【Bé con là sự tồn tại để chữa lành vết thương cho bố mẹ.】
***
Bùi Ôn Du còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương đẩy đến trước giường nhỏ của Bùi Dục Kỳ.
Từ sau khi hiểu lầm con nhìn thấy anh sẽ phát bệnh, Bùi Ôn Du chỉ dám đứng xa xa ở cửa, hoặc là đợi đến sau khi con đi vào giấc ngủ mới dám len lén vào nhìn con.
Vừa nghĩ như vậy, cánh tay anh đã bị đối phương đỡ lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc đầu xù xù của bé con.
Tóc ngắn dưới tay mềm mại như vậy, là một cảm giác đã lâu chưa cảm nhận.
Con của anh không biết từ bao giờ đã lớn như vậy rồi……
Lúc mới vừa sinh ra, còn là một nắm nho nhỏ, mặt đỏ chót quấn trong tã lót.
Dưới sự mong đợi nhiều tháng trời như vậy, rốt cuộc anh cũng đã chứng kiến sinh mạng nhỏ này ra đời, mềm mềm ấm ấm, thơm ngát mùi sữa, đáng yêu vô cùng.
Bùi Ôn Du chỉ nhìn qua tấm cửa thủy tinh, đã có một loại thỏa mãn không nói nên lời, giống như con tim vẫn luôn mệt nhọc trống rỗng vào giờ khắc này được lấp đầy.
Nhưng khi Huệ Vũ nhìn thấy con thì vẻ mặt ghét bỏ nói nhiều nếp nhăn xấu xí.
Con trai của bọn họ sao có thể xấu được!
Mắt to, mũi cao, mắt hai mí, anh cảm thấy mặt mày như điêu khắc, đáng yêu đến cực điểm, quả thực là chọn tất cả ưu điểm và nhan sắc của bố mẹ để lớn lên! Sau này nhất định là tên nhóc đẹp trai làm ngàn vạn thiếu nữ xinh đẹp mê đắm!
Mà cục bột trắng trắng mềm mềm như thế, Bùi Ôn Du lần đầu tiên nhận lấy đứa bé từ trong tay y tá, mới phát hiện con còn mềm hơn so với trong tưởng tượng của mình…… Mềm đến mức hoàn toàn không dám bế, vào phút chốc nhận lấy đứa bé chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, không biết làm sao không dám lộn xộn.
Y tá để anh nhẹ nhàng mà vuốt ve phía sau lưng đứa bé, anh cũng cẩn thận từng li từng tí sợ động tác của mình sẽ làm con không thoải mái.
Làm bố tay mơ, Bùi Ôn Du thật ra từ sau khi Tiết Huệ Vũ mang thai đã bắt đầu xem các loại tọa đàm chuyên đề sức khỏe mẹ bỉm sữa cùng video tọa đàm chăm con.
Lý luận kiến thức của anh phong phú, tuy nhiên bắt đầu thực tiễn, khi con vừa khóc, anh giống như binh lính vứt giáp quăng mác trên chiến trường, hoảng sợ không biết làm sao, gấp đến độ cũng muốn khóc theo.
Tiết Huệ Vũ như cô đã nói trước đó, nhìn cũng không muốn nhìn con một chút, chuyên tâm với việc phục hồi sức khỏe của mình.
Cho nên anh cũng giống như lời đồng ý thuở đầu, đút sữa bình cho con, đổi tã lót cho con, dỗ con ngủ, chuyện gì cũng tự tay làm.
Đứa trẻ hơn nửa đêm sẽ luôn khóc lớn oa oa, người lớn phải bế mới có thể ngủ, Bùi Ôn Du bị giày vò căn bản ngủ không ngon một giấc nào…… Tựa như sau khi bụng Huệ Vũ càng lúc càng lớn, buổi tối luôn bị giày vò đến ngủ không ngon.
