Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Thời gian Dương Thư ở cữ, mỗi ngày, sau khi tan làm, Khương Bái sẽ lập tức về nhà.
bé con ngày càng kháu khỉnh hơn, mặt mũi rất giống Khương Bái.
Theo lời Lương Văn nói, thằng bé rất ngoan, không ầm ĩ như Khương Bái lúc bé.
Trước kia lúc Khương Bái vừa ra đời đã khóc không dứt, nhưng tiểu Dĩ Tắc rất ít khóc, ngoại trừ lúc bú mẹ ra, đứa bé chỉ yên lặng mở to mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Hôm nay Khương Bái rảnh rỗi, sau bữa trưa, anh cẩn thận bế con trai lên trò chuyện, bé con mở to mắt nhìn anh, thỉnh thoảng sẽ bĩu môi một cái, cũng không biết có hiểu gì không, nhưng không khóc không ầm ĩ tí nào.
Một lúc sau, đột nhiên bé con bỗng nhíu mày lại, Khương Bái nói gì cũng không thèm để ý tới.
Khương Bái đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, có vẻ thằng bé tiểu rồi.
Anh đặt đứa bé vào trong nôi, tay sờ thử bỉm, quả nhiên là ướt.
Anh thuần thục cầm một cái bỉm mới thay cho đứa bé, nói với Dương Thư: “Đái ướt bỉm rồi cũng không thấy khóc, em nói xem, không biết cái tính này của nó giống ai nữa? Nếu không phải trông nó giống anh, anh sẽ cảm thấy chúng ta bế nhầm con đấy, tính cách của nó chẳng giống vợ chồng mình gì cả.”
Vừa dứt lời, một dòng nước ấm nóng phun lên mặt Khương Bái, cả người anh cứng đờ.
Cái chân ngắn trắng nõn của bé con khẽ đạp một cái, ánh mắt vô tội nhìn anh.
Khuôn mặt Khương Bái đen như than: “Tên nhóc này, con không thể đái hết một lúc à, cứ phải chừa lại một chút cho ông đây là sao hả? Nếu không phải con còn nhỏ, có tin ba đánh cho con khóc luôn không?”
Ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ như vậy, nhưng động tác thay bỉm của anh vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận như cũ, anh cầm khăn tay lau mặt, “Nhất định là kiếp trước ba thiếu nợ con.”
Dương Thư ngồi bên cạnh thấy vậy chỉ có thể nhịn cười.
Thay bỉm xong, Dương Thư nhận lấy bé con trong tay Khương Bái, còn anh thì nén giận đi rửa mặt.
Lúc anh đi ra ngoài, Dương Thư đang ngồi ở một bên giường, vén áo cho con bú.
Ánh mắt thâm trầm của Khương Bái nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của con trai, yết hầu trượt lên xuống.
Hình như bé con không có động tĩnh gì nữa, chắc là ngủ mất rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Bái đi tới, ôm lấy đứa bé trong lòng Dương Thư.
Dương Thư thấp giọng hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Không phải thằng bé ngủ rồi sao, anh đưa nó về chỗ của nó thôi.” Khương Bái quay đầu đặt đứa bé vào nôi.
Bé con không bám mẹ, sau khi ăn no thì bị ông ba ném sang một bên, vậy mà vẫn tiếp tục ngủ say.
Dương Thư nói: “Bé con nhà chúng ta sinh ngày 27 tháng 12, thuộc cung Ma Kết, lúc nãy em tra mạng, trên đó nói người thuộc cung này có tính kiên trì, nhẫn nại, anh cảm thấy con của chúng ta có giống vậy không?
“Nó còn nhỏ như vậy sao có thể nhìn ra được chứ?”
“Thằng bé thật sự rất ngoan, còn nhỏ đã như ông cụ non vậy, em cảm thấy rất giống.” Nói đến đây, Dương Thư rất vui mừng, “Cho dù như thế nào, sau này thằng bé lớn lên không tự luyến giống anh là em thấy đủ rồi.”
“Đấy gọi là tự tin.”
Khương Bái ngồi xuống mép giường, ngón tay nâng cằm cô lên, lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi cô cho bé con bú.
Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, trực tiếp đè cô xuống, trao cho cô một nụ hôn sâu.
Cho dù bây giờ không thể ăn mặn, nhưng như vậy cũng được lắm rồi.
—
Ngày bốn mươi lăm Dương Thư ở cữ, Khương Bái đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, thân thể cô phục hồi rất tốt, tất cả đều bình thường.
Bởi vì hai người muốn thuê bảo mẫu để chăm sóc cho con trai nên đã dọn đến vườn Ngự Gia.
Bé con càng lớn càng xinh trai, da trắng hồng, đôi mắt trong suốt, lúc cười lên thật sự rất giống thiên sứ nhỏ.
Sau khi ở cữ xong, Dương Thư bắt đầu đi tập yoga để phục hồi sàn chậu, đồng thời cũng lấy lại vóc dáng.
Cô rất tự giác, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện, dáng người dần dần trở lại như trước khi mang thai.
