Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 38


Rốt cuộc phía sau vẫn còn không ít thị vệ, Lục Yến Tu chỉ đành gật đầu nói "Đúng vậy, Hoàng Thượng phi thường dũng mãnh, thần vô cùng kính nể."

Lúc này Diệp Kỷ Đường cũng không dám nói gì tiếp, thời điểm nàng vừa kéo cung, trên lưng lại bắt đầu đau, chỉ sợ đã động đến miệng vết thương, nhưng cũng may hôm nay bộ kỵ trang nàng mặc là màu đen, dù cho chảy máu cũng không nhìn thấy, Diệp Kỷ Đường cưỡi ngựa cùng Lục Yến Tu dạo một vòng bên ngoài cánh rừng, con thú săn được cũng chỉ có duy nhất con thỏ khi nảy.

"Chờ sau này chúng ta có hài tử, ta sẽ mang chàng đi du sơn ngoạn thủy, đi khắp núi sông Tây Vân có được không?"

Diệp Kỷ Đường không cho thị vệ tiếp tục đi theo, nàng dẫn Lục Yến Tu đi đến bờ sông, buộc con ngựa một bên cho nó ăn cỏ, sau đó kéo Lục Yến Tu ngồi xuống cùng mình.

"Đây là tự Hoàng Thượng nói đó." Lục Yến Tu ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua tóc hắn, hai người ngồi sát bên nhau, vô cùng hoà hợp.

Diệp Kỷ Đường quay qua nhìn sườn mặt của Lục Yến Tu, cảm thấy mái tóc kia có chút chướng mắt, nàng nhịn không được giơ tay đem nó kéo sang một bên, cũng thuận thế hôn lên khuôn mặt nhỏ của hắn.

Mấy ngày nay Diệp Kỷ Đường không ngừng cho hắn ăn đồ bổ, Lục Yến Tu cũng dần trở nên có da có thịt hơn, đặc biệt là khuôn mặt, không còn giống như trước, gầy đến độ lộ cả xương gò má, bây giờ hai má hắn phấn nộn, giữa mày còn lộ ra vài tia mị hoặc, làm Diệp Kỷ Đường xem bao nhiêu lần cũng không thấy đủ, Yến Tu của nàng cười lên là đẹp nhất.

Ánh mắt của người bên cạnh như đang muốn cắn nuốt hắn, tuy Lục Yến Tu không nói gì, nhưng tai đã đỏ ửng, thậm chí còn tràn lan ra khắp cả mặt.

"Sáng sớm ngày mai chúng ta phải nhổ trại hồi cung, sau đó Tiêu Khương cùng Lạc An An cũng sẽ lập tức trở về Hán Hà để chuẩn bị chuyện đại hôn."

"An An là bằng hữu tốt nhất của ta ở Tây Vân, sắp đến đại hôn của hắn, ta vẫn chưa quyết định được nên tặng hắn thứ gì." Nhắc tới chuyện này, Lục Yến Tu có chút buồn rầu.

Nghe vậy, Diệp Kỷ Đường cảm thấy không khỏi ghen tị, nàng ai oán nhìn Lục Yến Tu, nhìn đến khi hắn cảm thấy nghi hoặc, sau đó nhịn không được hỏi nàng "Hoàng Thượng, nàng làm sao vậy?"

"Yến Tu còn chưa từng tặng cho ta thứ gì, vậy mà bây giờ lại bị Lạc An An giành trước."

Lục Yến Tu dở khóc dở cười, Hoàng Thượng thật giống như tiểu hài tử, suốt ngày chỉ biết ăn dấm.

"Vậy Hoàng Thượng, nàng thích cái gì?"

"Ở Tây Vân ta có một tập tục, nam tử khi có người trong lòng thì sẽ tự thêu túi thơm đưa cho người đó, không bằng Yến Tu cũng vì ta thêu một cái túi thơm có được không?" Cái này Diệp Kỷ Đường sớm đã muốn, nhưng đời trước nàng vẫn chưa có cơ hội nói, sau đó thì......