Khi đó, anh muốn giúp cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể đau khổ nhìn Huệ Vũ xoay người cũng khó khăn, khó chịu đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, mà bây giờ, anh vô cùng may mắn mình có thể chia sẻ trọng trách chăm sóc đứa bé với Tiết Huệ Vũ.
Huệ Vũ mang thai sinh con đã đủ mệt mỏi, anh cũng không hy vọng đứa bé quấy rầy đến giấc ngủ ngon đã lâu không có của cô.
Một mình anh có thể chăm sóc tốt cho con! Hơn nữa, anh cũng không thể để cho con ý thức được mình không được mẹ yêu thích……
Cho nên, mặc dù đối mặt với cục cung trong tã lót, cũng sẽ kìm lòng không đậu nói cho bé biết, mẹ yêu bé, hy vọng xưng hô “mẹ” này có thể lưu lại ấn tượng trong đầu cục cưng, để tương lai tiếng đầu tiên bé mở miệng gọi chính là mẹ.
Dù cho hiện giờ Tiết Huệ Vũ không thích con trai của bọn họ, nhưng một ngày nào đó trong tương lai, Tiết Huệ Vũ nghe được thanh âm non nớt thơm mùi sữa “mẹ ơi”, hẳn sẽ có một loại cảm giác ngạc nhiên vui mừng.
Cứ như vậy ngày qua ngày, ôm cục bột nhỏ đang ngủ, ngửi mùi thơm sữa đặc trưng trên người con, chăm chỉ đút sữa bình cho con, đổi tã lót, cả ngày của Bùi Ôn Du đều ngâm trong chuyện chăm sóc con trai, lập chí nuôi con trai khỏe mạnh trắng trẻo mập mạp!
Mà tuy cục bột nhỏ không biết nói chuyện, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ vui vẻ đến nhếch miệng cười, dùng cái đầu nhỏ vểnh tóc mà bất giác chảy nước miếng cọ vào trong lòng anh, vươn chiếc tay ngắn ngủn nho nhỏ đòi bế, cứ như đã nhận anh là bố vậy.
Con trai của bọn họ thật sự đáng yêu quá……!
Bùi Ôn Du cảm thấy con trai đã rút đi làn da đầy nếp nhăn lúc mới sinh, trở nên đáng yêu như vậy, làm mẹ mang thai mười tháng vô cùng vất vả, Huệ Vũ sau khi nhìn con thêm nhiều lần, có lẽ sẽ sinh ra tình cảm khác trước.
Nhưng sự ra đời của con trai, khiến thân thể cồng kềnh của Tiết Huệ Vũ mất đi gánh nặng. Huệ Vũ vốn nên nghỉ ngơi thật tốt trong lúc ở cữ, nhưng tuần thứ hai đã bắt đầu tập múa ba lê lại.
Bùi Ôn Du biết ba lê rất quan trọng đối với Tiết Huệ Vũ, nhưng anh lo lắng cho thân thể sau khi sinh cùng tập luyện cường độ cao của cô hơn.
Cho nên, thường thường cố ý bế con đến trước mặt Tiết Huệ Vũ, hy vọng con có thể phân tán lực chú ý của cô. Ít nhất trong tháng ở cữ, nên phải nghỉ ngơi thật tốt……
Nhưng nhận được lại là lời chửi mắng.
Ban đầu cho rằng là Huệ Vũ thật sự rất chán ghét đứa bé, mới cuồng loạn như thế, sau này mới ý thức được, Huệ Vũ sớm đã bị trầm cảm sau khi sinh……
Cái cô chán ghét không phải đứa bé và anh, mà là thống hận mình mất đi hết thảy.
Cô thống hận thân thể biến dạng sau khi sinh của mình, oán hận mình ngay cả động tác múa ba lê đơn giản cũng không thể làm đến nơi đến chốn.
Cô sợ hãi mình không thể trở về như trước, cho nên liều mạng phục hồi vóc dáng.
