Tôi có một người bạn từ thuở bé. Hắn họ Triệu, tên chỉ có một chữ Tinh. Vậy nên tôi đặt cho hắn một cái biệt danh, gọi là “Ông sao.”
Hai người chúng tôi sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, trên cùng một tầng, tại một tòa nhà. Mẹ chúng tôi vì thế mà kết thân thành hai chị em tốt.
Năm lên ba, chúng tôi cùng được gửi đến một nhà trẻ, từ lớp bé bi đến lớp vỡ lòng. Cô giáo hiền lành lúc nào cũng tay trái nắm tay tôi, tay phải kéo theo hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Hai cái đứa này, bớt nghịch chút hộ cô được không?”
Bớt nghịch là không thể. Hai người chúng tôi lúc nào cũng phối hợp ăn ý, quậy cho cái lớp học long trời lở đất. Hai đứa nhỏ tay trong tay ăn mắng, lại tay trong tay tan học.
Thật ra đến lúc học tiểu học, hai người chúng tôi ở hai lớp khác nhau. Thế nhưng mặt giặc Triệu Tinh ngày đầu tiên đến trường đã chạy loạn khắp lớp, ngày thứ hai đi học còn dám bắt nạt bạn bè, đến ngày thứ ba thì cô giáo trực tiếp gọi cho mẹ Triệu, tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng thái độ kiên quyết: “Chị cứ để mặc thằng nhỏ thế này thì sau này hỏng hết.”
Mẹ Triệu giận lắm nhưng không có cách nào. Bà là dân tri thức, không thích phạt lên người con. Bà chỉnh mắt kính, khom lưng hỏi bảo bối nhà mình: “Con muốn thế nào đây?”
Bạn nhỏ Triệu Tình sáu tuổi của nắm ấy bèn chỉ về phía nhà tôi, rành mạch nói rõ: “Con muốn học cùng lớp với Thôi Minh Lãng.”
Thôi Minh Lãng đúng là tên của tôi. Nghe nói tên nhóc Triệu Tinh năm đó còn chưa biết viết hai chữ ‘Triệu Tinh’ như nào, nhưng đã biết viết ba chữ ‘Thôi Minh Lãng’ rồi.
Ban đầu mẹ Triệu không đồng ý. Trường tiểu học của chúng tôi là trưởng đỉnh của cả tỉnh, trong đó đều là con cháu quyền quý, muốn chuyển lớp cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhưng Triệu Tinh quậy kinh khủng, mẹ Triệu vô pháp, tâm thế khó chịu nhưng vẫn phải đồng ý.
Bạn nhỏ Triệu Tinh trời sinh đã có cái thói dùng tay chân để nói chuyện. Vừa mới chuyển tới lớp tôi chưa được một tuần, bạn cùng bàn của tôi đã chủ động đổi chỗ với hắn. Hắn ngồi xuống cạnh tôi, duỗi đôi chân mập mạp nho nhỏ ra, nói: “Hai ta không cần phải kẻ bàn nhé.”
Tôi ‘ừ’ một cái, lại cố tìn.h dịch khuỷu tay về phía hắn. Sau đó hắn quả nhiên cầm bút chì uy hiếp tôi: “Thử làm lần nữa xem, tôi đâm cậu luôn đấy.”
“Cậu nói sẽ không đâm tôi mà?” Tôi giả vờ giận dỗi mà hỏi hắn.
“Tôi nói không kẻ bàn. Cậu dám bắt nạt tôi, đương nhiên tôi sẽ đâm cậu.” Bạn nhỏ Triệu Tinh không hề ngốc, cực kỳ khôn nha. Tôi không bắt nạt được hắn, đành phải thu khuỷu tay về, bĩu môi.
Lát sau, trên bàn có một cái nắm tay tròn xoe, múp thịt. Tôi đang định lấy bút chì đâm nó thì nắm tay lại lập tức thả lỏng, bên trong là một cái kẹo cao su.
Triệu Tinh sốt ruột nói: “Cho cậu đấy.”
“Cậu có chưa?”
“Có. Tôi một cái, cậu một cái.”
Tôi nhận lấy viên kẹo, trong lòng là hương vị ngọt ngào, nói với hắn: “Mai tôi mang kẹo mận cho cậu.”
—
Sau này, hai người chúng tôi thuận lý thành chương mà học chung cấp 2, cấp 3 và cuối cùng là đại học.
Nhưng chuyện không ‘thuận lý thành chương’ lại là việc năm mười lăm tuổi, chúng tôi yêu nhau, năm mười tám tuổi, chúng tôi lên giường với nhau. Lên giường xong, ngày hôm sau cả hai về nhà xuất quỹ.
Phụ huynh hai bên chút nữa thì đánh chết hai đứa, cũng hỏi cùng một câu hỏi: ‘Ai là đứa dụ dỗ mày?’ Lúc biết được đối tượng của tôi là hắn, mà của hắn là tôi, các cụ lại không giận tới mức đó nữa.