Đời này nàng nhất định phải có được một cái túi thơm do Yến Tu thêu!

Lục Yến Tu nhìn túi thơm bên hông của Diệp Kỷ Đường "Túi thơm của Hoàng Thượng đều là thượng y cung thêu, tay nghề của thần sao có thể so được với bọn họ, hơn nữa túi thơm của Hoàng Thượng cũng không......"

Hắn còn chưa nói xong, Diệp Kỷ Đường đã duỗi tay lấy túi thơm bên hông ra, nàng dùng chút lực, túi thơm đã trực tiếp trở thành hai nửa, sau đó nàng đắc ý nhìn Lục Yến Tu "Hỏng rồi, không thể đeo nữa."

"......"

Lục Yến Tu đã trở nên cạn lời, Hoàng Thượng quả thật rất bá đạo, túi thơm này là dùng gấm tốt nhất của Tứ Xuyên làm ra, nhưng người này lại không chút lưu tình nói xé là xé, nhìn bộ dáng này của Diệp Kỷ Đường, Lục Yến Tu cũng không đành lòng tiếp tục cự tuyệt nàng, thôi, không phải chỉ là một cái túi thơm thôi sao, cùng lắm thì hắn học là được.

Hắn bất giác cũng không muốn thừa nhận, kỳ thật hắn cũng muốn tặng đồ mình làm cho Diệp Kỷ Đường.

"Vậy Hoàng Thượng phải chịu khó đợi ta, đến lúc đó cũng đừng ghét bỏ tay nghề của ta."

"Không ghét, không ghét, chỉ cần là Yến Tu làm, dù có ra sao ta cũng thích."

Nhìn không khí giữa hai người bọn họ, nhóm thị vệ cùng cung nhân đang đứng phía xa kia đều hâm mộ không thôi "Ai nói Hoàng Thượng của chúng ta lãnh khốc vô tình, ta thấy Hoàng Thượng đối với Quân phi vô cùng tốt."

"Đúng vậy, nếu vị ở nhà của ta thể có ôn nhu giống Quân phi, ta cũng không đến mức không dám trở về nhà, hắn quả thật đáng sợ như cọp, nhưng không chừng cọp cũng không đến mức đáng sợ như hắn."

Một thị vệ cũng không nhịn được mở miệng nói, sau đó lại lắc lắc đầu "Đời này của ta, cũng chỉ có một mình hắn, ngày thường ta không thường trở về, ở nhà cũng chỉ có một thân nam tử như hắn quán xuyến, hắn phát giận với ta cũng là đều bình thường."

Nghe được những lời này của bản thân, nàng có chút cười, nàng cũng không phải là người đại phú đại quý, không bằng cứ an an phận phận như hiện tại, trãi qua hết đời người.

Sau khi thấy sắc trời cũng không còn sớm, Diệp Kỷ Đường nhanh chóng đem con thỏ xử lí sạch sẽ, nàng lấy ra đá đánh lửa mài một mồi lửa, sau đó lấy một cây trúc đã được rửa sạch đâm xuyên qua con thỏ, đặt trước đóng lửa bắt đầu nướng, Lục Yến Tu ngồi bên cạnh, nhìn Diệp Kỷ Đường thuần thục nướng con thỏ nhỏ, càng ngập tràn khát khao đối với việc Diệp Kỷ Đường nói về sau sẽ dẫn hắn đi du sơn ngoạn thuỷ, sống một cuộc sống chỉ có hai người bọn họ.

Cuộc đời hắn từ nhỏ đến lớn đều là ở hoàng cung, hắn cũng biết rõ đế vương vô tình, nhưng hắn biết đối với Diệp Kỷ Đường thì lại khác, ở trước mặt hắn nàng chưa bao giờ bày ra bộ dáng của một vị Hoàng Đế, khi hắn tức giận thậm chí nàng còn dỗ hắn, dung túng hắn, nàng cũng chưa bao giờ đã cho những công tử thế gia có cơ hội đến gần mình, nàng vẫn luôn cho hắn cảm giác vô cùng an toàn, nghĩ như vậy, Lục Yến Tu không khỏi cười một tiếng, có lẽ lúc Lục Yến Tu hắn ở Bắc Thần trắc trở như vậy chính là  phải đánh đổi để được gặp một người tốt như nàng.