Nhận thấy Tiết Huệ Vũ ngày càng lo âu căng thẳng, cơm nước không quan tâm, thậm chí rất dễ dàng bị anh hùng bàn phím trên mạng ảnh hưởng đến cảm xúc, Bùi Ôn Du lập tức uyển chuyển khuyên cô đi khám bác sĩ.
Trong video sức khỏe của mẹ bỉm sữa mà anh học có nhắc tới độ nguy hiểm của bệnh trầm cảm sau khi sinh, ắt phải thông qua các phương pháp như dùng thuốc cùng trị liệu tâm lý để tiến hành chữa bệnh.
Nhưng Tiết Huệ Vũ luôn lấy lý do không rảnh, lãng phí thời gian, anh mới có bệnh để cự tuyệt hoặc là cãi nhau với anh.
Cuối cùng, dưới tình huống ngày càng lo lắng, anh mới hẹn trước với bác sĩ tâm lý mà mình quen, còn mua《Bóng ma trong nhà hát》mà cô muốn xem, mượn danh nghĩa bố vợ lừa cô đi bệnh viện đồng thời cùng đi xem nhạc kịch giải sầu, lại sắp xếp một bữa tối dưới ánh nến.
Nếu ngày đó anh không lừa cô đi ra ngoài, nếu Huệ Vũ không mang thai sinh con, nếu giống với Huệ Vũ oán trách ban đầu bọn họ không nên kết hôn……
Bởi vì những ý nghĩ hối hận khó lường này, khiến Bùi Ôn Du mỗi lần nhìn thấy con trai rất giống Huệ Vũ, cảm giác nhớ nhung và tuyệt vọng kia giống như thủy triều trào dâng, cũng khiến Trịnh Tuệ Văn có cơ hội lợi dụng sơ hở ly gián bố con bọn họ.
Hiện giờ, cục cưng nhỏ lúc ấy chỉ cảm thấy nhỏ như cánh tay anh, đã lớn sắp đến hông của anh…… Ngắn ngủi mấy tuần, phảng phất đã phát dục một vòng, khuôn mặt phấn núc thịt, cánh tay trắng trẻo mập mạp, nhưng vẫn nhỏ gầy hơn một ít so với trẻ con cùng tuổi……
Con vừa sinh ra đã không có mẹ, chỉ có một người bố sống nương tựa lẫn nhau.
Anh vốn nên bỏ ra tình yêu gấp đôi để bù đắp tuổi thơ không có mẹ của con.
Nhưng mà…… Anh đã làm gì vậy……
Chuyện anh đã đồng ý, đã làm được cái nào?!
Bùi Ôn Du không thể tha thứ cho mình như thế, cảm xúc đau khổ cùng áy náy càng nhấn chìm anh hơn so với vừa rồi, hai tay anh bóp trán, nước mắt quanh tròng cuối cùng cũng rơi xuống tí tách.
“Bố ơi, sao bố lại khóc……”
Lúc Bùi Ôn Du đau khổ buồn rầu, một thanh âm non nớt thơm mùi sữa đột nhiên vang lên lên bên tai anh.
Anh liền thấy, Bùi Dục Kỳ không biết từ khi nào đã dụi đôi mắt còn buồn ngủ tỉnh lại.
Anh nên nói với con trai như thế nào, anh nên nói cái gì……
Tuy rằng vừa rồi Thẩm Tuyết nói một tràng, nhưng lúc thật sự muốn nói, lòng Bùi Ôn Du vẫn nảy sinh sợ sệt, theo bản năng cúi thấp đầu xuống, đại não kêu ong ong.
Tuy nhiên một giây sau, nước mắt trên gương mặt được một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ sờ.
“Bố ơi, mắt bố bị thương, không thể khóc đâu……”
Khuôn mặt nhỏ núc thịt vừa mới rời giường còn dấu vết chảy nước miếng, cục bột nhỏ trước mắt đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, đôi mắt cứ như hai trái nho trong veo rất giống Tiết Huệ Vũ, bóng dáng anh rơi vào trong đôi mắt trong veo ấy của bé.
