Cậu cũng có thể ghét bỏ tôi. Làm vậy mới đúng cái nguyên tắc công bằng của cậu.”
Tôi trực tiếp vặn lại, không hề xót thương gì hắn.
Hắn cười, nói: “Thôi Minh Lãng, cậu đang bật loa ngoài phải không?”
Tôi không thừa nhận, cũng không phù nhận.
“Nhờ cậu chuyển lời cho Địch Thư Vũ: Ăn cơm chúa, phải múa mỗi ngày.”
“Không ngờ cậu và anh ta lại thân thiết đến vậy đấy.”
“Anh ta mang danh bạn cậu tới nhờ tôi giúp chút chuyện nhỏ thôi.”
“Thì ra là thế.”
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, ánh mắt chuyển về phía Địch Thu Vũ. Anh ta thở dài, nói: “Có lần chúng ta lăn giường xong thì tôi gặp được lão bà của cậu. Anh ta chủ động thêm WeChat của tôi. Sau đó thì tôi mất việc còn gì? Nên mới thử hỏi anh ta xem thế nào…”
“Hắn giúp anh, anh còn nói xấu sau lưng hắn?”
Loại hành vi này thật không hợp đạo nghĩa chút nào.
“Dù sao thì cậu cũng là bạn tôi, tôi sao có thể trơ mắt nhìn cậu bị anh ta lừa được?”
Tôi cười nhạo một tiếng, đáy lòng đặt Địch Thu Vũ vào cột ‘Không nên quá thân cận’.
—
Trả phòng là tôi thanh toán. Trừ tiền phòng, tôi còn tặng Địch Thu Vũ hai chai rượu vang đỏ và mười phiếu giảm giá buffet. Anh ta cũng chỉ là nô lệ tư bản, cuộc sống không quá dễ dàng. Mà tôi cho tiền thì anh ta nhất định sẽ từ chối, vậy nên mỗi lần xong việc tôi đều tặng anh ta ít đồ. Ít nhất thì cũng có thể cải thiện cuộc sống.
Anh ta liên tục cảm ơn tôi, cảm ơn xong lại nói: “Thật ra cũng phải cảm ơn vợ chồng cậu. Không có hai người, giờ tôi chắc cũng không tìm được việc.”
Tôi bỗng thấy thật vi diệu. Cảm giác như là Triệu Tinh đang thay tôi bao nuôi người ta vậy.
Tạm biệt Địch Thu Vũ, tôi bắt taxi đến bệnh viện gặp Triệu Tinh. Vừa vào phòng bệnh đã thấy hắn đang ăn bánh sữa cuộn —— Bánh là do tôi đã nhờ người mua tới.
Triệu Tinh vừa thấy tôi, bánh cũng không ăn nữa, nói thẳng: “Đến sớm thế? Ăn trưa chưa?”
“Chưa ăn.” Tôi đi đến bên giường hắn, kéo ghế ra ngồi xuống, “Tí nữa gọi ít đồ ăn tới cũng được. Cậu thấy sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua.” Triệu Tinh dựa vào đầu giường bệnh, cả người toát lên vẻ yếu ớt. “Đêm qua chơi vui vẻ chứ?”
“Cũng bình thường. Sau cậu biết tôi đi đâu?”
Trong lòng tôi loáng thoáng đã có suy đoán, hiện tại chỉ cần câu trả lời xác nhận của Triệu Tinh.
“Tôi phái người đi theo cậu.” Triệu Tinh trực tiếp thừa nhận.
“Như vậy là vi phạm pháp luật.” Tôi nhắc nhở hắn.
“Là để bảo vệ cậu thôi. Mới có người gửi thư đe dọa cho tôi. Tôi không yên tâm để cậu chạy lung tung một mình như vậy.” Triệu Tinh nhẹ nhàng giải thích, như thể hắn chỉ là đang lo lắng cho tôi.
“Cũng thật trùng hợp,” Tôi cũng không muốn chọc thủng lớp mặt nạ cuối cùng kia, “Sau này không cần nữa đâu.”
“Vẫn cần có người đi theo cậu.” Triệu Tinh không nhanh không chậm nói, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, “Chẳng may có chuyện gì xảy ra thì không tốt.”
Tôi không tranh cãi với hắn nữa, nhưng trong lòng nghĩ mình có thể đi công tác một lần, rời khỏi thành phố này. Trời cao đất rộng, Triệu Tinh có muốn phái người bám theo tôi cũng sẽ khó khăn hơn phần nào.
Tôi mở App trên điện thoại, đang định đặt đồ ngon về ăn thì lại nghe Triệu Tinh nói: “Tôi đặt cơm cho cậu rồi.”
“Sao đã đặt rồi?”
“Tôi đặt ba bữa một ngày ở đây cho cậu. Chỉ cần cậu đến là có đồ ăn.”
Tôi trượt ngón tay lên, tắt phần mềm, hỏi hắn: “Chuyện Lục Hoa là cậu nhúng tay?”
Triệu Tinh thực thong dong mà trả lời: “Tôi bảo trợ lý tới hù dọa cậu ta một chút.”
