chỉ có nhị đồ đệ chủ trì, những người còn lại đều đang tu hành ở nơi khác, chỉ có tiểu đệ tử vừa lúc đang ở nội thành thủ đô."
Nam Thừa Phong không chút do dự, lập tức ra lệnh, "Mời hắn tới cửa làm khách, để hắn tự mình liên hệ."
Trợ lý Thân nghe vậy, sau lưng nổi lên một luồng khí lạnh.
*****
Lục Chỉ tính được gần đây sẽ có một kiếp, lại không nghĩ tới nhanh như vậy. Cậu đã tính chuẩn ngày giờ, chuẩn bị đi biển nghỉ ngơi vài ngày với Chân Tùng, tránh phiền toái tìm tới cửa. Kết quả GPS của Chân Tùng không biết bị cái gì, thế nhưng chỉ xe chạy đến cửa một toà nhà lớn nằm trong trung tâm kinh tế.
Chân Tùng: ⊙▃⊙ Đây cũng không giống bờ biển a...
Còn chưa kịp phản ứng, một nhóm vệ sĩ vest đen cùng một loạt tiếp tân chạy đến vây quanh xe bọn họ. Một người mở cửa xe, nhìn như cung kính lại lộ ra ngữ khí cứng rắn không chấp nhận từ chối.
"Lục đại sư, mời ngài đi bên này."
"Ai???" Chân Tùng khó hiểu, "Các người sao biết chúng tôi muốn đi đâu? Không đúng, vì sao chúng ta lại đến nơi này?"
Thật giỏi a... Lục Chỉ lớn như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chạy trời không khỏi nắng, trước sau cũng trốn không thoát vận mệnh. Còn rất mới mẻ a ~
Nghiêm Khang đi qua hành lang, gật đầu với nhân viên đang khom lưng chào hắn. Hắn trong lòng sầu lo, đến nay vẫn chưa thể tìm được đại sư giải quyết công việc.
Trước đó đắc tội sư phụ Thương Chân Tử, muốn quay lại cầu người, tiểu sư phụ còn chưa nói gì, hắn đã bị Thương Chân Tử giáo huấn cho một trận rồi đuổi đi. Thương Chân Tử người đầy tiên khí như vậy, thế nhưng nổi giận lên lại khủng bố đến thế. Hắn hiện tại trong đầu vẫn còn văng vẳng dư âm tiếng mắng, "Ngươi cũng biết thân phận ngài ấy sao! Há lại có thể để cho người như ngươi nghi ngờ dù chỉ nửa phần! Thật sự không biết trời cao đất dày là gì!"
Ai... Nếu hắn nói thẳng mình là cấp dưới Nam tổng, Thương Chân Tử kia còn dám kiêu ngạo như vậy sao. Nghĩ đến Nam tổng siêu cấp chán ghét huyền học, Nghiêm Khang tình nguyện bị Thương Chân Tử mắng thêm mấy trận.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước, ánh mắt dừng lại trên hai người đang bị vệ sĩ và nhân viên mời vào trong. "Đây... Tiểu sư phụ!"
Ai mời cậu ấy đến công ty? Chẳng lẽ Nam tổng đã thông suốt?
Nghiêm Khang lập tức đi ra đón, "Đại sư!"
Hắn thấy Lục Chỉ khẽ cười cười, hình như cũng không ngạc nhiên khi thấy hắn ở chỗ này, quả nhiên là đại sư, cái gì cũng biết.
Mấy người nhân viên cùng vệ sĩ thấy hắn lập tức khom lưng chào, Nghiêm Khang xua xua tay, "Đại sư cứ để tôi tiếp đãi." Nghiêm Khang chân thật đáng tin, lại khách khách khí khí với Lục Chỉ, "Đại sư, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, lần trước vô tri đắc tội với ngài."
"Không cần để trong lòng."
Nghiêm Khang nghĩ thầm, đại sư không hổ là cao nhân đắc đạo, quả nhiên rộng lượng.
"Mời ngài đi bên này."
"Kỳ thật lần trước tôi tìm ngài là vì có việc công ty không thể giải quyết, nói vậy hôm nay ngài tới đây chính là vì chuyện này sao?"
Nghiêm Khang nghĩ đến do mình không mời được người, kinh động đến trợ lý Thân tự mình đi thỉnh, trong lòng thấp thỏm một trận, càng khen Lục Chỉ không ngớt lời, hy vọng cậu không đề cập đến chuyện lần trước. Đừng nhìn trợ lý Thân lớn lên văn nhã tuấn tú, trầm mặt một cái, hắn liền sợ hãi cách xa ba bước.
"Là chuyện của phố ăn vặt Phúc Nguyên cách vách?"
