Trên Đảo Lúc Này

Chương 25: Case 2: Lời tuyên bố tự sát 8


Lời tuyên bố tự sát 8

Mãi đến sau giờ cơm trưa, Lăng Khê mới vác theo cặp mắt đầy quầng thâm đến đưa kết quả nghiệm thi sơ bộ, khắp người đều toát ra vẻ mệt mỏi, không còn cái vẻ thoải mái ngày thường lúc ở tổ chuyên án.

Sau khi vào phòng, anh ta ôm chiếc áo lông chồn của mình, tìm chút hơi ấm mà chỉ mấy bộ đồ nữ mới có thể mang lại cho mình.

Kết quả nghiệm thi chỉ rõ, ba người chết đều nạp vào cơ thể một lượng thuốc ngủ nhất định, còn về cách nạp vào thì hẳn là uống đồ uống gì đó, không bỏ vào thức ăn. Đêm qua có gió to thổi, có khả năng ly rỗng đã bị gió thổi bay mất, có thể đến mấy bụi cỏ quanh đấy tìm thử, cũng có thể là bị "người thứ tư" bí ẩn lấy đi.

Về phần thức ăn, đêm qua bọn họ đều ăn tối, có hải sản có thịt dê thịt bò, phong phú vô cùng, hẳn là tham gia tụ tập dùng bữa với nhau.

Liều lượng thuốc ngủ không gây chết người. Nếu như có kẻ giết người, vậy nghĩa là hung thủ làm bọn họ ngất đi; Nếu như tự sát hoặc dụ dỗ tự sát, vậy chính là do các cô gái uống gì đó lúc ở trên tầng, thuốc có tác dụng mới nhảy hoặc rơi xuống.

"Tôi không phân tích thay mấy người nữa, giết người hay tự sát thì theo kết quả nghiệm thi đều có khả năng cả, khó đưa ra kết luận." Lăng Khê ôm chiếc áo khoác ấm cúng của mình, anh ta nhắm mắt lại, định bụng thiếp đi một hồi, "Mấy người chờ tin Đinh Thần Dục đi nhé."

Tổ điều tra hiện trường bỏ ra cả ngày phân tích dấu chân ở hàng hiên, hành lang và thang máy đã được lau chùi sạch sẽ, cả vết bụi rối tinh rối mù dưới tầng hầm 1, cuối cùng đưa ra kết luận có sự tồn tại của kẻ thứ tư.

Ban đầu Đinh Thần Dục thiên về hướng tự sát, sau khi so sánh dấu giày, anh ta thay đổi suy nghĩ.

Hoa văn trùng khớp với kiểu dáng dưới đế giày của ba nạn nhân, song việc bước lên các bậc thang lại cho thấy sự bất ổn khá kỳ lạ.

Quay lại từ chỗ đội kiểm tra hiện trường, Đinh Thần Dục phát báo cáo cho mọi người tập trung xem, thấy Lăng Khê tỉnh dậy mới phát ra âm thanh: "Nói kết luận trước, hung thủ chuyển ba người đã hôn mê lên bằng thang máy, sau đó cởi giày của ba cô gái ra, bản thân thì trèo lên tầng 15 hết 3 lượt."

Hung thủ có cơ thể cân đối, vào khoảng 168 cm, bình thường mang giày có thể là số 38 nên mấy đôi giày có thể nói là khá nhỏ so với chân cô ta, phải miễn cưỡng nhét chân vào.

"Vậy cũng được luôn?!" Tô Tiểu Chỉ kinh ngạc. Nhìn bằng mắt thường, quả thật không thấy được mấy dấu chân ấy là mang giày chật hay không chứ đừng nói tới chi tiết hình thể cân đối.

"Tất nhiên cơ thể phải cân đối, còn không thì tập thể hình, chứ không leo lên tầng 15 hết 3 lượt có mà đã dẹp luôn suy nghĩ gây án đấy." Lục Viễn Triết mỉm cười giải thích.

