Trọng Sinh Chi Như Nguyệt

Chương 3


Bắt đầu từ chương này, mình sẽ chuyển cách xưng hô của Hách Như Nguyệt từ “cô” sang “nàng” cho khớp với mạch truyện. Chúc các bạn đọc truyên vui vẻ. Yêu các bạn rất nhiều️

“Ngạch nương, đêm qua con khiến Thái hậu và Hoàng hậu lo lắng, chúng ta có nên phái người vào cung tạ ơn không?” Thấy Đại Phúc Tấn có chút mất tập trung, Hách Như Nguyệt nhắc nhở.

Đại Phúc Tấn bừng tỉnh: “Hoàng hậu là tỷ tỷ của con, chỗ Thái hậu..”

Bà cũng không chắc chắn về tính khí của Thái hậu.

Theo lý thì Thái hậu không thích Nguyệt Nhi, có lẽ cũng không can thiệp vào chuyện của nàng, nhưng đêm qua chính Thái hậu đã ra lệnh cho Hồ Viện Chính tới đây.

Theo ý của Đại Phúc Tấn vừa nói, Hoàng hậu là tỷ tỷ của nguyên chủ nên không cần tạ ơn, bên Thái hậu chưa rõ tình huống cụ thể như thế nào, không biết nên hay không nên tạ ơn, cho nên tính hàm hồ cho qua, không biểu hiện gì?

Hách Như Nguyệt không tán thành cách làm này.

Không nói đến sự khác biệt giữa quân thần thời cổ đại, đặc biệt là thời nhà Thanh vẫn tồn tại mối quan hệ chủ nô, ngay cả trong xã hội hiện đại, khi nhận được sự giúp đỡ từ cấp trên, ít nhất cũng nên bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Có qua thì phải có lại, đó không phải là cách làm nên có với mối quan hệ với lãnh đạo hay sao?

Rốt cục Hách Như Nguyệt cũng thấy rõ ràng, xét về quan hệ, nhân tình thế thái thì gộp cả đôi phụ mẫu của nàng lại cũng không bằng một góc tâm nhãn của Tam thúc.

Chẳng trách gia tộc Hách Xá Lí không phải do Đại phòng đương gia mà là người của Tam phòng.

“Ngạch nương, Hoàng hậu đúng là tỷ tỷ của con, nhưng nàng cũng là Hoàng hậu của nhà Thanh, là chủ tử nương nương“.

Hách Như Nguyệt lệnh cho người đỡ nàng ngồi dậy và nói chuyện với Đại Phúc Tấn: “Cái gì ra cái đó, sự quan tâm của tỷ tỷ, con có thể không cần tạ ơn. Nhưng ân điển của Hoàng hậu nhất định phải tạ ơn. Về phần Thái hậu, càng không thể qua loa được“.

Đạo lý này nói thì dễ, nhưng trong cung cái gì cũng không thiếu, bà lấy cái gì để tạ ơn đây, Đại Phúc Tấn lo lắng.

Đặc biệt là chỗ của Thái hậu, mỗi lần đi đều là Tam Phúc Tấn dẫn đầu, bà chỉ đi theo. Hiện tại Tam phòng không có chuyện gì, bà cũng không thể ép người ta đi cùng được.

Bà là ngạch nương ruột của Hoàng hậu. Theo lý, quỳ lạy Thái hậu tạ ơn cũng không sao cả, nhưng nghĩ đến việc một mình đối mặt với Thái hậu, bắp chân bà lại cứng đờ.

Nhìn thấy chóp mũi Đại Phúc Kiến đổ mồ hôi, Hách Như Nguyệt liền biết không có hy vọng gì: “Ngạch nương về nghỉ ngơi đi. Việc tạ ơn để con lo“.

Đại Phúc Tấn dường như giải thoát khỏi vấn đề khó, nhìn nữ nhi đã ổn liền quay trở lại viện của mình.

Hách Như Nguyệt ngồi im lặng một lúc, hỏi A Tiến đang đứng trước mặt: “Trong bốn người các ngươi, ai có nữ công giỏi nhất?”

A Tiến suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nô tỳ là do Hoàng hậu thưởng cho cô nương, từng làm việc trong phòng may vá. Cô nương muốn thêu gì thì phân phó nô tì“.