1

Diệp Kỷ Đường vốn là đang chuyên tâm nướng con thỏ trong tay, nhưng đột nhiên lại nghe tiểu nhân nhi bên cạnh cười lên, ánh mắt nàng đặt lên người hắn, có chút khó hiểu hỏi "Tại sao đột nhiên Yến Tu lại vui vẻ như vậy?"

"Chỉ là cảm thấy Hoàng Thượng thực tốt!" Ý cười của Lục Yến Tu vẫn chưa giảm, mềm mại nói.

Diệp Kỷ Đường nhíu nhíu mày "Nếu cảm thấy ta tốt, không bằng, lần trước cái tư thế kia......"

"Hoàng Thượng! Nghiêm túc nướng con thỏ kia đi, nàng cũng không cần nghĩ! Không có khả năng!"

Nhắc tới chuyện này, Lục Yến Tu thật sự có chút xấu hổ và tức giận, Hoàng Thượng nơi nào cũng đều tốt, nhưng đối với việc này lại vô cùng ham thích, lần trước hắn bất quá chỉ là muốn trả thù nàng một chút, nhưng khi nguyệt sự của hắn qua đi, nàng lại lăn lộn hắn không ngừng, khiến hắn mấy ngày cũng không thể rời giường, dù miễn cưỡng có thể bước xuống giường đi vài bước, nhưng hai chân lại cứ nhũn ra.

Diệp Kỷ Đường bĩu môi, cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt dừng trên người Lục Yến Tu càng ngày càng mãnh liệt, so với ngọn lửa kia còn nồng cháy hơn, thấy nàng nhìn mình như vậy, Lục Yến Tu chỉ thấy bản thân sắp mềm thành một đoàn, hắn nhịn không được giơ tay sửa tóc, cố ý che lại gương mặt đang ửng đỏ của mình.

Con thỏ không lớn, nướng không bao lâu thì đã chín, Diệp Kỷ Đường lại từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, mở ra đổ lên khắp con thỏ, mùi hương tức khắc liền bay ra, Lục Yến Tu vốn dĩ không cảm thấy quá đói, nhưng sau khi ngửi được mùi hương này, hắn cũng cảm thấy có chút thèm.

Diệp Kỷ Đường đem con thỏ gỡ xuống, đặt lên lá cây đã được rửa sạch, sau đó nàng bẻ một cái đùi đưa đến bên miệng Lục Yến Tu "Nếm thử đi."

Lục Yến Tu có chút không chờ nổi cắn một ngụm, thịt thỏ thơm ngon lan ra khắp miệng, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Trên đường trở về, Lục Yến Tu vẫn cảm thấy chưa đã thèm, hắn xoắn xuýt bên cạnh Diệp Kỷ Đường, muốn nàng sau khi hồi cung lại nướng tiếp cho hắn ăn.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đã nhổ trại bắt đầu trở về, bên trong xe ngựa, Lục Yến Tu ghé vào đùi Diệp Kỷ Đường, trong tay cầm thoại bản, vừa đọc vừa ăn bánh, nhưng đột nhiên hắn có chút tò mò hỏi Diệp Kỷ Đường"Hoàng Thượng, nàng nói xem trên đời này thật sự có hồ ly tu luyện thành tinh sao?"

Diệp Kỷ Đường duỗi tay sờ mặt hắn "Không phải nó đang ở trước mắt ta sao, dù không hiện nguyên hình, nhưng ta nhìn vào thì liền biết."

Bên lề đường, có một bà lão đang ôm một đứa nhỏ mặt mày trắng bệch, gió nhẹ thổi bay màn xe, Lục Yến Tu ngẩng đầu lên thì cũng vừa lúc thấy được, không biết như thế nào, hắn đột nhiên kêu ngừng xe, khiến Thị Thư bên ngoài có chút khó hiểu hỏi "Quân phi, có chuyện gì sao?"