“Bố bởi vì chuyện của dì xấu xa kia mà đau lòng sao? Bố cũng bị gạt đúng không?”
Đối diện với đôi mắt nghiêm túc sáng sủa như thế, trong lúc nhất thời nỗi lòng Bùi Ôn Du quặn đau.
“Bố, đừng khóc, con biết, bố không ghét con. Là con đã hiểu lầm bố……”
Cổ họng anh xoắn chặt, nước mắt lại lần nữa không nhịn được, mãnh liệt tràn mi.
“Thật xin lỗi…… Dục Kỳ……”
Một tay ôm lấy Bùi Dục Kỳ đang cẩn thận lau nước mắt cho mình vào lòng, Bùi Ôn Du nghẹn ngào khóc nói: “Xin lỗi…… Bố chưa từng chán ghét con…… Bố chỉ sợ hãi mình làm con tổn thương…… Xin lỗi…… Là bố đã sai…… Là mấy năm nay bố đã sai quá nhiều……”
“Bố rõ ràng đã đồng ý với mẹ con phải chăm sóc con thật tốt, là bố không làm được…… Vậy mà nhiều năm không hề hay biết gì như thế……”
“Bố không phải một người bố tốt, con chán ghét bố cũng đúng……”
Rõ ràng đã sớm sắp xếp xong lời xin lỗi cùng giải thích để con tha thứ cho mình, nhưng trong một chốc này, cảm xúc sôi trào khiến Bùi Ôn Du hoàn toàn không thể lý trí nói rõ từng câu một, anh chỉ khóc rống, không ngừng xin lỗi trước mặt con trai……
Bùi Dục Kỳ bị ôm chặt mũi đau xót, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.
Ký ức một hai tuổi thật ra đại đa số không nhớ được rõ ràng, lúc mẹ hỏi bé, Bùi Dục Kỳ mới ý thức tới, kỳ thật rất nhiều chuyện toàn là dì xấu xa kia nói cho bé biết……
Chính mình không ngoan bố sẽ không cần bé…… Bố chán ghét bé mới không muốn ôm bé nhìn thấy bé…… Bé là sao chổi xui xẻo hại chết mẹ……
Như vậy, bố hung dữ trong trí nhớ của mình thật sự là do mình nhớ sao…… Hay mình dưới sự tẩy não của dì xấu xa, mới bện thành ký ức sai lầm……
Bùi Dục Kỳ đã không rõ…… Ít nhất trong những ngày ở chung gần đây, bố bé hoàn toàn không giống với người bố trong ký ức của bé.
Bố sẽ rất dịu dàng sờ cái đầu nhỏ của bé, bố sẽ cười khen nấm bé trồng rất ngon, sẽ ăn hết toàn bộ nấm mà bé trồng, mỗi ngày bé chia sẻ những tâm đắc khi trồng nấm, bố cũng chưa từng phiền chán bé……
Mà giờ khắc này, khi bố khóc ôm lấy mình, Bùi Dục Kỳ loáng thoáng nhớ lại.
Khi còn nhỏ, nghe được nhiều nhất chính là tiếng khóc ẩn nhẫn của bố……
Sau khi mẹ rời đi, đau khổ nhất nhất định là bố……
Nhưng bé lại tin dì xấu xa, hiểu lầm bố thời gian dài như vậy……
Nước mắt tí ta tí tách rơi xuống, Bùi Dục Kỳ lập tức vươn tay nhỏ ra, cũng chủ động ôm lấy bố.
“Bố ơi…… Xin lỗi…… Là con sai rất nhiều.”