Hắn không đề cập đến chuyện Lục Hoa bị bẫy, chỉ thừa nhận diễn biến tiếp theo. Nhưng như vậy cũng không khác gì với việc hắn thừa nhận.
Kể từ khi Triệu Tinh thành tư bản, tâm hắn đã đen như vũng bùn. Hắn làm được vậy, tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Chỉ là có chút thổn thức, Triệu Tinh ngây ngốc, đáng yêu của năm đó đã sớm biến mất từ lâu rồi.
Bảy, tám phút sau, trợ lý của Triệu Tinh tự mình xách đồ ăn gõ cửa vào phòng —— Đó là cơm trưa của tôi. Phần ăn cao cấp của Hải Phúc Cư, một set hàng ngàn nhân dân tệ.
Tôi ăn xong, nhìn Triệu Tinh cũng đã ăn xong phần của mình. Trợ lý lại đi vào dọn dẹp, chỉ để lại hai chúng tôi trong phòng.
Tôi muốn đứng dậy nói lời tạm biệt, nhưng lại không thể hạ quyết tâm. Ánh mắt Triệu Tinh trong trẻo sâu thẳm. Hiện tại tôi lại đi, chỉ sợ sẽ khiến trái tim hắn tan nát.
Hai chúng tôi bế tắc trong chốc lát. Triệu Tinh duỗi tay muốn nắm lấy tay tôi, tôi lại không dấu vết mà né tránh, giả vờ như muốn chơi điện thoại.
Ngón tay Triệu Tinh lơ lửng trong không trung một hồi mới mệt mỏi buông xuống. Hắn nói: “Thôi Minh Lãng, chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện gì?” Tôi không ngạc nhiên khi Triệu Tinh muốn nói chuyện với tôi, tôi chỉ là tò mò không biết hắn định báo giá như thế nào.
“Sau này tôi sẽ không kiếm người khác nữa,” Triệu Tinh dừng lại, nhìn vẻ mặt của tôi. Tôi đoán hắn không nhìn thấy gì nên giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, được không? Tôi sẽ không quản việc cậu ra ngoài tìm ai. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được.”
—
“Minh Minh.”
Giữa đêm khuya, tôi bị điện thoại của Triệu Tinh đánh thức, cả người cáu kỉnh đến mức muốn mắng người, nhưng lại vẫn phải nuốt cục tức xuống.
“Sao? Nửa đêm gọi điện cho tôi làm gì?”
“Minh Minh, Minh Minh, Minh Minh…” Triệu Tinh nhẹ nhàng gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
“Cậu say à?”
“……”
“Đang ở đâu?”
“……”
“Quên đi, tôi biết cậu đang ở đâu.”
“Cậu…… Đừng tới đây.”
Tôi không nghe, cúp điện thoại, nhẹ nhàng lăn ra khỏi giường ký túc xá, không bật đèn mà mặc quần áo, lấy áo khoác, chìa khóa và ví rồi đi ra ngoài.
Gió đêm rất lạnh, nhưng tôi vì tiếc tiền taxi mà đạp xe đến trước cửa một khách sạn quen thuộc.
Tôi tìm thấy Triệu Tinh trong con hẻm gần lối vào khách sạn. Hắn khi đó đang canh thùng rác, có vẻ cũng đã nôn nhiều rồi.
Tôi vừa đến gần, hắn liền vô thức lùi lại vài bước, nói: “Bẩn lắm.”
Nhưng năng lực di chuyển của một con ma men là hữu hạn. Tôi bởi vậy mà dễ dàng tóm được hắn, đặt hắn lên vai.
Hắn lảm nhảm bên tai tôi, miệng đầy mùi rượu, nói: “Sao cậu lại tới đây?”
“Cậu gọi điện cho tôi.” Một thanh niên trưởng thành cực kỳ nặng. Tôi khiêng hắn, thành thật mà nói là gắng gượng hết sức mình.
“Đáng lẽ tôi không nên gọi cậu……”
“Câm miệng.”
“Tôi không phải là cố ý trái ý cậu …… Tôi chỉ là không ngờ, người ta sẽ lừa tôi.”
Cổ áo tôi ướt đẫm hơi nóng, quay đầu lại mới phát hiện Triệu Tinh đã đang khóc trên vai tôi.
Tôi dừng bước, ôm chặt lấy hắn, nói: “Đừng khóc, xấu lắm.”
“Một cục tiền đấy……”
“Tiền mất khắc có thể kiếm lại được. Sao phải khóc?”
“Cậu đừng phớt lờ tôi.”
“Tôi sẽ không phớt lờ cậu.” Tôi không chút do dự giơ tay lên chạm vào tóc hắn, “Tôi đã hết giận từ lâu rồi.”
“Chúng ta làm lành đi. Từ giờ trở đi tôi sẽ nghe lời cậu. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được.”
“Được.”
Tôi đã đồng ý thật nhanh, lại cũng thật nhẹ nhàng như vậy đấy.
–
“Xin lỗi nhưng tôi không thể đồng ý với yêu cầu này của cậu được.”
“Điều kiện cậu nói thật hấp dẫn.”
“Nhưng hiện tại, tôi đã không còn thích cậu tới vậy nữa rồi.”