Trong Đôi Mắt Ấy

Chương 2: Lâm Gia Thanh


Có một ngôi trường rất đặc biệt ở số 28 đường Đồng Ấm.

Sáng sớm đúng 6 giờ rưỡi, đài phát thanh của trường phát một bản nhạc đánh thức nhẹ nhàng, kèm theo giọng nói ôn hòa của phát thanh viên: "Các bạn học sinh thân mến, một ngày mới lại bắt đầu, chào buổi sáng các bạn. Hôm nay là ngày 31/10, thời tiết nắng đẹp, nhiệt độ tối đa là 27 độ, các bạn học sinh có thể mặc áo ngắn tay, áo khoác mỏng bên ngoài để tránh bị cảm lạnh."

"Bữa sáng hôm nay có bánh bao hồ đào, trứng cuộn, sữa đậu nành và sữa bò. Các bạn học sinh vào lớp có thể lấy theo nhu cầu. Bây giờ vẫn còn sớm, chuông vẫn chưa reo, các bạn cứ từ từ đánh răng rửa mặt, không cần vội vàng."

"Xin nhắc lại nội quy trường học một lần nữa, nghiêm cấm chạy nhảy nô đùa trong khuôn viên trường. Sẽ có giáo viên đứng ở dọc đường đến tòa nhà giảng dạy, các bạn học sinh nếu cần sự trợ giúp thì chỉ cần giơ tay phải lên là được."

Nội dung tương tự được phát lại thêm một lần nữa, trong một phòng đơn ở tầng một khu ký túc xá nữ, một thân hình gầy yếu trở mình trên giường, sau đó từ từ mở mắt.

Có ánh sáng lọt vào trong tầm mắt, thế giới của nàng không hoàn toàn tối tăm, nhưng cũng không tươi sáng, mà là xám xịt, như bị xi măng che lấp, để lại một khe hở nhỏ cho ánh sáng xuyên qua.

Mặc dù tia sáng ấy có thể chẳng đáng để tâm với vài người, nhưng Lâm Gia Thanh cảm thấy thị lực của nàng chỉ kém chứ không phải bị mù.

Hơn một nghìn buổi sáng, nàng đều thức dậy như thế, sau khi đầu óc tỉnh táo, nàng luôn phải suy nghĩ miên man một lúc rồi mới ngồi dậy.

Sau khi đài phát thanh hai bên vang lên, phát thanh viên ngừng thông báo và phát bài "Ngày nắng" của Châu Kiệt Luân, ca khúc thanh xuân quen thuộc khiến người nghe cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Lâm Gia Thanh xoay người xuống giường, bàn chân quơ thử mặt đất vài lần, sau khi tìm thấy dép của mình thì đi vào, cầm lấy cây gậy dẫn đường được đặt ở đầu giường, chậm rãi đi về phía bồn rửa mặt.

Chân của nàng không được tốt lắm, chân phải không thể trụ được quá lâu, khi đi lại trông nàng như một người què.

Phòng ký túc ở ngôi trường mù này đều là phòng đơn, có lẽ là suy xét tới chuyện ai cũng không muốn bị người khác biết được dáng vẻ khó khăn của mình, điều này cũng coi như khá là tinh tế.

Sau khi thuần thục rửa mặt xong, Lâm Gia Thanh chợt giơ tay trái lên, hướng đầu ngón tay về phía trước, chạm vào mặt gương nhẵn nhụi.

Nàng sờ hai lần, nghiêng người về trước cho đến khi không thể gần hơn với gương nữa. Lâm Gia Thanh mờ mịt mà mở to hai mắt, có thể thấy được một đường nét to lớn, hình dáng mơ hồ, nhưng vẫn không thể phân biệt được chi tiết.

Nàng khó chịu nuốt khan, lại cười nhẹ, "Vẫn chưa nhìn được."

Thực ra là vẫn luôn không nhìn được.

Nàng đã sớm quen với điều đó rồi.

Chỉ là đôi khi nàng cũng sẽ mong đợi điều kì diệu xảy ra.

Rửa mặt xong, Lâm Gia Thanh trở lại trong ký túc xá, mở tủ quần áo ra, nhớ lại quần áo trong ký ức của mình, sau đó vươn tay ra đếm thứ tự mắc áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu hồng và một chiếc váy trắng.

Nhớ tới lời nhắc nhở của phát thanh viên, nàng lại lấy ra một chiếc áo sơ mi ở trong tủ, sờ chất áo thì nàng đoán đây hẳn là chiếc áo sơ mi ca rô đen trắng.

Sau khi tưởng tượng ra hình ảnh bộ trang phục này trong đầu, Lâm Gia Thanh thấy cũng ổn nên quyết định mặc lên.