“Bố sinh bệnh…… Thân thể bị thương rất nghiêm trọng…… Cho nên xe cứu thương mới luôn đến nhà đón bố đi bệnh viện…… Nhưng con vẫn luôn cho rằng xe cứu thương là đồ xấu xa…… Bởi vì con ngã bệnh, sẽ nghe được thanh âm kỳ quái…… Chúng nó muốn bắt con đi…… Cho nên sợ hãi, cho rằng bố muốn cho thứ xấu xa này bắt con đi……”
“Bố đi ra ngoài, là đi tìm kiếm mẹ…… Khi đó con lại cứ quấn lấy bố, muốn bố ôm một cái…… Thật xin lỗi……”
“Dì xấu xa gạt con nói bố không ở nhà là không cần con nữa, mẹ cũng chán ghét con…… Con cho rằng bố mẹ đều thật sự không cần con nữa…… Con không dám nói bố biết chuyện dì xấu xa kia làm, sợ bố cảm thấy con là một đứa trẻ hư, sợ con sẽ ngày càng bị bố chán ghét, cũng cho rằng bố cùng một phe với dì xấu xa đó…… Cho nên…… Bắt đầu chán ghét bố…… Sợ hãi bố…… Không muốn nói chuyện……”
“Con không khống chế được mình…… Những thanh âm kia vô cùng ầm ĩ…… Con sợ nghe thấy những thanh âm đó……”
“Con không cố ý đánh nhau với bạn học…… Con cũng không muốn gây phiền toái cho bố……”
“Thật xin lỗi…… Bố…… Oa oa……” Bùi Dục Kỳ vốn chỉ nghẹn ngào chảy nước mắt rốt cuộc không nhịn được từ thấp giọng nức nở biến thành gào khóc.
Mẹ vẫn luôn nói, nam tử hán đại trượng phu, phải kiên cường, không thể khóc.
Nhưng giờ khắc này, Bùi Dục Kỳ vẫn khóc nước mũi nước mắt tèm lem. Bé dùng vốn từ vựng mình biết, lần đầu tiên dũng cảm biểu đạt nội tâm của bản thân ra với bố.
Thậm chí, ngay cả chính bé cũng không ý thức được, bản thân ngay cả vì sao sợ hãi xe cứu thương cũng không giải thích rõ, lại lần đầu tiên có thể nói liên tiếp nhiều câu dài hoàn chỉnh như vậy.
“Nếu con biết nói sớm hơn một chút…… Nếu con sớm nói cho bố biết……”
“Con quá ngu ngốc…… Hiện giờ mới học được cách nói chuyện…… Bố…… Xin lỗi……”
Tiếng khóc nức nở cùng lời nói dịu ngoan hiểu chuyện khiến tim Bùi Ôn Du đau thắt lại thành một nắm, đau đớn giống như một vũ khí bén nhọn cứa vào trong lòng anh.
Anh hoảng loạn vỗ lưng trấn an con nói: “Không phải…… Hẳn là bố nên sớm phát hiện ra…… Là lỗi của bố, không phải lỗi của con, con không làm sai gì cả……”
“Dục Kỳ rất tuyệt, thật sự rất tuyệt! Hiện tại đã biết nói thật nhiều thật nhiều câu rồi…… Con chỉ mới học thời gian ngắn ngủi như vậy đã vượt qua bạn cùng trang lứa……” Bùi Ôn Du vụng về nói lời khen ngợi, giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Con thật sự đã làm rất tốt…… Là bố quá ngu ngốc…… Là bố quá ngu ngốc……”
“Dục Kỳ đừng khóc được không, lòng bố rất khó chịu……”
“Bố……” Đầu nhỏ khẽ dụi vào trong ngực bố, Bùi Dục Kỳ nghẹn ngào, “Đừng bỏ rơi con…… Đừng giao con cho người khác nuôi…… Đừng ngã bệnh nữa……”
Đứa bé mới ba tuổi rưỡi nhìn thì cứ như buồn bực không lên tiếng tự phong bế trong thế giới nhỏ bé của mình, nhưng thật ra cái gì cũng đều hiểu. Trong lòng Bùi Ôn Du càng khó chịu, liên tục thề hứa cam đoan nói: “Không bỏ rơi, không bỏ rơi……! Sau này bố tuyệt đối tuyệt đối sẽ không ngã bệnh nữa! Nhất định tự mình nuôi lớn cục cưng Dục Kỳ của chúng ta……”
Lo lắng con thật sự hiểu lầm anh vẫn luôn xảy ra chuyện là vì con khắc cha mẹ, Bùi Ôn Du lập tức nhấn mạnh nói: “Bố cứ luôn ngã bệnh tuyệt đối không có bất cứ liên quan nào đến Dục Kỳ, là người xấu muốn hại bố! Cho nên, Dục Kỳ của chúng ta tuyệt đối không phải là sao chổi xui xẻo, cũng không có khắc cha mẹ, con là cục cưng bố mẹ lấy làm kiêu ngạo nhất. Bố mẹ rất vui mừng, vì con được sinh ra trên thế gian này!”