Nghiêm Khang ngẩn ra, vội nói, "Ngài thế nhưng lại biết, thật khiến tôi tâm phục khẩu phục."
Lục Chỉ cười cười, con ngươi hơi xoay chuyển, "Nếu là vì chuyện này, hiện tại chúng ta có thể đi qua xem."
"A?" Nghiêm Khang sửng sốt, "Ngay bây giờ?"
"Đúng vậy, nếu là vì chuyện này, như vậy chúng ta đi giải quyết chúng không phải là được rồi sao."
Lục Chỉ tươi cười xinh đẹp, âm thanh mềm mại nửa dụ hoặc, thiếu chút nữa làm Nghiêm Khang thần hồn điên đảo.
"Từ từ." Bỗng nhiên, Nghiêm Khang giống như bị sét đánh, bừng tỉnh lại, "Nói thì nói như vậy, nhưng tôi còn phải đưa ngài đi gặp trợ lý Thân đã."
Lục Chỉ bấm bấm ngón tay bên người. Không được, gặp liền không chạy được.
"Vì sao một hai phải gặp hắn, các người phiền toái như vậy, ta không gặp nữa." Lục chỉ nói xong tỏ vẻ giận dữ bỏ đi ra ngoài.
"Là Lục đại sư của Tiêu Dao Phái sao?"
Tuy rằng đắc tội Nam Thừa Phong như châu chấu đá xe, nhưng rốt cuộc lấy địa vị của Tiêu Dao Phái, hơn nữa Nam tam gia bên kia còn chưa rõ ràng, không thể tuỳ tiện hành động. Trợ lý Thân liền cho người đi cung cung kính kính mời người đến, không được chậm trễ, lại không nghĩ người phái đi chưa kịp chạy đến cửa, đối phương đã tự đưa mình đến.
"Trợ lý Thân." Nghiêm Khang biết có thể để trợ lý Thân đích thân ra đón chắc chắn không phải người thường, đại sư quả nhiên có mặt mũi.
Nhưng Lục Chỉ một chút cũng không muốn cái mặt mũi này, cậu cảm giác được nguy hiểm càng ngày càng gần, giả bộ không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước, Chân Tùng không hiểu chuyện ngây ngốc kéo Lục Chỉ, "Ông chủ, hình như người kia kêu người a."
Lục Chỉ:......
Cậu xoay người, nhìn người đi tới, hơi lộ tươi cười. Trợ lý Thân nhìn từ xa không rõ người, lại có thể cảm giác được tuy rằng Lục Chỉ không cao nhưng lại hết sức chói mắt. Khi đến gần nhìn rõ, hai mắt trợ lý Thân liền co rụt, thiếu chút nữa quên mất mình cần nói gì. Nhìn một cái liền bị hút hồn, trên đời còn có người có dung mạo khí chất đến như vậy, hắn thấy toàn bộ không khí cứ như tràn ngập hoa nở xuân về.
Trợ lý Thân cũng không phải là nhất kiến chung tình, chỉ là người quá xinh đẹp, tổng khiến người vui sướng nhộn nhạo, hắn chỉ là không thể chống cự loại cảm xúc này. Nhưng hắn rốt cuộc là cũng trợ lý Thân, lập tức không dấu vết che lấp ánh mắt khác thường, hơi hơi mỉm cười, "Lục đại sư, xin chào ngài, sao ngài lại tự đến đây."
Lục Chỉ nhìn hắn, nghĩ thầm: Ta muốn nói đây là vận mệnh an bài, anh dám tin không.
Trợ lý Thân nhìn mặt Lục Chỉ, trong lòng tiếc hận rối thành một nùi. Nam Thừa Phong lãnh khốc vô tình, tính tình nổi lên liền không ai áp xuống được, Tiêu Dao Phái tuy rằng giao tế với nhiều nhân vật lớn, lại bởi vì là môn phái về phong thuỷ, càng chọc hắn chán ghét. Lần này Tiêu Dao Phái đụng vào người nhà hắn, chọc phải nghịch lân, cũng là làm khó tiểu đồ đệ đáng yêu này xui rủi cố tình lại ở thủ đô.
"Mời ngài đi bên này." Trợ lý Thân muốn đưa Lục Chỉ đến phòng tiếp khách. Nếu là người khác, dựa vào phân hảo cảm lần đầu gặp mặt. này, trợ lý Thân sẽ giúp đỡ Lục Chỉ; nhưng đây là Nam Thừa Phong. Trợ lý Thân thầm than trong lòng, hắn bất lực a.
"Ta có thể không đi sao?" Tín hiệu nguy hiểm càng lúc càng gần, giống như ánh đèn vẫn luôn lập loè, lại bị gia tốc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Trợ lý Thân không thể nể nang, chỉ có thể hơi hơi mỉm cười, chém đinh chặt sắt, "Không thể."