Triền Miên Với Họa Sĩ

Chương 15: Đạo Cụ (Hơi H).


Edit + beta: Tố Ngô.

“Xoa đến khi cao trào mới được ngừng”.

Giản Mặc Thư tàn nhẫn bứt ra rời đi, ngồi xuống trước giá vẽ, nhìn Du Họa vặn vẹo vì dục cầu bất mãn.

Thấy Giản Mặc Thư thật sự không quan tâm đến mình, Du Họa đành phải ấm ức bắt đầu “tự lực cánh sinh”.

Đôi tay cô tự nâng ngực mình, bắt chước bộ dáng vừa rồi của Giản Mặc Thư bắt đầu xoa nắn.

Tay cô so với tay Giản Mặc Thư nhỏ hơn rất nhiều, một tay căn bản không nắm hết được cả bầu ngực, vì thế từng mảng lớn thịt trắng nõn không khỏi tràn ra khỏi kẽ tay, ngay cả hai quả anh đào cũng không thể chạm đến dù chỉ một chút.

Phía trên bộ ngực Du Họa còn ốc còn không mang nổi mình ốc, phía dưới tiểu huyệt sớm đã nhịn không được mà phun ra từng đợt mật dịch. Nhưng mà cô chỉ có hai tay, cho nên “em gái nhỏ” đáng thương của cô chỉ có thể gắt gao mút lấy dúm da lông cao cấp mà Giản Mặc Thư cố ý nhét vào trước đó, ý đồ giảm bớt cơn ngứa sâu trong cơ thể.

Du Họa nhịn không được nhìn Giản Mặc Thư cầu cứu, lại phát hiện Giản Mặc Thư đã cầm bút chì lên bình tĩnh mà vẽ.

Du Họa nhớ tới bản thân còn đang làm người mẫu, chỉ có thể tiếp tục tự mình xoa ngực, lén lút mở rộng hai chân, dùng hết khả năng làm dưới thân “ nuốt” được càng nhiều lông càng tốt, sau đó lắc lắc mông nhỏ cọ xát thảm lông.

Nhưng, Du Họa sai rồi. Giản Mặc Thư trước giá vẽ không hề bình tĩnh như cô nghĩ ^^.

Nương tấm ván gỗ che đậy, một cây gậy thịt tỏa nhiệt nóng bỏng đã được phóng thích, quy đầu chĩa thẳng vào Du Họa.

Trên giấy vẽ căn bản cũng không phải dáng vẻ Du Họa đang trên dưới an ủi bản thân, mà là hình ảnh cô hai tay ôm ngực đem côn thịt to lớn của anh kẹp chặt giữa khe rãnh, bộ dáng dâm đãng lã chã chực khóc, đầu lưỡi nhỏ duỗi ra muốn liếm quy đầu.

Cảm giác khó chịu trướng đau của của côn thịt ngày càng rõ ràng hơn. Tay nắm bút chì của Giản Mặc Thư cũng bắt đầu không thể khống chế lực đạo mà bẻ gãy bút chì, phát ra tiếng “crắc” nhẹ.

Du Họa đang muốn khóc không ra nước mắt, thảm lông căn bản không đủ thỏa mãn cho cô, thì nghe thấy âm thanh tự nhiên của người đàn ông:

“Không tự làm được sao?”

“Không được, nơi đó làm không được, ngứa…”

“Ở đây tôi có một cây đạo cụ giả hình dương vật, lấy giúp em cọ xát được không?”

“Dương vật giả…?” Du Họa mở miệng, tưởng tượng ra hình ảnh kia.

Nếu không cẩn thận chọc vào, nhất định sẽ đau lắm…

“Đừng sợ, chỉ là ở bên ngoài cọ cọ, sẽ không đi vào.”

“…Dạ.” Du Họa đáp ứng.

Thầy Giản sẽ không thương tổn cô.

“Bây giờ quỳ lên trên thảm đi.”

Du Họa làm theo lời anh, phần thân trên đè lên thảm, hai đầu gối chống thân, vòng eo sụp xuống, mông nhỏ nâng lên cao.

Tiếng bước chân sau lưng vang lên, tiếp theo hai cánh hoa khép kín bị tách ra, một cây gậy thô to dán lên.

Du Họa bị độ nóng kia làm cho sợ hãi.

Trời ạ, thật giống y như thật vậy.





Bất luận là nhiệt độ nóng bỏng hay gân xanh mà cô loáng thoáng cảm nhận được trên thân gậy, tất cả đều rất chân thật, nếu không phải đã biết trước nó là đồ giả, quả thực cô cho rằng nó thật sự là hàng thật giá thật.

“Quỳ cho tốt.” giọng nói Giản Mặc Thư khàn khàn vang lên.