Anh lại nhấn mạnh lần nữa nói: “Bố yêu con nhất…… Nhất định sẽ khiến con hạnh phúc vui vẻ lớn lên!”
“Mẹ……” Bùi Dục Kỳ ngẩng đầu nhỏ lên, nghẹn ngào ngập ngừng.
Nghe được Bùi Dục Kỳ nhắc đến mẹ, nháy mắt Bùi Ôn Du hiểu sai ý, lo lắng bé hiểu lầm mẹ, lập tức kiên định tỏ thái độ: “Mẹ cũng yêu con nhất!”
“Con biết…… Mẹ yêu con……” Một tay cầm lấy tay của bố, Bùi Dục Kỳ nghiêm túc hỏi, “Bố có yêu mẹ không?”
“Yêu!”
Ở trước mặt con, Bùi Ôn Du gần như bật thốt ra khỏi miệng, không hề do dự mà trả lời: “Bố vô cùng yêu mẹ!”
Anh nói xong thấy Bùi Dục Kỳ vẫn không chớp mắt mà nhìn mình, Bùi Ôn Du cho rằng con nhớ mẹ nên trở tay cầm lấy tay nhỏ của con, nghẹn ngào nói: “Khi còn nhỏ là sợ con quá nhớ mẹ, nên không dám nói quá nhiều chuyện của mẹ với con. Mẹ con tên Tiết Huệ Vũ, là một diễn viên múa ba lê vô cùng ưu tú.”
Sợ con không hiểu cái gì là múa ba lê, Bùi Ôn Du lại giải thích lần nữa: “Múa ba lê chính là loại múa mà cô Thẩm của con gần đây múa. Nhìn rất đẹp đúng không? Bố có rất nhiều kịch múa ba lê trước kia mẹ con biểu diễn, nếu con nhớ mẹ, bố có thể phát cho con xem.”
“Mẹ……”
“Sao thế……?” Lời nói của con đột nhiên hàm hồ, cứ như ê a học nói vậy, Bùi Ôn Du không nghe rõ bé đang nói gì.
Ấp úng, cứ như bị một tầng vải thật dày che đậy.
Anh an ủi nhẹ nhàng sờ con trai có chút kích động: “Bố đã đồng ý với mẹ con sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con. Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, bố sẽ thay thế mẹ, trong cuộc sống sau này sẽ đối tốt với con gấp bội……”
“Chúng ta không phải hai người…..” Bùi Dục Kỳ lắc đầu như trống bỏi, gấp gáp nói, “Mẹ đã trở lại rồi…… Chỉ cần bố nhận ra mẹ, mẹ sẽ không biến thành bọt biển!”
“Bố ơi, sao bố không nhận ra mẹ?”
