Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 52


Triệu Tinh lại nhắn lại: “Tôi bảo tài xế đi theo cậu. Cậu đi đến đâu, tôi sẽ theo đến đó.” 

Tôi không quay đầu lại để xác nhận, nhưng biết lời hắn nói hoàn toàn là sự thật. Tôi ngả người ra sau, trong lòng thầm mắng một câu. 

Triệu Tinh là thật sự có vấn đề về tâm lý, có thể là nghiện tìn.h dục, cũng có thể là gì đó khác. Tôi đã hỏi hắn rất nhiều lần, mà từ trước đến giờ hắn đều không nói. Nhưng hắn lại xem sổ bệnh án của tôi không biết bao lần, xem tới độ thông thạo tôi hơn cả bác sĩ tâm lý của tôi, mỹ danh là muốn nắm bắt tình hình bệnh trạng của tôi.   

Hắn rất am hiểu cách vận dụng năng lực của đồng tiền. Nhưng đa phần các bác sĩ không thích cắn cái câu này, thậm chí có người còn lén lút nhắc nhở tôi: “Nếu không sẵn sàng chia tay, tôi nghĩ cậu tốt hơn hết là nên thuận theo ý anh ta, đừng cố gắng khiêu khích anh ta làm gì.” 

Ẩn ý là Triệu Tinh là kẻ cực kỳ nguy hiểm, có khả năng sẽ bị cảm xúc cực đoan tác động mà làm ra hành động thương tổn tôi. 

Và như chúng ta đã biết, nếu người phạm tội mắc bệnh tâm thần trong lúc phạm tội thì khả năng cao là anh ta sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý.  

Bác sĩ nhắc nhở tôi như thế nào, tôi truyền đạt lại cho Triệu Tinh như thế đó. Lúc đó Triệu Tinh đang làm chuyện không thể nói với tôi. Ngón tay hắn siết chặt lấy ga giường, mồ hôi lăn dài trên má. Hắn cười nhẹ, hỏi tôi: “Vậy cậu thấy sao?” 

Tôi cúi đầu, áp trán lên trán hắn, và nói: “Cậu sẽ hại tôi sao?” 

“Không.” Triệu Tinh trả lời thật nhanh. 

“Tôi tin cậu. Nhưng đã đến lúc cậu đi gặp bác sĩ rồi.” 

“Được.” 

Triệu Tinh quả thực đã đi khám, bề ngoài thì có vẻ bình thường trở lại, nhưng hôm nay như vậy, lại lòi ra hắn có vẻ vẫn bệnh, còn bệnh đến mức không rõ. 

Tất nhiên tôi có thể kéo dài trò rượt đuổi này bằng cách đổi điểm đến, nhưng chuyện đó cũng không quá cần thiết. 

Hắn bị bệnh. 

Mà tôi lại là thuốc của hắn. 

Tôi đổi điểm đến đến một khách sạn năm sao gần đó. Lúc nhấn nút xác nhận, tôi đã tự hỏi chính mình: “Mày còn tin Triệu Tinh không?” 

Không còn tin như vậy nữa. 

Nhưng trên thế giới này, người tôi tin nhất lại chính là hắn.  

Tôi xuống xe, đóng cửa lại, cũng không quay đầu nhìn mà đi thẳng vào sảnh khách sạn. Nhân viên nhẹ nhàng dẫn tôi đến quầy lễ tân. Nhìn giá phòng mắc hơn dự kiến, vừa định hỏi đặt trên App có thể rẻ hơn bao nhiêu, đã nghe thấy giọng nói quá mức bình tĩnh của Triệu Tinh. Hắn nói: “Phòng tổng thống. Xuất hóa đơn gửi cho tôi.” 

Nhân viên nhận phòng ngước nhìn chúng tôi, nhiệt tình hỏi: “Số thẻ hoặc số điện thoại di động của quý khách ạ.” 

“139XXXXXXXX.” Tôi báo số điện thoại di động của Triệu Tinh. Tốc độ gõ phím của nhân viên cũng thật nhanh, không bao lâu sau đã có thẻ phòng đưa chúng tôi, còn tận tâm nói câu: “Quý khách có thể gọi bữa sáng, bữa trưa và bữa tối tại phòng, tất cả đã được tính vào hóa đơn ạ.” 

Tôi cầm thẻ phòng, Triệu Tinh cầm tay tôi. Bàn tay hắn rất dày rộng, như người anh, như người bạn, lại hoàn toàn không như tình nhân. 

Hắn ghé đến bên tai tôi, thì thầm: “Thôi Minh Lãng, sao còn không bị tôi dọa chạy vậy?” 

Tôi dùng thẻ phòng gọi thang máy, không nhìn hắn mà hỏi: “Cậu có mang theo thuốc không?”

“Không mang. Lười uống.” Triệu Tinh đơn giản quàng tay qua vai tôi, “Chỉ là nghiện tìn.h dục thôi, không cần uống thuốc.” 

“Vậy nên cậu tự tìm tình nhân tới giải quyết vấn đề?” Tôi cố tình hỏi. 

“Bọn họ cứu không nổi tôi……” Triệu Tinh thở dài, ôm tôi chặt hơn, “Phải làm phiền cậu rồi, lão công à.” 