"Ừ, có đánh nhau, uống rượu gì không, giày to nhỏ đều có thể phân tích, nếu trên đất bùn còn có thể ước tính cân nặng." Đinh Thần Dục nhướng mi, đối với công tác kiểm tra hiện trường rất có lòng tin, "Nhưng cô ta đã lấy thứ gì đó bọc chân mình lại, không phát hiện vụn biểu bì."

"Thật ra cô ta không mong chúng ta dễ dàng xử lý theo hướng tự sát, chỉ là không hi vọng chúng ta tìm ra cô ta thôi." Lục Viễn Triết phân tích. Anh còn chưa nói hết, điện thoại trên bàn đã đổ chuông.

Nhận cuộc gọi của người trực điện thoại ở đại sảnh xong, anh hỏi Vạn Dặc: "Có phát hiện gì ở các nút giao thông không?"

Buổi chiều thì mất liên lạc với 3 người chết nọ. Lúc bọn họ hẹn thời gian gặp, camera không dễ tra, nhưng đêm hôm khuya khoắt, ngoại ô không có mấy xe lại qua, có lẽ sẽ để lại manh mối.

"Đang tìm rồi. Quy hoạch giao thông bên đó rối tới vậy, cho em chút thời gian." Vạn Dặc mở nhiều màn hình soát manh mối cùng lúc, ngay cả Lăng Khê với Đinh Thần Dục quay về báo cáo cũng chỉ nghe đại khái.

"Mấy cái đó tạm thời giao cho mấy cậu đó." Lục Viễn Triết nói xong thì đứng lên đi ra ngoài.

"Cậu đi làm gì đó?" Lăng Khê tò mò.

"Còn làm gì nữa? Gặp người nhà nạn nhân, họ đến rồi." Lục Viễn Triết nhún vai, "Nghe thử suy nghĩ của bọn họ, đâu phải ai cũng vô trách nhiệm như cha mẹ Phùng Khả Hân đâu."

"Em đi với anh." Nhớ lại chuyện hai hôm trước, Trình Mặc lại đứng lên.



"Không cần đâu, nếu ngồi trong tổ chuyên án còn nghe thấy tiếng cãi nhau thì hẵng tới hỗ trợ anh." Lục Viễn Triết từ chối, anh đóng cửa thay mọi người, để lại môi trường yên tĩnh cho bọn họ tiếp tục phân tích vụ án.

"Người nhà tới càng không tiện làm gì với thi thể. Tôi phải tranh thủ thời gian để còn thảo luận vấn đề thi thể với bọn họ." Lăng Khê vừa nghe tới người nhà là chạy nhanh như cơn gió, hoàn toàn không có vẻ mệt như lúc mới vào phòng.

Người khác đều bận bịu. Tô Tiểu Chỉ nhìn một chốc thì phát hiện ra Trình Mặc vẫn nhìn mấy tấm di thư mãi: "Cậu vẫn để ý mấy tâm di thư này à?"

"Tôi cảm thấy…" Lần này Trình Mặc ngập ngừng một hồi mới nhìn Tô Tiểu Chỉ, hỏi nghiêm túc: "Có khi nào thật ra cái này không phải là di thư? Là thứ khác?"

"Hừm?" Lúc đó Tô Tiểu Chỉ không hiểu hàm ý khác ẩn trong đấy, Trình Mặc không có được câu trả lời.



So với cha mẹ Phùng Khả Hân, mấy vị phụ huynh lần này phối hợp hơn nhiều, nhưng muốn hiểu cuộc sống đại học của thiếu nữ mười mấy đôi mươi thì cũng rất khó. Dù có là người bản địa thì bọn họ cũng không có manh mối nào về việc con gái mình bắt đi.

Tiễn bọn họ rời đi, Lục Viễn Triết lại thở ra, cuối cùng thì quay về tổ chuyên án. Đối mặt với việc người nhà nạn nhân nguyện ý giao lưu với cảnh sát, bọn họ càng thấy khó xử. Bọn họ nhận được di thư thế nào thì cũng có hai ngày rồi nhưng chẳng ngăn cản được gì.

Trò chuyện khá lâu, lúc anh quay lại tổ chuyên án, những người còn lại ai họp thì họp, ai không họp thì ngủ bù, chỉ có Trình Mặc là đợi anh.

