Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 8


Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa nhìn thấy người tới thì như lâm đại địch, theo bản năng liền chắn trước người Lục Chỉ, những người khác cũng khẩn trương lo lắng, môi thiếu nữ xinh đẹp thậm chí đã tái đến mức không còn chút máu.

Thanh niên đứng lên, đắc ý quét mắt nhìn mọi người, trước đó hắn còn kiêu ngạo, bây giờ lại che cánh tay gãy xương khóc lớn với người vừa đi tới, "Dượng, tay của con, con có phải sẽ tàn phế không?"

Dượng hắn không con không cái, vẫn luôn xem hắn như con ruột, huống chi hắn ngày thường đều ở trước mặt ông đóng vai con ngoan trò giỏi, đến mua siêu xe cũng là cha hắn mua cho, chính mình làm bộ không muốn lắm vì sợ ảnh hưởng đến dượng, liền được ông khích lệ dỗ dành một hồi; nay nhìn thấy mình bị đánh, dượng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Ai đánh?" Quả nhiên, Lữ Hoằng, cũng chính là dượng của tên thanh niên lập tức thay đổi sắc mặt.

Ông cùng Chân Tùng tới gặp đại sư, không nghĩ tới đại sư không ở trong tiệm, Chân Tùng đang đi tìm, còn ông ở lại tại chỗ chờ người, không ngờ lại chờ được tin cháu ông bị trọng thương, càng không nghĩ tới chuyện lại phát sinh ngay chỗ đối diện, lập tức lòng như lửa đốt chạy ngay qua đây.

Lữ Hoằng trầm mặt nhìn mọi người, rồi dừng lại nhìn chằm chằm một thanh niên vóc người vạm vỡ.

"Không phải ta, không phải ta, ta chỉ là người qua đường không danh không phận." Thanh niên vạm vỡ đối diện ánh mắt sắc như dao của Lữ Hoằng lắc lắc.

"Chính là cậu ta." Thanh niên gãy tay vội vàng phủ nhận, tức giận chỉ về một thiếu niên đang được một cô gái che chắn.

"Ai?" Nhìn theo hướng chỉ của thanh niên, Lữ Hoằng dừng mắt nhìn đến Lục Chỉ, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu.

Mọi người thấy thế tim liền nhấc tới cổ họng, lo lắng nắm chặt tay.

"Ai???" Lữ Hoằng hỏi lại lần nữa.

"Chính là cậu ta." Thanh niên lí nhí, trán liền bị dượng hắn cốc một cái.

"Con là bị người đánh đến hỏng đầu rồi à? Hay thân thể con bây giờ xuống cấp thê thảm? Nữ sinh đáng yêu như vậy có thể đánh gãy tay con sao?"

Một tên thanh niên cao lớn mét tám bị một tiểu cô nương mét sáu đánh thành như vậy? Đây là ma huyễn hiện thực? Thật sự xem ông như tên ngốc?

Mọi người ngẩn ra, không nghĩ tới lãnh đạo lại mang cái phong cách này.

Nữ sinh??? Lục Chỉ vẫn luôn nhếch môi cười bỗng rũ môi xuống.

"Là ta đánh!" Lục Chỉ đứng ra, còn gồng cánh tay lộ ra cơ nhị đầu (bicep) của mình, "Còn có, ta không phải nữ sinh."

Lữ Hoằng chỉ chú ý nửa câu trước, nhìn cánh tay nhỏ bé yếu ớt trắng nõn, nửa ngày gồng không lên chút cơ bắp nào của cậu, thiếu chút nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị, hạ thấp âm thanh nói, "Bé ngoan, đừng nghe nó nói nhảm, thúc thúc sẽ không tin."

Ông thầm nghĩ có lẽ Lục Chỉ đang bao che cho người ra tay.

"Điều tra, không duyên cớ mà đánh người là coi thường pháp luật, báo cảnh sát bắt lại." Nghe thấy Lữ Hoằng nói, bí thư gật gật đầu làm theo.

"Là ta đánh, không liên quan đến người khác." Lục Chỉ thấy Lữ Hoằng không tin, sốt ruột đi đến bên cạnh xe đấm xuống một đấm; liền nghe "Phanh" một tiếng, nắp xe liền bị lõm xuống một hõm thật sâu.

Hít một hơi, Lữ Hoằng mở to hai mắt nhìn, đứa bé này sao mạnh đến như vậy, có còn là nữ sinh hay không vậy?!