Tối hôm đó, bé con ở trong phòng trẻ con được bảo mẫu ru ngủ, Dương Thư tắm xong mặc thử quần áo mới.
Qua mấy ngày nữa là kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5, một nhà ba người họ định đến An Cầm thăm Giang Triệt, cho nên cô đặc biệt đi mua đồ mới, là một chiếc váy dài màu xanh lam không có tay.
Cô đứng trước gương, thấy Khương Bái vừa tắm xong, đang mặc áo choàng đứng ở cửa phòng quần áo.
Dương Thư mặc váy quay một vòng: “Ông xã, có phải trông em gầy hơn lúc chưa mang thai không?”
Cô sờ eo của mình, “Em cảm thấy gầy hơn một chút, nhưng lúc cân thì vẫn vậy.”
Khương Bái nhìn cô từ trên xuống dưới: “Đúng là eo nhỏ hơn một chút, còn lý do cân nặng không thay đổi…”
Anh dừng lại một chút rồi nói: “Đó là vì chỗ khác to lên.”
Dương Thư đánh anh hai cái, Khương Bái thuận tay giữ chặt cô lại, kéo cô đến trước mặt mình.
Anh nhìn chiếc váy cô đang mặc, chậm rãi hỏi: “Mới mua à?”
Dương Thư gật đầu: “Anh thấy được không? Em định lúc đi An Cầm sẽ mặc cái này, lúc đó thời tiết cũng nóng lên rồi.”
“Rất đẹp.” Khương Bái ôm cô lên, nhanh chân đi về phía giường ngủ, “Cởi ra còn đẹp hơn.”
Dương Thư: “…”
Từ khi thân thể cô hồi phục, người đàn ông này cũng không còn kiềm chế nữa, tối nào cũng giày vò cô.
—
Ngày mùng 1 tháng 5 ấy, gia đình Giang Lăng cũng trở về, hai nhà gặp nhau trên máy bay.
Đồng Đồng nhìn thấy tiểu Dĩ Tắc thì vui vẻ chạy tới.
Trên đường, Dương Thư và Giang Lăng ngồi cùng nhau, Khương Bái và Phó Văn Sâm ôm con ngồi phía sau.
Sau khi máy bay cất cánh, Đồng Đồng cứ chơi ú òa với tiểu Dĩ Tắc suốt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiểu Dĩ Tắc đã hơn năm tháng, thích nhất là chơi ú òa, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng cười khanh khách của cậu nhóc.
Giang Lăng nhìn về phía họ: “Con trai em ngoan thật đấy, lần đầu đi máy bay mà không khóc gì cả. Chị nhớ, lúc Đồng Đồng bằng tiểu Dĩ Tắc bây giờ, chị đưa thằng bé đi máy bay từ An Cầm đến Trường Hoàn, từ lúc máy bay cất cánh đến lúc hạ cánh, thằng bé cứ khóc mãi, ra khỏi sân bay mới chịu nín.
Dương Thư nói: “TIểu Dĩ Tắc hiếm khi khóc lắm, rất thích yên tĩnh, bà nội thằng bé nói thằng bé giống ông nội, không giống ba nó, ba nó hồi bé ầm ĩ lắm.”
Giang Lăng: “Giống ông nội cũng tốt, giáo sư Khương là một người kiên định, nhã nhặn, là một tấm gương sáng cho con cháu noi theo.”
Dương Thư khoác tay Giang Lăng, nhỏ giọng hỏi: “Hai người định quay lại với nhau sao?”
Giang Lăng nhìn về phía Đồng Đồng và Phó Văn Sâm, cô ấy im lặng một lát, thở dài: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến, từ nhỏ Đồng Đồng đã không được ở cạnh anh ấy, chị thấy, anh ấy rất yêu Đồng Đồng.”
Dương Thư gật đầu: “Vậy cũng tốt.”
Đến sân bay An Cầm, gia đình Giang Lăng về nhà cũ của Giang gia trước.
Khương Bái muốn mang ít đồ cho một người bạn, phải ngồi xe đến đến thành cổ Hạc Cầu.
Vốn dĩ Khương Bái định đưa hai mẹ con Dương Thư đến nhà Giang Triệt trước rồi mới đến thành cổ.
Nhưng cô lại nói đã lâu rồi chưa đến thành cổ Hạc Cầu chơi, nên muốn đi cùng anh.
Dương Thư ôm con, cùng Khương Bái ngồi ở ghế sau của xe taxi, cô hỏi anh: “Người bạn anh muốn gặp có phải là ông chủ khách sạn ở chân núi Vọng Phạm không? Chính là cái khách sạn mà chúng ta từng ở đó?”
Khương Bái gật đầu: “Ừ, là chỗ đó. Cậu ấy tên là Tề Tranh, lúc chúng ta kết hôn, cậu ấy cũng đến.”
Dương Thư cố gắng nhớ lại: “Có lẽ lúc đấy nhiều người quá nên em không để ý.
Xe taxi đi lên cầu vượt, hướng về phía thành cổ Hạc Cầu.