Bùi Dục Kỳ nói mấy lần lại chỉ thấy bố không hề nghe thấy giống như trước kia, nghĩ đến trong câu chuyện cổ tích mẹ kể nhắc đến lời nguyền của phù thủy, bố muốn nhận ra mẹ chỉ có thể dựa vào chính bản thân bố, bé chỉ có thể đỏ mắt từ bỏ.
Thấy con trai không nói chuyện nữa, sau khi tinh thần kích động mất mát mà rũ đầu xuống, cho rằng con vô cùng vô cùng nhớ mẹ, trong lòng Bùi Ôn Du không khỏi trào dâng một nỗi chua chát, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.
Anh kìm nén cảm xúc chua chát trong lòng, nhẹ vươn tay, khẽ xoa đỉnh đầu của con trai, ôm con cùng nhau nằm trên giường nhỏ, giống như ngày con sơ sinh mà ôm dỗ con ngủ.
“Mẹ con thật sự…… Rất yêu con…… Con đừng nghe dì xấu xa đó nói.”
“Lúc mẹ mang thai con vô cùng cực khổ…… Bởi vì sinh con, sự nghiệp chìm xuống đáy cốc…… Thân thể mẹ rất gầy, cho nên bụng khi mang thai rất rõ ràng, triệu chứng cũng khó chịu hơn so với người khác…… Vẫn luôn nôn mửa…… Sau đó nằm trên giường không thể xoay người…… Làm chuyện gì cũng cần có người dìu đỡ……”
“Bố không thể chia sẻ gánh nặng với mẹ chuyện gì…… Dẫn đến sau khi sinh con mẹ bị chứng trầm cảm……”
Tiết Huệ Vũ là người kiêu ngạo như thế, đoạn thời gian đó ăn uống vệ sinh đều ở trên giường, tâm lý sao có thể chịu đựng được……
Hốc mắt Bùi Ôn Du phiếm đỏ, hôn trán con trai, không nói ra những lời chửi rủa cuồng loạn của Tiết Huệ Vũ, mà là ôm chặt bé, nhấn mạnh lần nữa nói: “Mẹ đã vì con từ bỏ rất nhiều rất nhiều thứ, cho nên, nhất định là vì yêu con, mới bằng lòng sinh con ra.”
Từ trong miệng bố, Bùi Dục Kỳ lần đầu tiên biết mẹ mang thai sinh mình ra lại khổ cực như thế……
Chính mình lại đi tin lời của dì xấu xa kia, từ nhỏ đã hiểu lầm mẹ không thích bé, không bằng lòng bế bé, nếu không phải mẹ trở về xuất hiện trước mặt bé, bé phải chăng sẽ ôm cảm xúc căm hận đó mà lớn lên……
Rõ ràng mẹ dịu dàng như thế, rõ ràng mẹ đối xử tốt với bé như thế……
Bùi Dục Kỳ ba tuổi rưỡi có rất nhiều chuyện không thể hiểu được. Ví dụ như, bé không biết cái gì là trầm cảm sau khi sinh, không biết cái gì là sự nghiệp rơi xuống đáy cốc.
Nhưng bé tin, bố mẹ, nhất định đều yêu bé.
Vì để cho Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ thời gian riêng tư, Tiết Huệ Vũ và Chu Khải Hoa đều lui ra khỏi phòng. Tiết Huệ Vũ vốn muốn moi lời từ Chu Khải Hoa kết cục của Trịnh Tuệ Văn.
Đã qua hơn một tiếng đồng hồ rồi, đến nay cũng không nghe thấy tiếng còi báo động, nói rõ cảnh sát vẫn chưa đến. Chẳng lẽ đã kêu bác tài đưa Trịnh Tuệ Văn đến đồn cảnh sát rồi sao? Hay là vì Bùi Dục Kỳ sợ còi báo động cho nên đặc biệt kêu cảnh sát tắt âm thanh?
Cô còn muốn biết, số tội và hình phạt của Trịnh Tuệ Văn đại khái có thể ngồi tù mấy năm, nếu có thể, tốt nhất bắt Đổng Lệ Mai tiếp tay làm bậy chung luôn, hai người cùng nhau ngồi tù!