"DKM! Xe của ta! Ngươi đền cho ta!" Thanh niên thấy xe yêu bị đập nát bét, đau lòng, hô hấp khó khăn kêu lên.

Lục Chỉ rút tay lại, ngượng ngùng quay đầu đi, "Ai nha, ta giống như lại quá tay rồi, ta sẽ đền."

"Đền? Xe ta chỉ rớt chút sơn cũng tốn đến vài ngàn, hư hại như này cũng tốn đến vài vạn, chỉ bằng tên nghèo mạt rệp nhà ngươi, xe quý như vậy ngươi đền nổi sao?!"

Thanh niên nhận định Lục Chỉ không đền nổi, bắt được cớ, hùng hùng hổ hổ la hét không ngừng, hòng đem cơn tức giận nãy giờ phát ra.

Hắn cho rằng hù doạ như vậy Lục Chỉ sẽ sợ hãi xin tha, nhưng lời còn chưa dứt, liền thấy Lục Chỉ rút từ trong túi ra một chồng nhân dân tệ thật dày đưa cho Lữ Hoằng.

"Đền tiền xe cho ông, không đủ thì ta lại về lấy thêm."

"......" Thanh niên còn muốn tiếp tục mắng chửi liền bị nghẹn trở về, mắt trừng lớn đến tột độ, tên nhóc này có địa vị gì? Như thế nào lại mang nhiều tiền bên người như vậy?

Thanh niên tức đến ôm ngực, đừng nói là hắn vét cạn túi, kể cả có đi ngân hàng rút tiền, cũng phải được cha mẹ hắn đồng ý, không thể nói lấy là lấy ra được nhiều tiền như vậy. Hắn không muốn thừa nhận hắn cực kỳ hâm mộ cùng ghen ghét Lục Chỉ.

Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa thấy thanh niên nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa bật cười, đen mặt nhìn Lục Chỉ. Thật là, đứa nhỏ nhà có tiền không biết đến nỗi lo âu của củi gạo mắm muối, thật khiến cô hâm mộ đến chảy nước mắt. Cô cũng muốn dùng tiền ném người đến ngầu như vậy.

Người vây xem đều sững sờ, nhiều tiền như vậy? Đứa nhỏ này liền không chút để ý mà mang ra đường nhiều tiền như vậy???

Có tiền lại còn bạo lực, không dám chọc, không dám chọc. Mọi người nhìn về phía Lục Chỉ, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng kính sợ.

"Không cần." Lữ Hoằng cũng bị hành động bất ngờ này của Lục Chỉ làm cho đứng hình một hồi.

Ông đem tiền trả lại cho Lục Chỉ, nghi ngờ hỏi, "Thật sự là cháu đánh nó?"

"Là ta nha."

Cái vẻ mặt kiêu ngạo này là như thế nào! Tên thanh niên càng tức hơn, nhìn đến vết thương thảm hại của mình liền kêu rên không thôi, "Tức chết rồi, dượng đừng tha cho nó!"

"Sao lại thế này." Nếu là người khác, ông sẽ trực tiếp báo cảnh sát đến làm việc, nhưng đối mặt với Lục Chỉ, Lữ Hoằng theo bản năng hỏi nhiều thêm một câu. Ông không thể hiểu được tại sao một đứa nhỏ đáng yêu như vậy sẽ đánh người một cách bạo lực như thế.

Không đợi Lục Chỉ trả lời, thiếu nữ vừa nghe ba chữ báo cảnh sát, vội vàng giải thích, "Là cháu ngài muốn lừa cháu đi khách sạn, cậu ấy chỉ hăng hái làm việc nghĩa nên cứu cháu; cháu ngài tức giận muốn đánh cậu ấy, cậu ấy chỉ là phòng vệ chính đáng, không cẩn thận mới làm gãy xương cháu ngài. Tất cả đều là vì giúp cháu, ngài muốn báo cảnh sát thì bắt cháu đi."

"Cô nói bậy! Ai da!" Thanh niên tức giận liền lại động đến miệng vết thương.

Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa vừa nghe, trong lòng không khỏi tán thưởng thiếu nữ, thông minh cơ trí biết nói chuyện a.

Lữ Hoằng nhăn mày, phát hiện sự tình cũng không đơn giản, trừng mắt nhìn cháu trai, "Thuê phòng? Sao lại thế này!"

"Không phải, đều là bọn họ nói bừa, bọn họ đánh con còn muốn bôi nhọ con!" Thanh niên vội vàng khóc lóc kể lể, "Dượng, người nhìn con lớn lên, người còn không tin con sao?"