“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Tôi sửa lại cho đúng. Cửa thang máy cũng đã mở. Hắn cùng tôi bước vào thang máy như một cặp song sinh dính liền, quen thuộc ấn một tầng. Tôi nhịn không được hỏi. “Cậu thường xuyên đến đây sao?” 

Triệu Tinh hôn lên cổ tôi nói: “Đây là chỗ cố định của tôi.”

Chỗ cố định tức là chỗ thường xuyên được dùng để gọi tình nhân hoặc bạn giường tới để giải quyết nhu cầu sin.h lý. 

Tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên với câu trả lời của Triệu Tinh, dù sao tôi cũng có mấy nơi cố định. 

Nhưng ăn ngay nói thật, tôi có chút để bụng. Dẫu biết nhân viên tạp vụ nhất định ngày nào cũng thay hết chăn màn gối đệm rồi quét tước phòng ốc. Nhưng tâm lý tôi lại có một thói ở sạch kỳ lạ, khiến tôi có chút không vui. 

Mà tôi đã không vui, thì ra tay sẽ cực dã man. Cuối cùng, Triệu Tinh là bị tôi trực tiếp làm đến mức nhập viện. 



Chi phí ở bệnh viện công tương đối thấp nhưng kết quả điều trị lại rất tốt. Những năm đầu Triệu Tinh vừa phát tài, có một thời gian, hắn thường xuyên đến bệnh viện tư nhân, sau đó so sánh tiêu chuẩn y tế của hai bên, bệnh nhẹ đến bệnh viện tư, bệnh nặng đến bệnh viện công. Lúc đó Triệu Tinh thoạt nhìn có vẻ rất không ổn, vậy nên chúng tôi vẫn chọn bệnh viện công cho yên tâm. 

Tôi quẹt thẻ của hắn, đưa hắn đến phòng bệnh tốt nhất. Hắn sắc mặt tái nhợt, hôn mê trên giường bệnh. Không lâu sau, trợ lý và luật sư của hắn đều đến.

Tôi biết bọn họ nên cũng chào hỏi. Hai người họ thế nhưng lại có vẻ cực kỳ xấu hổ. Một lát sau, trợ lý Triệu Tinh mới hỏi: “Bác sĩ nói thế nào ạ?” 

“Bác sĩ dặn tu dưỡng nửa tháng. Sắp xếp cho cậu ta làm online đi.” 

“Vâng, thưa Thôi tổng. Tôi sẽ gọi nhờ người mua một bộ đồ dùng sinh hoạt cho ngài…” 

“Không cần,” Tôi ngắt lời, “Tôi không trông đâu, cậu thuê điều dưỡng đi.”

“…… Vâng.” 

Tôi liếc nhìn Triệu Tinh, tự hỏi nên chờ hắn tỉnh mới đi, hay là nhân lúc hắn đang ngủ mà đi. 

Phương án thứ hai có vẻ hơi khốn nạn, nhưng lại thực vừa lòng tôi —— Vậy nên tôi đứng dậy, thuận tay cầm áo khoác lên, thong dong nói: “Hai người trông cậu ta đi. Tôi còn có việc phải đi trước.” 

Tôi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt trợ lý của Triệu Tinh, thấy được sự phẫn nộ trong mắt luật sư của hắn. Nhưng hai người đó thì có liên quan gì đến tôi? Dựa vào đâu mà tôi phải vì ánh mắt, tâm tình của họ mà thay đổi quyết định của mình? 

Tôi mặc áo khoác, đẩy cửa ra, nghênh diện mùi thuốc khử trùng. Tôi đóng cửa lại, đi qua hành lang của bệnh nhân, của người nhà, của nhân viên y tế. Lúc xuống tầng, đột nhiên tôi lại có một cảm giác thật vớ vẩn. 

Đây là bệnh viện, là nơi trị liệu cho người bị bệnh. Người tôi đã từng yêu đang nằm tại đây, mà tôi lại là đầu sỏ khiến hắn bị thương. 

À, phải, thần kinh hắn còn không bình thường nữa. 

Như vậy xem ra, tôi đang cư xử rất không đúng mục, thậm chí còn có thể bị tóm tới đồn cảnh sát ngồi mấy ngày. Nhưng chỉ sợ, lúc này người bị hại lại chỉ mong tôi có thể ở lại bên hắn.

Mà thủ phạm là tôi, lại coi hắn như một phiền toái, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng rời xa hắn. 

Cứ vậy, tôi đã từ một tay chơi thăng cấp thành một tên cặn bã.  

Bước qua cánh cổng bệnh viện, tôi thở ra một hơi, cảm giác như mình bỗng chốc được giải thoát khỏi trạng thái phi thường áp lực nào đó. 

Triệu Tinh phải nằm viện nửa tháng, tôi sẽ có ít nhất nửa tháng nghỉ ngơi. Tôi ngồi trên taxi, bắt đầu lướt WeChat, lựa trong đám đối tượng đã dùng qua, cuối cùng cũng có một người bản thân cũng coi như là có hứng thú. 

Tôi hỏi anh ta: “Thất tình?”

Anh ta đáp một câu: “Sao biết.”

Tôi đợi ba giây. Ba giây sau, anh ta gửi tôi một địa chỉ và một số phòng.