Sau khi mặc quần áo, nàng không vội vàng đi tìm giày, mà cẩn thận kiểm tra một lúc xem quần áo bị mặc lộn trước sau, ngược trong ngoài không, sau khi xác nhận mình không mặc sai, thì nàng mới đi tìm giày.

Thay quần áo xong, tiếng loa phát thanh lại vang lên, "Hiện tại là 7 giờ đúng. Các bạn học sinh, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì các bạn hãy chậm rãi đến phòng học ăn bữa sáng, sau khi ăn xong thì hãy học bài."

Lâm Gia Thanh coi như không nghe thấy, nàng ngồi xuống bàn trang điểm, trang điểm thì không thể nhưng mấy việc có thể làm được như bôi kem chống nắng, tết tóc, tô son thì nàng đều muốn làm, hơn nữa còn phải đều làm tốt.

Nàng tự tết bím tóc xương cá cho mình, thủ pháp thuần thục, ngón tay linh hoạt. Tết xong, Lâm Gia Thanh thoa kem chống nắng lên mặt và cổ, nàng lại sờ lên kệ, chạm vào mấy thỏi son môi, nàng đã đánh dấu rõ ràng nhãn hiệu và mã màu lên tất cả các thỏi.

Trời đẹp thì tô son màu đỏ đất đi.

Tới khi cô chuẩn bị xong mọi thứ và ra khỏi ký túc xá, ký túc xá đã rất yên tĩnh, hẳn là mọi người đều đã tới phòng học.

Lâm Gia Thanh dùng gậy dẫn đường dò đường, chậm rãi bước đi, trong trường có rất nhiều lối đi dành cho người mù, nàng đã ở đây ba bốn năm, chưa từng bị ngã một lần nào.

Bên đường có rất nhiều giáo viên, một cô giáo cúi đầu nhìn gậy dẫn đường có đánh số lớp của Lâm Gia Thanh rồi dẫn nàng tới trước cửa phòng học.



Tới cửa phòng học, Lâm Gia Thanh mỉm cười gật đầu, "Cảm ơn cô Lưu ạ."

Cô Lưu hơi kinh ngạc, "Gia Thanh biết là cô sao?"

Lâm Gia Thanh dừng một chút, giải thích: "Mùi nước hoa mà cô Lưu dùng gần đây rất đặc biệt, em ngửi một lần đã nhớ."

"Trí nhớ của em quả thật không ai có thể sánh bằng." Cô Lưu khen nàng, "Hôm nay trông em rất xinh, tóc tết gọn gàng, khuôn mặt cũng rất tươi tắn."

Lâm Gia Thanh gật đầu, khẽ mỉm cười, "Cảm ơn cô Lưu, em vào phòng học đây ạ."

Cả căn phòng học to lớn có hơn chục chỗ ngồi, đây là lớp người lớn, các bạn cùng lớp đều giống Lâm Gia Thanh, đều vì tai nạn ngoài ý muốn mà bị mù sau khi trưởng thành nên mới đến trường mù để học chữ nổi.

Lúc này, mùi thơm của bữa sáng đang thoang thoảng cả phòng học, Lâm Gia Thanh được chủ nhiệm lớp, chị Tống dẫn đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Chị Tống hỏi nàng muốn ăn gì, Lâm Gia Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bánh bao hồ đào và sữa bò ạ, em cảm ơn."

Chị Tống giúp nàng lấy bữa sáng, Lâm Gia Thanh đặt cây gậy dẫn đường xuống, lấy hai tờ giấy trong hộc bàn ra để lót trên bàn, sau đó mới bắt đầu ăn từng miếng nhỏ một.

Các bạn cùng lớp có người đến sớm có người đến muộn, người đi muộn như Lâm Gia Thanh thì vẫn còn đang ăn sáng, còn người tới sớm thì đã bắt đầu lấy sách giáo khoa chữ nổi ra học bài.

Lâm Gia Thanh cẩn thận ăn xong, dùng khăn giấy bọc lấy bao nilon, giơ tay phải lên, chị Tống đi tới, cầm lấy đồ trong tay nàng, bảo nàng: "Em học đi."

Lâm Gia Thanh gật gật đầu và lấy cuốn sách giáo khoa chữ nổi của mình ra.

Trường mù Mâu Tâm là trường mù tư thục duy nhất ở Giang Thành, không giống như các trường mù công lập của chính phủ, phạm vi tuyển sinh của trường rất rộng, chương trình giảng dạy cũng rất linh hoạt, có thể tùy chỉnh.