Từng làm việc vặt trong phòng may vá, vậy giao cho nàng ta đi, Hách Như Nguyệt trực tiếp ra lệnh: “Nói A Tài hai ngày tới đến chăm sóc ta. Ngươi chuyên tâm thêu giúp ta vài chiếc yếm trẻ con“.

Vừa rồi A Tiến ở trong phòng đã nghe cô nương nhắc nhở Đại Phúc Tấn tạ ơn, liền hỏi: “Cô nương chuẩn bị để tiến cung đưa cho Hoàng hậu ạ?”

Trong bốn nha hoàn, A Tiến là người tới muộn nhất. A Tài khi đó cho nàng biết Nhị cô nương và và Hoàng hậu là tỷ muội ruột nhưng mối quan hệ riêng tư của họ rất lạnh nhạt.

Nhị cô nương chưa từng tiến cung thăm Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu lại ban thưởng không ít đồ cho Nhị cô nương vào mỗi dịp lễ tết.

Lần này khi Nhị cô nương tuyệt thực, cơ thể cũng lạnh lẽo, họ tưởng rằng Nhị cô nương không thể cứu được nữa. Ai biết được, sau khi tỉnh lại dường như trở thành một người khác.

“Là chuẩn bị đưa vào cung để tạ ơn.” Nói xong mấy câu, Hách Như Nguyệt lại cảm thấy mệt mỏi, “Nhưng cũng không cần thêu cỡ quá nhỏ, thêu cỡ dùng cho trẻ con tầm bảy tám tuổi”

“Bảy tám tuổi? Tại sao..” A Tiến nói lời này lập tức hiểu ra, Nhị cô nương thật thông minh.

A Tiến khi mới vào cung, làm việc ở phòng may vá, sau này được chọn vào cung Càn Thanh vì thông minh và có năng lực làm việc. Sau hôn lễ của hoàng đế, hoàng đế ban thưởng nàng cho hoàng hậu, sau khi làm việc ở cung Khôn Ninh được vài ngày, nàng lại xuất hiện trong danh sách ban thưởng hoàng hậu ban cho Nhị cô nương.



“Cẩn thận chăm sóc nàng, đừng để nàng chết.” Trước khi xuất cung, nàng bị đưa đến gặp hoàng thượng, hoàng thượng đã dặn dò nàng như vậy.

Nàng vâng dạ nhận lệnh, khi nàng lùi ra cửa, nàng lại nghe thấy hoàng thượng dặn dò: “Hãy để mắt đến nàng ấy giúp trẫm, ngươi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”

Cuộc sống tốt đẹp, nàng một ngày cũng chưa được hưởng, nhưng lại được vài lần suýt bị chôn cùng nàng ấy.

Bây giờ nhìn thấy Nhị cô nương tỉnh ngộ sau khi suýt chết hụt, A Tiến không khỏi muốn phát huy một chút tác dụng của cọc ngầm: “Cô nương, lễ vật này coi như đã đáp tạ sự quan tâm của Hoàng hậu. Nô tì rất tò mò, cô nương định lấy lễ vật gì tạ ơn bên chỗ Thái hậu?”

Hách Như Nguyệt có chút mệt, liền ra hiệu cho A Tiến đỡ nàng nằm xuống. Sau khi hít một hơi thật sâu, nàng không trả lời hỏi: “Trong bốn người các ngươi, ai viết chữ đẹp nhất?”

A Tiến lạnh đầu: “Vẫn là nô tì ạ“.

Trong bốn người, A Chiêu và A Bảo đều mù chữ, nhưng A Tài chỉ nhận thức vài chữ, đủ để xem sổ cái. Nàng là người duy nhất học hành đàng hoàng, có thể viết vừa có thể tính toán.

Tò mò có thể hại chết người, này thì tò mò, Nhị cô nương nhìn nàng nói: “Vậy ngươi giúp ta sao chép Tâm Thanh Chú 108 lần.”

A Tiến: “...”

Vốn dĩ A Tiến muốn nói rằng Hoàng hậu và Thái hậu đều tạ ơn rồi, cô nương muốn đưa cái gì cho hoàng thượng không? Kết quả là nhận được một núi việc.

Khi Thái hậu trừng phạt người trong cung, bà cũng cho chép phạt Tâm Thanh Chú.

A Tiến vốn muốn tìm lợi lộc lớn, không còn dám tùy tiện đưa ra đề nghị nữa.

