Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Mấy ngày Tết, Khương Bái và Dương Thư vẫn luôn ở bên Đại học C.
Doãn Toại và Khương Ngâm cũng ở đó, Lương Văn nói, dù sao trong nhà Doãn Toại cũng không có ai, chỉ có mỗi hai vợ chồng cho nên về nhà tụ tập cho đông vui.
Trong trí nhớ của Dương Thư, đây là lần đầu tiên cô đón năm mới kể từ khi mẹ mất.
Khương Ngâm mang thai, khẩu vị không tốt, Doãn Toại ngồi cạnh ân cần hỏi han, chăm sóc cô ấy.
Dương Thư nhìn Khương Ngâm chịu tội như vậy, cô cúi đầu nhìn bụng của mình, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Thì ra mang thai vất vả như vậy sao?
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, dưới gầm bàn có một bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô.
Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Khương Bái.
Anh vỗ nhẹ lên tay cô để trấn an, sau đó gắp đồ ăn cho cô, lúc nghiêng người, anh chậm rãi mở miệng: “Em đang nghĩ gì thế?”
Dương Thư xấu hổ, hai tai phiếm hồng, cô không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Khương Ngâm không ăn được nhiều, sau bữa tối, Dương Thư đưa cho cô ấy một bát canh.
Khương Ngâm ngồi trên sofa, mỉm cười nhận lấy bát canh, cố gắng uống hai ngụm.
Cô ấy không uống được nên Dương Thư cũng không ép, cô đặt bát sang một bên: “Mình thấy mấy ngày nay cậu gầy đi rồi.”
Khương Ngâm tựa đầu lên vai cô: “Không còn cách nào, nhóc con trong bụng giày vò mình quá mà, nhưng mà qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn.”
Dương Thư nói: “Cậu đột nhiên mang thai, vậy hôn lễ thì sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi Khương Ngâm và Doãn Toại đăng ký kết hôn vẫn chưa tổ chức hôn lễ, vốn định tổ chức vào mùa xuân năm sau, cách hôn lễ của Khương Bái và Dương Thư mấy ngày.
Khương Ngâm nhìn bụng của mình: “Quên đi vậy, đến lúc đó bụng mình to hơn, mặc váy cưới không đẹp chút nào, mình và ông xã đã bàn với nhau rồi, đợi sinh con xong sẽ bổ sung sau.”
Dương Thư gật đầu: “Vậy cũng được, tổ chức hôn lễ sẽ rất mệt, bây giờ cơ thể của cậu không thích hợp.”
Khương Ngâm nhìn cái bụng bằng phẳng của Dương thư, trêu cô: “Cậu và anh trai mình cũng lên kế hoạch dần đi, sau này, mấy đứa nhỏ sàn sàn nhau, có khi lại đi học với nhau ấy chứ.”
Dương Thư giật mình, ngoảnh đầu nhìn về phía ban công, Doãn Toại và Khương Bái đang đứng đó nói chuyện.
Không biết có phải Khương Bái chú ý bên này không, đột nhiên anh quay đầu nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Dương Thư vội vàng quay mặt đi, hắng giọng nói với Khương Ngâm: “Cậu mang thai mệt như thế còn khuyên mình.”
Khương Ngâm cúi đầu xoa bụng của mình: “Thật ra cũng khá tốt, nghĩ đến đứa bé này là kết tinh của mình và người mình yêu, trong lòng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào.”
Dương Thư chọc cô: “Dù sao cũng phải đợi đến sau hôn lễ rồi mới tính tiếp được, không như cậu bây giờ, phải lùi hôn lễ đến sau sinh.”
Nói đến chuyện này, Khương Ngâm rất tiếc nuối: “Mình đã thử xong váy cưới rồi, kết quả lại bị vỡ kế hoạch, đúng là đáng ghét mà. Hai người đợi thêm mấy tháng nữa cũng tốt, ít nhất cũng phải hoàn thành hôn lễ đã.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Doãn Toại sợ Khương Ngâm không thoải mái, nói đưa cô về phòng trước.
Khương Ngâm vừa đi, Khương Bái lập tức ngồi xuống chỗ cô ấy vừa ngồi, tiện tay ôm Dương Thư vào lòng: “Vừa nãy em nói gì với Khương Ngâm thế, sao lúc nhìn thấy anh lại xấu hổ?”
Dương Thư giữ cái tay đang làm loạn của anh lại: “Anh đừng sờ mó lung tung, lỡ ba mẹ thấy thì xấu hổ lắm.”