Ví dụ, các môn học ở lớp người lớn chủ yếu là dạy nội dung chữ nổi, những gì cần học thì họ đã được học từ lâu, bây giờ họ chỉ cần sử dụng chữ viết dành cho người mù để bao quát lại một số nội dung trước đó là đủ để họ có thể tiếp tục cuộc sống bình thường sau khi trở lại xã hội.

Lâm Gia Thanh đã ở đây hơn ba năm, và cũng sắp đến thời điểm tốt nghiệp, những ngày nàng ở lại trường mù đang ngày một vơi đi.

Sau khi gần như bị mù, nàng chỉ có thể phân biệt được ánh sáng cực kỳ yếu ớt, trên thực tế, cả thế giới gần như là đen trắng. Có đôi khi nàng nghĩ, thà rằng bị mù hoàn toàn, mắc kẹt trong một hoàn cảnh cho nàng hy vọng nhưng cũng khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng như này, thật sự là vô cùng khó chịu.

Buổi sáng chỉ có hai tiết, sau giờ học có bài kiểm tra ngắn, Lâm Gia Thanh dùng ngón tay phân biệt các câu hỏi trên tờ giấy kiểm tra chữ nổi, giấy và bút trả lời ở bên cạnh, tờ giấy trả lời cũng có vạch chia, những vạch chia có thể cảm nhận được bằng cách chạm vào để tránh điền quá lộn xộn.

Các câu hỏi đều không khó, phần lớn đều là câu hỏi lấy bối cảnh cuộc sống, Lâm Gia Thanh đọc xong câu hỏi, cầm bút bắt đầu trả lời.

Cài đặt lối đi dành cho người mù, những gì người mù cần mang theo khi ra ngoài, cách nhấn nút khi đi thang máy và cách sử dụng điện thoại thông minh, câu hỏi đều về những điều giúp họ hiểu cách trở lại cuộc sống bình thường.

Lâm Gia Thanh viết viết, ngòi bút từ từ ngừng lại.

Chị Tống vẫn luôn chú ý đến nàng, dù sao Lâm Gia Khánh cũng là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, học ba năm vẫn chưa rời khỏi nơi này. Không phải do nàng không sáng dạ, xét về độ thông minh thì nàng là người giỏi nhất lớp, nhưng nàng lại là người gặp nhiều vấn đề nhất.

Chị vẫn còn nhớ như in khi thi lần đầu tiên cách đây ba năm, Lâm Gia Thanh vẫn chưa nắm vững kiến thức chữ nổi cơ bản, nội dung thi đều là những câu hỏi rất cơ bản như là nhận dạng từ, nhưng Lâm Gia Thanh làm bài chưa đến năm phút đã bắt đầu run rẩy, nước mắt tuôn rơi, rồi giơ tay nói nàng không thi nữa.

Trong ba năm qua, rõ ràng là nàng đã học xong những kiến thức cần học rồi, những nàng luôn xảy ra một số vấn đề trong lúc thi, làm các thầy cô không yên tâm để nàng rời trường.

Kỳ thi này là bài kiểm tra cuối cùng, nếu vượt qua thì học sinh lớp này cơ bản có thể tốt nghiệp.

Chị Tống lo cho Lâm Gia Thanh nhất.

Cũng may lần này Lâm Gia Thanh phát huy một cách bình thường, thậm chí còn là người nộp bài đầu tiên.

Chỉ là vẻ mặt của nàng rất lãnh đạm, không nhìn ra được cảm xúc gì. Sau khi rời khỏi phòng học, Lâm Gia Thanh chưa đi được mấy bước thì có tiếng chị Tống đuổi theo từ phía sau.

Tai nàng rất thính nên khi nghe thấy tiếng thì nàng liền dừng bước, quay người lại.

Chân phải của nàng trụ không được vững, nên nàng thường dồn sức nặng sang chân trái và dùng gậy dẫn đường để trụ.

"Chị Tống ạ?" Lâm Gia Thanh lên tiếng.



Chị Tống hỏi, "Gia Thanh, em đi đâu thế? Nhà ăn hay ký túc xá?"

"Em chưa đói lắm nên em về ký túc xá trước đã ạ."

Hai tay Lâm Gia Thanh nắm lấy gậy dẫn đường, hai mắt cố gắng tập trung vào người chị Tống, đáng tiếc là dù nàng có cố hết sức thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút dáng vẻ của chị Tống có hơi khác với xung quanh.

Lâm Gia Thanh mím môi dưới, "Chị Tống, có chuyện gì vậy ạ?"

"À, chuyện là thế này."

Chị Tống lên tiếng, "Trường Mâu Tâm bên mình mới có một hoạt động công ích xã hội kết hợp với Đại học Giang Thành, trường bảo muốn chọn ra 60 bạn học sinh để kết nối với các bạn sinh viên bên Đại học Giang Thành, năm trước cũng có nhưng em không tham gia, lần này chị đã tự ý cho tên của em vào."