Khi Hách Như Nguyệt có thể ăn hết một bát cơm, hoàng hậu đã nhận được lễ vật từ nhà mẹ đẻ gửi tới, do đích thân Đại Phúc Tấn mang đến.

Đại Phúc Tấn bối rối nhìn hai chiếc yếm trong cái bọc nhỏ, long thai vẫn còn đang trong bụng hoàng hậu, hai chiếc yếm do Nguyệt Nhi gửi tới rõ ràng không phải dành cho trẻ sơ sinh.

Nhìn từ kích thước của nó, một đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi mới có thể sử dụng.

Điều này quá khó hiểu!

Không ngờ hoàng hậu vừa nhìn thấy đã bật khóc, đến ma ma bên cạnh Hoàng hậu cũng nói Nhị cô nương thật có lòng.

Cùng lúc đó, Thái hậu cũng nhận được lễ vật tạ ơn của Hách Như Nguyệt, khi nhìn thấy đó là Thanh Tâm Chú được sao chép 108 lần, bà gật đầu.

Có vẻ như nàng ấy đã biết mình sai.

Sau đó, bà hỏi Tô Ma Lạt Cô: “Nàng đã gửi lễ vật gì cho Hoàng hậu?”

“Hồi bẩm Thái hậu, Nhị cô nương gửi Hoàng hậu hai chiếc yếm màu đỏ cỡ em bé tầm bảy, tám tuổi. Đường may rất gọn gàng, có thể thấy đã tốn rất nhiều công sức“. Tô Ma Lạt Cô mỉm cười nói.

Thái hậu ra lệnh cho người cất Thanh Tâm Chú và nói: “Nuôi một đứa trẻ sống đến tầm bảy, tám tuổi là có thể yên tâm rồi. Món quà này của nàng rất hợp với mong mỏi trong tâm của Hoàng hậu“.

Thừa Hỗ chết yểu, Hoàng hậu lần này lại mang thai, mong mỏi lớn nhất của Hoàng hậu không phải là mong hoàng tử trong bụng bình an lớn lên sao?

“Chính là ý này.” Nhìn thấy Thái hậu tâm tình không tệ, Tô Ma Lạt Cô trong mắt lóe lên, “Người có thể thu hút sự chú ý của hoàng đế thì làm sao không có đầu óc đây?”

Người ngàn vạn đừng nghĩ tới mắng nàng ta là bao cỏ, hoàng đế không thích nghe điều này.

Thái hậu liếc nhìn Tô Ma Lạt Cô: “Được rồi, hôm nay ngươi nói nhiều quá.”

Tô Ma Lạt Cô nhắm mắt lại, Bệ hạ, lão nô đã cố gắng hết sức.



Sau khi Khang Hy hạ triều, nghe nói Đại Phúc Tấn của gia tộc Hách Xá Lí tiến cung thăm hoàng hậu, dọc đường cũng không hỏi gì. Chỉ là sau khi tiến vào ngự thư phòng, liền hỏi câu đầu tiên: “Có phải hay không.. Người không còn nữa?”

Thái y là người, không phải thần, thái y có thể chữa bệnh, nhưng không thể cứu mạng.

Nếu một người muốn chết, không ai có thể cứu được.

“Không, không phải.” Lương Cửu Công rụt vai, vội vàng kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi Đại Phúc Tấn vào cung, đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Khang Hy yên lặng nghe, Lương Cửu Công vừa dứt lời, vẫy tay ra hiệu cho hắn bước sang một bên, bắt đầu xem tấu chương.

Không biết là do triều thần không gây ra vấn đề gì với hoàng đế, hay là do tâm trạng của hoàng đế tốt nên hiệu quả công việc tăng lên rất nhiều. Thông thường hoàng đế phê duyệt tấu chương phải tới tận đêm muộn mới xong, hôm nay chỉ cần một buổi sáng đã hoàn thành.

Buổi chiều, hoàng đế gặp mặt mấy nhóm thần thần, Lương Cửu Công đứng một bên, buổi nghị sự cũng diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi giải quyết chính sự xong, Lương Cửu Công nhắc nhở Khang Hy: “Bệ hạ, buổi sáng Vĩnh Hòa Cung tới báo tin, An Quý nhân bị đau ngực“.