Gậy thịt vỗ vỗ tiểu huyệt, chất lỏng trong suốt văng ra, thấm vào phía dưới thảm.

Cô quỳ tại chỗ thật tốt, ngoan ngoãn chờ động tác tiếp theo của Giản Mặc Thư, chỉ là trai thịt giữa hai chân đã ngo ngoe rục rịch, gấp không chờ nổi mà muốn mà mút lấy cây gậy giả.

Ảo giác chăng?

Sao cô cảm thấy… cây gậy giả giống như trở lên lớn hơn và nóng hơn nhỉ?

Không chờ Du Họa nghĩ nhiều, cây gậy kia đã nhanh chóng di chuyển!

Tiểu huyệt non mềm bị từng đường gân xanh trên cây gậy từ từ cọ xát, mỗi lần như thế đầu nấm to lớn đều sẽ tách ra hai vỏ trai thịt, chuẩn xác đụng đến viên trân châu, khi rút ra lại kéo theo một ít thịt non, cũng có khi lực đạo cây gậy quá lớn, còn vô tình đâm vào huyệt khẩu làm cô phải hốt hoảng mà lên tiếng.

Lúc đầu nấm của cây gậy vừa nóng vừa cứng kia ngẫu nhiên đâm đến cửa động, Du Họa thậm chí còn không có kịp cảm thụ hình dạng của nó, giây tiếp theo đầu nấm đã vụt một phát đâm mạnh vào viên trân châu.

Du Họa giãy dụa ở giữa hưởng thụ khoái cảm cực độ và kinh hách, cứ như vậy trầm luân không thôi.

“Ưm ——”

Dưới tốc độ ma sát cao liên tục, cơ thể Du Hoa run rẩy đạt cao trào.

Đóa hoa phun đầy mật hoa tưới ướt cả cây gậy, dọc theo thân gậy từ từ nhỏ giọt..

Cây gậy đột nhiên rút ra.



Không có đồ vật ngăn cản, toàn bộ chất lỏng đều chảy ra ngoài, từ trên đùi chảy thẳng một đường xuống dưới đầu gối.

Du Họa nhắm mắt lại, nghiêng mặt ghé vào trên thảm lông, toàn thân thả lỏng, cảm thấy giữa hai chân có chút dính nhớp.

“Thầy Giản?”

“…Hửm.”

Qua một hồi lâu, cả người Du Họa bị bế lên.

Sắc mặt Giản Mặc Thư ửng đỏ, hơi thở không ổn định, trên trán tóc mái ướt đẫm bị hất sang một bên.

“Công việc buổi sáng tạm thời đến đây thôi.”

Giản Mặc Thư ôm Du Họa từ phòng vẽ tranh tầng hai đến phòng vệ sinh tầng một, đặt cô lên bồn rửa tay, phía dưới mông lót một cái khănlông.

Giản Mặc Thư đứng trước bồn tắm kiểm tra thử nhiệt độ của nước.

“Được rồi.”

Du Họa nhẹ nhàng rơi vào trong nước ấm.

“Tắm sạch sẽ rồi đi ra nhé.”

“Dạ…”

Giản Mặc Thư đi rồi, mặt Du Họa mới từ từ đỏ lên.

Cô hôm nay lại bị anh làm cho cao trào.

Có điều cao trào là do anh yêu cầu, cô chỉ là làm theo mà thôi, chắc sẽ không có vẻ dâm đãng đâu nhỉ…

Nhớ lại sự tình vừa rồi, Du Họa thẹn thùng, trực giác có điểm không thích hợp, nhưng lại không thể nói được là chỗ nào không đúng.

Cho đến khi tắm xong cô vẫn không nghĩ ra nguyên do.

Cô xả hết nước trong bồn tắm, lấy khăn lông lau khô cơ thể sau đó mới phát hiện —không có quần áo.

Thứ duy nhất trong phòng tắm có thể che đậy được cơ thể là chiếc khăn lông đang nằm trên tay cô, vây một vòng eo cũng vây không được.

Du Họa mở cửa phòng tắm, thò nửa cái đầu ra ngoài, thấy loáng thoáng thân ảnh Giản Mặc Thư đang bận rộn ở phòng bếp.

Cho nên nếu bây giờ cô chạy đến vaili lấy quần áo chắc là có thể nhỉ!!!

Du Họa mang dép lê ngoài cửa vào, lấy khăn lông che lại ba điểm nhạy cảm, nhón chân lặng lẽ tới gần phòng của mình.

“Lại đây.”

“…”

Du Họa che lại khăn lông chậm chạp bước qua.

Chiếc khăn được rút ra không thương tiếc, tiếp theo một chiếc tạp dề dài cỡ nửa người quấn quanh eo cô.

“Chiều nay em chỉ có thể mặc cái này”.