Trình Mặc cũng chẳng ở không mà ngược lại nhìn còn có vẻ bận hơn lúc anh rời đi. Một mình đối diện với màn hình máy tính, cũng không biết cậu đang mày mò làm cái gì, cũng ít khi cầm điện thoại trò chuyện mấy câu với ai.

"Trễ rồi, không làm phiền dì Trịnh nữa." Anh liếc nhìn giờ trong điện thoại, "Anh luộc đại sủi cảo cho cậu nhé?" Tốt xấu gì anh cũng có kĩ năng làm bếp cơ bản, còn Trình Mặc, đến cả úp mì gói cũng không úp được bản sang chảnh.

"Ừ." Trình Mặc gật đầu, cậu gom mớ tài liệu trên bàn lại: Đều là những weibo, vòng bạn bè và nhật ký trò chuyện tương đối quan trọng của người chết được Vạn Dặc in ra.

"Nhìn ra hướng gì chưa?" Lục Viễn Triết hỏi. Mấy cái này anh đều nhìn sơ rồi, chỉ có thể nói là không nhìn ra khuynh hướng tự sát.

"Không có." Trình Mặc lắc đầu. Cậu xếp tài liệu lại, để thành chồng, "Em không hiểu mấy app này lắm, định mang về học tập một chút."

Lục Viễn Triết thấy cũng phải, có nhìn thế nào thì Trình Mặc cũng không giống người quen chơi app máy tính. Tuần trước của tuần trước, lúc tổ chuyên án rảnh rỗi rủ nhau ăn gà, ngay cả nổ súng mà Trình Mặc còn không biết.

Ăn gà: PUBG

"Đi thôi." Lục Viễn Triết giục.

"Ừ." Trình Mặc tắt máy tính, theo sau anh đi về nhà.

Hơn nửa tháng nay, Trình Mặc đều đang học hỏi những vụ án hình trinh quan trọng được phá giải của cục từ trước tới nay. Ngày thường, để tỏ ra không quá nhàm chán, cậu lên xe thường lựa ra vài tình tiết trong các vụ án ưu tú, cùng trò chuyện với Lục Viễn Triết. Hôm nay cậu không nói tiếng nào, chỉ mở điện thoại lên nhìn.

Lục Viễn Triết trông thấy cậu tải weibo về máy, đại khái là đang học cách lướt weibo.

Anh không biết rốt cuộc chuyện này có liên quan gì tới weibo hay không, suy cho cùng, dù Vạn Dặc không được tính là am hiểu về các cô gái theo đuổi thần tượng nhưng cũng là người thông thạo thế giới internet. Cậu ta còn không phát hiện ra gì thì chắc chắn hung phạm đã che giấu rất sâu.

Về tới nhà, Lục Viễn Triết cầm mấy vị sủi cảo cho Trình Mặc chọn, đáp án nhận được vẫn là "cái nào cũng ngon", còn qua quýt hơn cả ngày thường.

"Nghỉ ngơi phù hợp cũng là một phần quan trọng trong việc tổ chức trí nhớ." Anh cắt ngang suy nghĩ của Trình Mặc.



"Cũng phải." Nghe anh nói vậy, Trình Mặc thoát ly khỏi suy nghĩ một chút, "Nhưng thời gian không còn nhiều, bây giờ vụ án còn chưa có kiểu nghi thức cảm khi kết thúc, chứng tỏ hung thủ sẽ còn gây án nữa."

"Đúng vậy." Lục Viễn Triết lại thở hắt ra. Tất nhiên anh biết hung thủ không có động thái từ bỏ, chỉ là tạm dừng lại do nguyên nhân nào đấy thôi, cũng có thể kẻ đó đang bố trí hiện trường hoặc tìm kiếm mục tiêu thích hợp.

Sau bữa cơm, anh nghỉ ngơi một chút rồi vận động thư giãn. Lúc quay về phòng khách, Trình Mặc hãy còn đang xem tài liệu, thường thì giờ này cậu đã ngủ rồi.