Hoàng đế lên nắm quyền ở tuổi mười bốn, lúc đó đảng của Ngao Bái mới bị lật đổ, tam phiên vương lại gây loạn, không có thời gian quan tâm các việc khác.

Hiện tại, sau sáu năm, trong hậu cung chỉ có một hoàng hậu, vị trí phi vị và tần vị đều trống, trong các thứ phi, An Quý nhân là người có bối cảnh cao nhất.

“Đau ngực thì truyền thái y, trẫm không biết cách chữa bệnh.” Khang Hi nói rồi bước ra ngoài, “Hôm nay trời trở gió, ta đến chỗ hoàng hậu dùng bữa“.

Lương Cửu Công nhìn những đám mây đang đứng yên trên trời, một chút cũng không cảm nhận được sự tồn tại của gió, cất tiếng hô lớn: “Bãi giá Khôn Ninh Cung..”

Sáng sớm, người trong Vĩnh Hòa Cung tới báo An Quý nhân đau ngực, Hoàng hậu đã miễn nàng ta đến thỉnh an. Đợi đến khi các phi tử đi hết, Tùng Giai ma ma thấp giọng lẩm bẩm: “Lần trước An Quý nhân đau ngực, Hoàng đế cứ như vậy được mời đi“.

Đêm đó, hoàng đế ở lại Vĩnh Hòa Cung.

Có thể thấy, việc đau ngực là giả, lợi dụng việc hoàng hậu đang mang thai để tranh sủng mới là thật.

Hoàng hậu nghe thấy nhưng giả vờ như không.

Ban đầu, chính Thái hậu làm chủ, lập một cô nương của gia tộc Hách Xá Lí làm Hoàng hậu, nhưng Hoàng đế không bằng lòng. Sau đó, hoàng đế yêu muội muội Như Nguyệt của nàng, nhưng thái hậu nhất quyết muốn hoàng đế cưới nàng, hoàng đế không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp, nàng may mắn trở thành hoàng hậu.

Trên thực tế, giống như Như Nguyệt, nàng cũng đã yêu vị hoàng đế trẻ tuổi chỉ sau một lần gặp gỡ. Chỉ là Như Nguyệt dũng cảm, dám yêu, dám ghét, dám nói, dám làm, còn nàng lại rụt rè, chỉ dám thầm thích trong lòng.

Bây giờ nàng đã trở thành hoàng hậu, mang thai hài tử của hoàng đế, nàng đã rất mãn nguyện rồi.

Hoàng đế là hoàng đế, không phải phu quân của một mình nàng, nàng đang mang thai, không thể ngủ với ngài, cho nên các phi tần khác làm thay nàng.

Không có gì phải ghen tị cả.

Thân là Hoàng hậu, thay vì ngăn cản hoàng đế, nàng nên để mưa rơi đều mọi chỗ, khuyên nhủ hoàng đế khai chi tán diệp cho hoàng thất.

Vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ đến Vĩnh Hòa Cung gặp An Quý nhân, nhưng đột nhiên có người từ Càn Thanh Cung đi tới, báo tin hoàng thượng sẽ tới ngự thiện tối. Hoàng hậu vừa bận rộn trang điểm, vừa sai người đi ngự thiện phòng, Khôn Ninh Cung vốn im lặng nhiều ngày lại náo nhiệt trở lại.

Ăn tối xong, không đợi Khang Hy hỏi, Hoàng hậu liền kể lại chuyện buổi sáng Đại Phúc Tấn đến thăm, đồng thời yêu cầu người mang hai chiếc yếm màu đỏ do Như Nguyệt làm đến cho Khang Hy xem.

Khang Hy nhìn thấy, cười khúc khích: “Là nàng có lòng“.

Hoàng hậu rưng rưng nước mắt: “Cũng nhiều năm không gặp, thủ nghệ của Nguyệt Nhi lại tiến bộ rồi“.

Hoàng hậu mang thai, Khang Hy không ở qua đêm, ra khỏi Khôn Ninh Cung, đi thẳng đến Từ Ninh Cung để tỏ lòng thành kính với Thái hậu.

Chương này tới đây là hết rồi, nếu có ý kiến đóng góp thì gửi cho mình nhé. Nếu các bạn thấy truyện hay, yêu quý mình thì cho mình xin một lượt like, chia sẻ nhé. Yêu các bạn rất nhiều. Love all