Hắn khóc lóc kể lể một phen khiến Lữ Hoằng không đành lòng, nghĩ đến biểu hiện thường ngày của hắn ở nhà, còn có tin tức cùng hình ảnh hay đăng trên vòng bạn bè, thật sự không thể tin cháu mình sẽ làm ra loại hành động này.

"Hắn chỉ cho ông nhìn thấy một mặt, không bằng ông cho người điều tra một mặt còn lại, giấy không gói được lửa, nếu thật có lòng nhất định sẽ tra ra được chân tướng."



"Làm sao cậu biết được ta đang nghĩ gì trong lòng?" Lữ Hoằng không dám tin mà nhìn Lục Chỉ, chẳng lẽ là trùng hợp?

Lục Chỉ chỉ cười không nói, thần bí khó lường, làm Lữ Hoằng không thể không để tâm lời cậu nói.

Thêm đứa cháu đứng bên với cánh tay bị bẻ gãy, kêu rên thống khổ, tiếng khóc cũng làm ông mềm lòng, ông không biết vì sao mình lại do dự, rồi lại quyết tâm nói với bí thư, "Báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý."

"Lãnh đạo, không cần a, muốn bắt liền bắt cháu đi, không liên quan gì đến cậu ấy!" Thiếu nữ cầu tình, bị Lục Chỉ duỗi tay ngăn lại.

"Không cần lo lắng."

Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa lòng cũng đã nóng như lửa đốt, quay đầu nhìn thấy Lục Chỉ vẫn như cũ mỉm cười tủm tỉm nhìn thanh niên, thiếu chút nữa liền ngất xỉu. Đến lúc này mà còn có thể bình tĩnh như vậy, tiểu thần tiên có phải hay không quá đơn thuần, không lẽ không biết dân không thể nói đạo lý với quan a!

Thanh niên phi thường đắc ý, nghĩ đến lúc Lục Chỉ bị đưa vào cục cảnh sát, hắn sẽ tìm cha mẹ nhờ dời đi lực chú ý của dượng, khiến ông không quản được chuyện này, đến lúc đó tự mình sẽ đi phế hai tay của tên nhóc này; có tiền như vậy, còn có thể thuận tiện đánh cướp cậu ta một phen?

"Ông chủ!" Chân Tùng đột nhiên chạy tới, "Ta tìm người đã nửa ngày nay."

Lữ Hoằng vừa thấy Chân Tùng lập tức kinh ngạc, "Đại sư ở đâu?"

"Hoá ra ngài không nhận ra ông chủ của tôi ư." Chân Tùng ngẩn người, chỉ chỉ Lục Chỉ, "Đây chính là đại sư mà ngài muốn gặp."

"Cậu nói cậu ấy là đại sư?!" Lữ Hoằng không dám tin nhìn Lục Chỉ, sao có thể? Đứa nhỏ này cũng quá là nhỏ đi!

"Đại sư là nữ?"

"Ta là nam!" Lục Chỉ kháng nghị, vỗ vỗ ngực, "Phẳng, phẳng."

Chân Tùng nhịn cười, chạy nhanh đến dỗ dành Lục Chỉ đang xù lông, "Ngài hiểu lầm, cậu ấy là nam."

"Thực xin lỗi." Lữ Hoằng lập tức xin lỗi, lại cẩn thận nhìn Lục Chỉ, lớn lên xinh đẹp như vậy, vóc dáng cũng thật nhỏ xinh, thật đúng là không nghĩ đến.

"Ông chủ, sao người lại ở chỗ này?" Chân Tùng nhìn thiếu nữ, nghĩ thầm, thật xinh đẹp; lại nhìn đến thanh niên, hoảng sợ, "Tay này là bị ai vặn? Transformer đi!" Thật thảm.

Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa chỉ chỉ Lục Chỉ, "Ông chủ cậu làm đó."

Chân Tùng nhìn lại Lục Chỉ:...... Không ngoài ý muốn, không ngoài ý muốn.

Hắn lại nhìn về phía thanh niên, có phải ngốc không, đắc tội ai không tốt lại đi đắc tội ông chủ hắn, hèn gì bị biến thành Transformer.

Lữ Hoằng xác định Chân Tùng không có lừa mình, đứa nhỏ này thật sự là vị đại sư kia!

"Thì ra ngài chính là vị đại sư kia."

Thanh niên thấy Lữ Hoằng thay đổi thái độ 180 độ, hoảng sợ, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên khắp người, tên nhóc này như thế nào lại quen biết dượng hắn?!