25 tuổi, chúng tôi đính hôn. Lúc đính hôn, kỳ thật tình cảm hai người đã phai nhạt rồi. Dù sao cũng đã yêu nhau mười năm, còn lăn giường bảy năm. Nhưng chúng tôi vẫn không muốn chia tay, vẫn muốn cứu vớt mối quan hệ này.
Nhưng ba năm sau đính hôn, hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa. Tình cảm giữa chúng tôi cũng không có biến động, không ngoại tình, không tiểu tam, không có biến cố gia đình, áp lực gì. Cứ vậy mà bên nhau, lại cũng không còn yêu nhau đến vậy.
Hai mươi tám tuổi, chúng tôi cùng nhau trải qua kỷ niệm mười năm nằm chung giường, sau đó mỗi người ngậm một điếu thuốc. Cảm thấy nhàm chán, tôi đang tính nói với Triệu Tinh rằng: Hay là chúng ta chia tay đi. Tay phải cầm tay trái hay tay trái cầm tay phải cũng không có gì khác biệt. Sau này chúng ta vẫn là anh em tốt. Nhưng hắn lại mở lời trước: “Mai gọi hai em minh tinh sạch sẽ tới, chúng ta cùng chơi. Cũng không tính là ngoại tình, coi như là giải trí thôi.”
Tôi do dự mất mấy chục giây, thật sự cũng không muốn chia tay Triệu Tinh, đầu óc nặng trĩu đồng ý lời đề nghị của Triệu Tinh.
Vậy nên, ngày hôm sau, hai người chúng tôi đều tiến hành ‘ngoại tình thể xác’. Triệu Tinh biết tôi có thói ở sạch, hắn nói: “Cậu yên tâm, tôi nằm trên. Hai ta đây chỉ là đang giải trí mà thôi.” Tôi dối trá một câu: “Ai rảnh quan tâm cậu nằm trên hay nằm dưới.” Nhưng vẫn là không nhịn được mà cười, trong lòng vui sướng.
Không thể không nói, chơi người mới quả thực rất sảng khoái.
Chúng tôi vượt qua được nguy cơ chia tay ấy. Nửa năm sau đó, phụ huynh hai nhà ép chúng tôi đi lấy giấy chứng nhận, còn tổ chức một hôn lễ vô cùng long trọng. Nhưng tuần lễ trăng mật, hắn mê đắm một chàng sinh viên nghệ thuật, tôi lại nhìn chúng một cậu diễn viên phim người lớn. Lúc lăn giường, thật ra chúng tôi cũng có thương lượng qua, hẹn cùng một ngày, nhưng đương nhiên là khác địa điểm.
Triệu Tinh lúc nào cũng có những suy nghĩ, quy định quái lạ. Ví như, hắn cảm thấy rằng việc thông báo trước khi chơi sẽ nghiễm nhiên nghĩa là hắn chỉ đang đi giải trí chứ không phải ngoại tình. Rằng người hắn yêu nhất vẫn là tôi.
Nhưng tôi và hắn không giống nhau. Lần đầu tiên tôi lên giường với người khác, tôi đã rõ ràng một chuyện: Hai người chúng tôi sẽ không thể quay về như lúc ban đầu nữa —— Tôi chưa từng thấy trường hợp quan hệ mở nào lại có kết cục tốt đẹp cả.
Nhưng tôi và Triệu Tinh cũng đã thật sự không còn tình cảm nồng cháy gì. Thi thoảng lên giường thì cũng được, nhưng ngày nào cũng nằm trên một cái giường, lúc nào cũng nhìn một gương mặt, một cơ thể, thật chỉ thấy tẻ nhạt vô vị.
Ngoại trừ tình yêu, hai người chúng tôi có thể cho nhau tất cả. Nếu Triệu Tinh bị bệnh, tôi sẵn sàng cắt bỏ thận mình để cứu hắn. Mà tất nhiên, tôi tin chắc hắn cũng sẽ vậy.
Thứ tình cảm này đã vượt ra ngoài tình bạn, vượt qua cả tình cảm gia đình, chẳng khác tri kỷ là bao. Chỉ tiếc là thân thể không tuân theo sự khống chế của linh hồn. Không có cảm giác chính là không có cảm giác.
Cứ như vậy, đến năm 32 tuổi, tôi gặp được một người tôi thật sự thích. Những người tôi bao dưỡng bên ngoài trước kia, dù ít dù nhiều cũng đều có hình bóng của Triệu Tinh. Cũng chẳng phải là thế thân, chỉ là tôi rất thích người như Triệu Tinh.
Nhưng người nọ lại không vậy. Anh ấy nhẹ nhàng, cũng rất thông minh. Mỗi khi anh cười rộ lên đều khiến cho người ta có cảm giác chữa lành tâm hồn.
Mà tôi, đã lâu rồi, mới có lại được cảm giác động tâm.
Tôi muốn ngả bài với Triệu Tinh, kết thúc cuộc hôn nhân đã chỉ còn là trên danh nghĩa từ lâu của chúng tôi.