Tiểu Dĩ Tắc được Dương Thư ôm trong lòng, cậu nhóc mở to mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Lúc đến thành cổ Hạc Kiều, Dương Thư nhìn thấy một người mặc trang phục bình thường, đội mũ lưỡi trai, tay cầm một chiếc máy ảnh.
Trong thoáng chốc, cô nhớ lại lần đầu đến đây chụp ảnh, sau đó Khương Bái và Tiền Nhất Minh lái xe đi qua, làm tạt hết nước lên người cô.
Có lẽ đối với Khương Bái mà nói, lần đầu gặp nhau ở cổng trường Đại học P, hình bóng của cô đã khắc sâu trong tâm trí anh.
Nhưng đối với cô, đó mới là lần đầu tiên cô thực sự chú ý tới Khương Bái.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, hôm đó Khương Bái ngồi ở ghế lái phụ, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo trên cùng để mở.
— “Ở đây không dễ bắt taxi, hay là để chúng tôi chở cô một đoạn? Coi như đền bù vì đã làm bẩn quần áo của cô.”
— “Chúng ta không quen biết, không nên làm phiền mọi người.”
Lúc ấy, sau khi nghe sau câu trả lời của cô, Khương Bái còn quan sát cô một lúc lâu như đang thăm dò điều gì đó.
Có lẽ lúc ấy, anh không ngờ cô sẽ quên anh.
“Ngày hôm đó anh rất không vui đúng không?” Dương Thư mím môi, nghiêng đầu hỏi Khương Bái.
Khương Bái mất một lúc mới hiểu cô hỏi cái gì, anh cười: “Tất nhiên rồi, lần đầu trong đời anh chủ động bắt chuyện với một cô gái, thế mà lại bị từ chối.”
Dương Thư nói: “Đó gọi là tính cảnh giác cao, ở một nơi hoang vắng như vậy, tất nhiên không thể tùy tiện lên xe của một người đàn ông xa lạ được.”
Dương Thư cố ý nhấn mạnh năm từ “người đàn ông xa lạ”.
Khương Bái tức đến nỗi bật cười, ánh nhéo má cô một cái: “Vậy tại sao sau khi đến khách sạn lại quấn lấy anh đòi chụp ảnh chứ? Gặp một lần rồi thì không phải đàn ông xa lạ nữa à?”
Dương Thư lườm anh: “Một lần thì lạ, hai lần thì quen mà.”
Khương Bái nghĩ đến cái gì đó, anh trả lời một cách sâu xa: “Ừ, đúng là quen nhanh thật.”
Dương Thư nhớ đến đêm say rượu đó, hai tai nóng như lửa đốt.
Ba mẹ cứ nói chuyện với nhau mãi, cho dù tiểu Dĩ Tắc có ngoan đến đâu cũng không nhịn được bắt đầu khóc.
Vì vậy, hai người chỉ có thể bất đắc dĩ xuống xe trước 1km.
Khương Bái ôm con, Dương Thư kéo vali đi bên cạnh anh.
Bỗng nhiên, Dương Thư cảm khái một câu: “Trước đây, mỗi ngày anh đều nhìn ảnh của em, vậy mà chả thấy anh hành động gì cả, nếu như ngày đó chúng ta không gặp ở khách sạn, liệu có ở bên nhau như bây giờ không?”
Khương Bái nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy chắc chắn: “Có.”
Khương Bái nhớ tới một buổi tối nọ, anh quay về Đại học C ăn cơm cùng mọi người.
Trước khi ăn tối, anh và Khương Ngâm ngồi trong phòng khách xem TV.
Vốn dĩ anh thấy nhàm chán, định về phòng trước, nhưng lại vô tình nghe thấy Khương Ngâm gửi tin nhắn thoại cho Dương Thư: “Thư Thư, mình nghe chị Lăng nói cậu muốn xin nghỉ mấy ngày đến thành cổ Hạc Cầu chơi? Một mình cậu ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Lúc ấy Khương Bái ngồi trên sô pha, anh cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó đứng dậy đi ra ban công, gọi điện cho Tề Tranh nói chuyện phiếm.
Trước đây, Khương Bái từng đưa ba mẹ và Khương Ngâm đến thành cổ chơi, đã ở lại khách sạn đó, Khương Ngâm cũng biết tên ông chủ.
Nghe thấy Khương Bái gọi cho Tề Tranh, Khương Ngâm liền vội vàng đề cử cho Dương Thư, nói ông chủ là bạn của anh trai cô, độ an toàn cao hơn một chút.
Hôm sau, Khương Bái đến thành cổ Hạc Kiều công tác.
Vụ án lần đó vốn là do Tiền Nhất Minh chịu trách nhiệm, Khương Bái lại đòi tham gia bằng được.
Lần gặp bất ngờ ở thành cổ Hạc Kiều năm đó, vốn dĩ không phải trùng hợp.
Cho dù bánh răng của số phận có xoay chuyển như nào, kết cục cuối cùng của hai người vẫn sẽ giống hôm nay.
Bởi vì số phận, nằm trong tay của bạn.