“Hai người họ chạy tới nhà giáo sư Cố ở bên cạnh đánh mạt chược rồi, có lẽ sẽ chơi suốt đêm không về.” Anh ôm chặt cô, kéo cô vào lòng, “Vừa nói đến chuyện gì thế? Hay là anh đoán nhé?”
Anh giả vờ suy nghĩ một lát, “Nhất định liên quan đến chuyện sinh con.”
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên bụng cô, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông dán lên vành tai Dương Thư, “Đúng không?”
“Không phải!” Dương Thư phủ nhận.
Sợ Khương Bái lại hỏi tiếp, cô chột dạ cầm điều khiển TV lên, cho âm lượng lên cao, “Anh đừng làm phiền em xem phim.”
Khương Bái lười biếng dựa lưng lên sofa, nhìn đôi tai cô phiếm hồng, khóe miệng anh cong lên: “Được, em xem đi.”
Trên TV đang chiếu một đoạn tiểu phẩm, Doãn Toại và Khương Ngâm đã về phòng nghỉ ngơi, Khương Bẩm Hoài và Lương Văn thì sang nhà giáo sư Cố chơi mạt chược, phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Dương Thư lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Khương Bái, anh đang chăm chú nhìn màn hình trước mắt.
Dương Thư suy nghĩ một lát, bỗng nhớ tới giao thừa năm ngoái.
Khi đó, hai người vẫn còn trong mối quan hệ hợp đồng, anh đưa cô đi Serbia trượt tuyết, ăn Tết với cô.
Lúc này nghĩ lại, Dương Thư mới phát hiện, thật ra từ khi đó, anh đã yêu chiều cô rồi.
Đáy lòng Dương Thư vô cùng ấm áp, cô dựa sát vào lồ ng ngực anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi anh: “Ông xã.”
“Hả?” Khương Bái nhìn cô, “Sao thế em?”
Dương Thư nhìn anh cười: “Không có gì, chỉ muốn gọi anh thôi.”
Ánh mắt Khương Bái trầm xuống, anh đè cô lên sofa, miệng lẩm bẩm: “Gọi thêm lần nữa đi?”
“Hình như có một câu em vẫn chưa nói với anh.” Dương Thư ôm cổ anh, gằn từng chữ bên tai anh, “Em, yêu, anh.”
Âm thanh nhẹ nhàng, lưu luyến chui vào tai, đôi mắt đen láy của Khương Bái nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của cô.
Anh gật đầu, hôn cô thật sâu, sau đó khàn giọng trả lời cô: “Anh cũng yêu em.”
Anh lại hôn cô một cái nữa, Dương Thư xấu hổ nghiêng đầu, bàn tay chặn môi anh lại: “Ở chỗ này không được, lỡ Khương Khương với chồng cậu ấy đi ra thấy thì phải làm sao bây giờ? Anh mau ngồi dậy đi.”
“Vậy chúng ta về phòng nhé?”
“Không được, em muốn xem TV.”
Khương Bái bất đắc dĩ bật cười, anh nhéo mũi cô một cái: “Vậy em câu dẫn anh làm gì?”
“Ai câu dẫn anh chứ?” Lúc Dương Thư phản bác, điện thoại bỗng kêu lên, là Giang Triệt call video cho cô.
Cô vội vàng đẩy anh ra, ngồi dậy chỉnh lại quần áo, đầu tóc, sau đó mới bình tĩnh ấn nghe.
Nhìn thấy Giang Triệt, cô nhanh chóng bày ra vẻ mặt dễ thương: “Anh, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Bên chỗ Giang Triệt cũng rất đông vui, sau lưng anh còn có tiếng Đồng Đồng cười đùa.
Đồng Đồng nghe thấy Giang Triệt nói chuyện với Dương Thư, cậu nhóc cũng chạy đến chào cô.
Dương Thư cầm điện thoại nói chuyện với Đồng Đồng, bỏ mặc Khương Bái ở một bên.
Khương Bái đè nén ngọn lửa dưới bụng xuống, anh cầm ly trà lạnh tanh trên bàn lên uống hai ngụm.
——
Ngày tổ chức hôn lễ, thời tiết nắng ráo.
Trên bầu trời xanh thẳm, có mấy đám mây mỏng giống như kẹo bông gòn trôi trên bầu trời.
Ở trong giới luật sư, Khương Bái là một người có tiếng tăm, có không ít gia đình giàu có đến chúc mừng, cộng thêm địa vị của Giang Triệt trong giới kinh doanh, bên ngoài khách sạn tập hợp không ít xe sang, hội tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng.