Lâm Gia Thanh hơi sững sờ, "Dạ."

"Hôm nay em vượt qua được kì thi, thì một tháng nữa có thể rời khỏi trường học, theo lý mà nói là không nên tham gia nữa."

Chị Tống do dự một lúc, "Gia Thanh, chị nói thẳng nhé. Lần này chị lo em sẽ lại gặp chuyện, chị còn tưởng rằng em vẫn tạm thời chưa thể rời Mâu Tâm, cho nên mới điền thêm tên của em. Bản thân chị nghĩ rằng, chẳng phải em cũng cần giao tiếp một chút với thế giới bên ngoài sao? Cái này cũng sẽ có lợi cho em. Hoạt động này có một hình thức là gọi điện thoại, nếu em rời trường thì có thể tiếp tục gọi điện thoại, không có vấn đề gì."

"Em......"

Lâm Gia Thanh đang định đáp lời, nhưng suy nghĩ của nàng dừng lại, nàng lại gật đầu, "Em hiểu rồi ạ, cảm ơn chị Tống."

"Gia Thanh, chị thật sự hy vọng mọi điều đều tốt đẹp cho em." Chị Tống bước tới và nắm lấy tay Lâm Gia Thanh, "Hôm nay nhìn em hơi khác, có năng lượng hơn rất nhiều, chị nghĩ đây là một dấu hiệu tốt. Dù em có vượt qua kỳ thi rồi rời khỏi nơi đây, hay là làm quen được bạn mới, thì đều là quay lại con đường (cuộc sống) trước đây, em phải bước tiếp thật tốt nhé, em biết không?"

Trời nắng đẹp 27 độ, nhiệt độ không quá nóng, ánh sáng không chói chang, mọi thứ ôn hòa như thể thế giới mới bắt đầu.

Gió nhẹ nhàng thổi, hòa lẫn lời thủ thỉ của chị Tống, Lâm Gia Thanh chớp mắt vài cái, khẽ mỉm cười, "Vâng, em sẽ cố gắng ạ."

"Vậy là tốt rồi." Chị Tống thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được lại kéo Lâm Gia Thanh nói thêm mấy câu, "Sau khi rời đi em có dự định gì vậy? Trường học sẽ cho mọi người một thời gian để chuyển đi, em có thể tự hỏi bản thân xem mình muốn làm gì trong tương lai, muốn về nhà hay là..."

Khi có học sinh xin vào Mâu Tâm, các giáo viên cần phải hiểu rõ về quá khứ của em ấy, bao gồm học vấn, chuyên ngành học, sự cố đã xảy ra, tai nạn ngoài ý muốn, thì mới dám nhận học sinh vào.

Lý lịch của Lâm Gia Thanh chắc chắn là lý lịch tốt nhất trong nhiều năm qua của Mâu Tâm.

Chị Tống thật sự hy vọng nàng có thể một lần nữa có được một cuộc sống rực rỡ.

Lâm Gia Thanh chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa ra câu trả lời luôn: "Em vẫn chưa suy nghĩ kỹ."

"Không vội, không vội." Chị Tống nhanh chóng nói: "Chỉ là chị quan tâm đến em thôi, chứ không có ý giục em đâu. Mọi việc đều có thể thực hiện từ từ, cuộc sống tưởng chừng như ngắn ngủi nhưng thực chất nó đang ngày một dài thêm."

Lâm Gia Thanh gật đầu, "Vâng."

Thấy vẻ mặt nàng dần bình tĩnh lại, chị Tống cũng không nói chuyện thêm với nàng nữa, "Vậy em đi đi, đi đường chú ý cẩn thận nhé, chị quay lại giám thị đây."

Lúc chị chuẩn bị rời đi, Lâm Gia Thanh gọi chị lại, "Chị Tống ơi."

Chị Tống quay đầu lại, "Ơi?"

Lâm Gia Thanh hỏi: "Người kết nối với bọn em đều là sinh viên Đại học Giang Thành ạ?"

Chị Tống gật gật đầu: "Đúng vậy, chị đã có danh sách rồi, đủ các học viện và chuyên ngành khác nhau. Có rất nhiều bạn nhỏ hứng thú với hoạt động công ích kiểu này."

"Vậy, người kết nối cùng em là ai ạ?" Lâm Gia Thanh hơi tò mò.

Chị Tống lấy điện thoại ra, "Chờ chị xem nhé......"

Một lát sau, chị nói: "Chử Sênh Lai, là một nữ sinh tên Chử Sênh Lai, em ấy là tân sinh viên Học viện Luật Đại học Giang Thành."