Nhưng Chu Khải Hoa bận vô cùng, một mực gọi điện thoại. Tiết Huệ Vũ không tìm được cơ hội hỏi thăm chỉ có thể đành thôi.
Cô rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thấy Chu Khải Hoa gọi điện thoại rồi đi xuống lầu, lập tức vụng trộm áp vào cửa lặng lẽ nghe lén.
Thế mà tường cách âm chết giẫm này bảo mật vô cùng tốt, không nghe thấy thanh âm gì ở bên trong……
Bọn họ ở bên trong giao lưu tình cảm bố con, Tiết Huệ Vũ chỉ cảm thấy mình nhọc một trái tim mẹ già, cứ đứng ngồi không yên như kiến bò trên chảo nóng.
Giữa bố con không có mối thù nào qua đêm, nhất định phải giải trừ hiểu lầm thật tốt cho cô!
Cứ ưu tư mà nghĩ như vậy, Tiết Huệ Vũ lại lo lắng chuyện Bùi Ôn Du mù không biết có bị bé con phát hiện không, trên miệng nhịn không được oán trách mấy câu hệ thống không đáng tin.
Thấy ký chủ lo lắng trùng trùng, nghĩ đến hệ thống che lấp ban nãy vừa xuất hiện BUG kỳ quái, hệ thống do dự, không báo lên hệ thống chủ, mà lặng lẽ che giấu đi.
BUG càng ngày càng nhiều, ký chủ cũng có thể càng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ…… Nghĩ đến giá trị hồi sinh ít đến đáng thương của ký chủ, hệ thống cũng ưu tư trùng trùng trở dài một hơi, ngay cả tự mình diệt virus cũng lười diệt.
Vào ngay lúc Tiết Huệ Vũ không ngừng làm mới giá trị hồi sinh của mình, liền thấy giá trị hồi sinh đình trệ đột ngột tăng đột biến lên đến 10 điểm!
Cô lại làm mới trang giá trị hồi sinh lần nữa, đợi một khoảng thời gian không thấy giá trị hồi sinh lên xuống thất thường giống mấy lần trước, ý thức được giữa bố con bọn họ đã hóa giải hiểu lầm, tảng đá vẫn luôn tồn tại trong lòng Tiết Huệ Vũ cuối cùng cũng rơi xuống.
Tuy rằng vẫn chưa làm rõ tiêu chí phán định giá trị hồi sinh, nhưng Tiết Huệ Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, lúc này mới nhớ đến di động của mình để ở trong phòng Bùi Ôn Du.
Tuy nhiên cầm lại di động, liền thấy trên màn hình di động nhảy ra một dòng tin tức, chớp mắt hấp dẫn ánh mắt của Tiết Huệ Vũ.
Đầu đề tin tức:【Giám đốc Tập đoàn Bùi Thị Bùi Ôn Du nghi ngờ bị mù sau tai nạn xe】Buổi sáng hôm nay, paparazzi trứ danh @Lý Thụy đã đăng một bài vè trên weibo, phối với một tấm ảnh tai nạn xe cùng ngọc vỡ, mọi người sôi nổi suy đoán là ám chỉ chuyện tai nạn xe của Giám đốc Tập đoàn Bùi Thị Bùi Ôn Du, mà “Chân tật cùng mắt mù” trong bài vè cũng khiến mọi người xôn xao và phỏng đoán Bùi Ôn Du bị mù sau tai nạn xe.
Được biết, một tháng trước, Bùi Ôn Du gặp phải một trận tai nạn xe, từ đó về sau không còn xuất hiện ở bất kỳ nơi công cộng nào, vốn chân đã có tật, tình trạng sức khỏe khiến người ta lo lắng. Trước mắt, tập đoàn Bùi Thị không bác bỏ tin đồn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giá trị hồi sinh: 25/100