Cửa lớn của khách sạn từ từ mở ra, hai hoa đồng nhỏ đi phía trước, tung hoa dẫn đường.
Dương Thư khoác tay Giang Triệt, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng, chậm rãi bước trên thảm đỏ.
Hai bên thảm đỏ toàn những khuôn mặt quen thuộc, mà trước mặt cô là chú rể vô cùng đẹp trai.
Dương Thư đã mơ thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng giờ phút này, lúc cô đi từng bước về phía anh, cô vẫn cảm thấy lơ lửng, cảm thấy không chân thực lắm.
Mãi đến khi bóng người kia đi về phía cô, dưới sự giao phó của Giang Triệt, anh nắm chặt lấy tay cô.
Lòng bàn tay anh rất ấm áp.
Dương Thư nhìn ánh mắt chân thành của anh, đáy lòng dần bình tĩnh lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dưới sự chứng kiến của gia đình, bạn bè, hai người trao nhẫn cho nhau, hoàn thành thủ tục cuối cùng của hôn lễ.
Tiếp đến là mời rượu, Khương Bái đưa cô đi chào hỏi khách khứa đến tham dự hôn lễ.
Sau khi kết thúc, Khương Bái sợ cô mệt nên đưa cô về phòng trước.
Căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn được trang trí như một phòng tân hôn, trên sàn rải đầy cánh hoa hồng, bức tường đầu giường treo ảnh cưới của hai người họ.
Dương Thư đi giày cao gót, phải đứng hơn nữa ngày, chân cô hơi đau, vừa vào đến phòng, việc đầu tiên cô làm là tháo giày ra, đôi chân giẫm lên tấm thảm mềm mại.
Lúc này cô đang mặc một chiếc sườn xám màu đỏ được may rất tinh xảo, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Cô giống như bước từ trong tranh ra, cực kỳ xinh đẹp.
Khương Bái nhìn dáng người thướt tha của cô, miệng lưỡi khô đắng, anh rất muốn lôi kéo cô làm gì đó, nhưng biết chưa đến lúc, đành phải nhịn xuống.
“Đói không, anh bảo người ta làm chút đồ ăn cho em.”
Không lâu sau, có người đẩy xe thức ăn tới gõ cửa.
Khương Bái bày thức ăn lên bàn, để cô ăn trước.
Anh còn phải đi tiếp khách, sau khi ở cùng Dương Thư một lúc liền ra ngoài.
Dương Thư tùy tiện ăn một chút, sau đó tắm rửa lên giường ngủ bù.
Hôm qua cô quá khẩn trương, cả đêm không ngủ, lúc này vừa nằm xuống đã ngủ mất.
Sắc trời tối dần, trong phòng không bật đèn.
Lúc Dương Thư mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có người đè lên mình, làm cô không thở nổi.
Cô mệt mỏi mở hai mắt ra, xung quanh nồng nặc mùi rượu, hơi thở nóng hổi của anh phả lên mặt cô.
Cánh môi cô giật giật, còn chưa kịp mở miệng, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông đã hôn lên môi cô.
Một lúc sau, anh buông cô ra, mở đèn đầu giường.
Ánh đèn chiếu sáng khắp phòng, đôi mắt anh đen như mực: “Bà Khương à, tân hôn vui vẻ. Đến giờ động phòng hoa chúc rồi.”
Dương Thư bị anh đánh thức, còn chưa tỉnh táo đã bị anh hôn, lúc này vẫn đang mơ màng, cô thì thào hỏi anh: “Anh không mệt à?”
Khương Bái chậm rãi mỉm cười, anh hôn lên vành tai cô: “Giờ khắc này sao anh lại mệt mỏi được?”
Thấy cô mặc váy ngủ, Khương Bái nhìn xung quanh, “Sườn xám em mặc lúc mời rượu đâu?”
Dương Thư chỉ giá treo bên cạnh, Khương Bái nhìn thấy, anh đứng dậy đi qua cầm lấy.
Dương Thư chống tay ngồi dậy: “Mời rượu xong rồi mà, bây giờ mặc sườn xám làm gì?”
Khương Bái nhớ tới dáng vẻ cô mặc sườn xám, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Anh phát hiện em mặc chiếc sườn xám này rất đẹp, lúc nãy còn chưa ngắm kĩ, em mặc lại cho anh xem đi.”
“…”
Nhận thấy ánh mắt phức tạp của người đàn ông kia, trong lòng Dương Thư có dự cảm xấu.
Cô rất thích chiếc sườn xám này, nhưng có lẽ không giữ được rồi.