"Ngươi đem cái này qua cho bà lão kia đi."

Lục Yến Tu đưa một cái túi tiền nhỏ cho Thị Thư, Thị Thư gật gật đầu, nhận lấy túi tiền sau đó bước xuống xe ngựa.

Bà lão khi thấy Thị Thư đi về phía mình thì có chút khó hiểu hỏi "Đại nhân có chuyện?"

"Đây là Quân phi nhà ta cho ngài."

Thị Thư đem túi tiền đưa cho bà lão.

"Thảo dân đa tạ Quân phi, thảo dân cả gan nhờ đại nhân đưa cái này cho Quân phi, Quân phi là người hiền lương, ngày sau sẽ khổ tận cam lai." Bà lão lấy ra một sợi chỉ đỏ đưa cho Thị Thư, sau đó mới nhận lấy túi tiền trên tay hắn.

Thị Thư trở về xe ngựa, xe ngựa lúc này cũng bắt đầu chạy, mãi cho đến khi đoàn xe đi xa, bà lão mới đứng dậy đở đứa bé lên.

"Sư phụ, người biết bọn họ sao?"

"Gặp qua một lần."

"Nghe nói Hoàng Đế Tây Vân Quốc chỉ có một vị Quân phi, vị quân phi đó là do bại quốc đưa tới hòa thân, chẳng lẽ vị Quân phi trong miệng người đó chính là vị Quân Phi đó sao?" Đứa nhỏ nghi hoặc hỏi bà lão.

"Đúng bậy." Bà lão gật gật đầu.

Đứa nhỏ có chút hâm mộ nói "Quân phi cũng thật là tốt, còn cho chúng ta bạc, nếu sau này con lấy phu lang, nhất định phải lấy một người tốt giống như Quân phi, nhưng mà..." trong mắt đứa nhỏ hiện lên vài tia mất mát "Con mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, sẽ không ai đồng ý gả cho con đâu."

Bà lão không khách khí đưa tay dí vào trán đứa nhỏ một cái, khiến hắn lảo đảo suýt chút nữa đã không đứng vững.

"Cái gì mà Thiên Sát Cô Tinh, đều là bậy bạ, ngươi nhìn xem từ ngày ngươi đi theo ta, đã có chuyện gì xảy ra chưa? A Di, ngươi phải biết rằng, dù cho là mệnh Thiên Sát Cô Tinh hay là mệnh gì cũng vậy, tất cả cũng chỉ là một số mệnh bình thường, và mỗi người đều có một mệnh số khác nhau, ngoài ra ngươi còn phải nhớ kĩ, ngươi là nam tử, không thể lấy phu lang."

"Ồ, vậy sư phụ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"

"Vi sư mang ngươi đi tìm người hợp mệnh."

Bà lão vừa nói vừa nhìn đoàn xe đã một ngày đi xa, đứa nhỏ thấy sư phụ mình vẫn chưa chịu đi, nhịn không được nắm lấy tay áo nàng "Sư phụ, bây giờ chúng ta đi chưa?"

"Đi thôi."

Bên trong xe ngựa, Lục Yến Tu tò mò nhìn sợi chỉ đỏ Thị Thư vừa đưa cho mình "Vì sao bà lão kia lại cho ta sợi chỉ đỏ này?"

Nhưng khi Diệp Kỷ Đường nhìn sợi chỉ đỏ này thì lập tức hiểu rõ, đời trước vào thời điểm khi nàng xuất chinh đã gặp được một người, người đó nói nàng có ba mệnh duyên, nàng lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái, hiện giờ ngẫm lại chỉ sợ đây là một trong ba mệnh duyên của nàng.

"Nào, ta mang vào cho chàng."

Diệp Kỷ Đường nhận lấy sợi chỉ đỏ, mang vào cổ tay trắng nõn của Lục Yến Tu, Lục Yến Tu thích thú quơ quơ vài cái "Cũng khá đẹp."