Anh không biết Trình Mặc giờ đây là nghe lọt lời mình, đang thử điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi của bản thân hay chỉ đơn giản là căng thẳng về vụ án, không cách nào chợp mắt được.

Nhớ lại cảnh tượng mình trông thấy ờ phòng Trình Mặc tối qua, anh kêu Trình Mặc vào phòng ngủ của mình.

"Sao vậy?" Trình Mặc rầu rĩ đi vào, thuận thế đánh giá gian phòng Lục Viễn Triết. May đấy, có hơi bừa nhưng không tới nỗi bừa bộn.

"Cách bày trí trong phòng cậu không tệ, anh muốn học theo." Lục Viễn Triết chỉ huy Trình Mặc bắt tay mình nhấc giường sang bên, "Anh cũng muốn dời giường dựa sát đầu tường bên đó."

Bên này tường là anh, bên kia tường là Trình Mặc.

Trình Mặc ngẩn ra, thấy anh đẩy một lượt mới bắt tay vào giúp anh di chuyển giường.

Có nhìn kiểu nào thì chỗ đó cũng không giống nơi thích hợp để kê giường. Dù sao thì hai gian phòng cũng có chút khác nhau về kích thước, song về cơ bản thì lại mang kết cấu đối xứng. Cái này đồng nghĩa với việc chiếc giường dời ra bên cửa, suýt nữa đã mở cửa không ra.

Muốn nói lại thôi hết 18 lần, cuối cùng Trình Mặc cũng không giải thích cho bản thân nữa, biện giải đồng nghĩa với việc thừa nhận, bôi nhiều chỉ tổ đen thui. Cậu biết Lục Viễn Triết thấy đèn ngủ của mình thì sẽ để ý, ngăn cản và giải thích cũng vô ích. Huống chi ý tưởng của Lục Viễn Triết cũng không tính là tệ.

"Ổn rồi, còn lại để anh tự làm." Lục Viễn Triết phủi tay, anh tỏ ý hài lòng với cách bày trí này.

Trình Mặc đứng đấy một chút mới nở nụ cười với Lục Viễn Triết: "Cám ơn."

Cậu cám ơn với biểu cảm và giọng điệu chân thành, nói xong thì đi ngay. Với cậu thì đây cũng xem như bí mật không muốn bị người khác đào sâu tìm tòi, không cho Lục Viễn Triết có cơ hội mở lời vẫn hơn.

Cậu lùi hai bước rồi trốn khỏi phòng Lục Viễn Triết, nghĩ tới bí mật phải có đèn ngủ mới ngủ được của mình, hoàn toàn không nghĩ tới Lục Viễn Triết đang nghĩ cái gì.

Nhìn cậu chột dạ trốn đi, Lục Viễn Triết không kìm được nụ cười trên mặt.

Tiếng cám ơn của Trình Mặc mang theo vẻ ngượng ngùng lại dè dặt, ngón tay còn đan vào nhau, lộ ra vẻ thiếu kinh nghiệm ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc thanh niên năm tốt được chế tạo bề ngoài.

Chú nhóc đáng yêu mê người này anh tán chắc rồi. Là anh tán, không phải bị tán nhé. Chắc chắn không phải do anh trúng cổ của cậu đâu nhé.

Mười phút sau, cái sự đáng yêu này tăng trưởng gấp bội. Trình Mặc cúi đầu chạy khỏi phòng, cậu lục lọi phòng khách một hồi lại lướt tới cửa phòng ngủ của anh.

"Hình như điện thoại em ở đầu giường." Trình Mặc đứng nói ngoài cửa, cậu nhoài người lên khung cửa, không có ý định đi vào phòng.

"Vậy vào lấy đi, cậu là cún con à? Thấy phòng ngủ thì không tự tiện đi vào nhỉ." Lục Viễn Triết nhìn cậu, thấy khá buồn cười.

"Sao có thể tự tiện vào phòng ngủ của người khác chứ." Trình Mặc cãi lại, kế đó thì tự đi tới lấy điện thoại của mình. Cậu nói tiếng cám ơn lần nữa rồi lại chạy trối chết.

Vừa nãy là đáng yêu, còn giờ là đáng yêu bình phương.