Nếu mình không bán, lỡ thằng khốn Giang Châu này trộm mất thì càng chết.
Khi đất đừng nói là 3 tệ, dù là 3 hào, ông cũng không có!
Giang Châu nghe vậy, lập tức mừng rỡ.
"Dạ! Cảm ơn chú!"
Hắn nói, rồi đưa đủ 3 tệ cho Giang Trường Bảo.
Sau đó đi vào sân, kéo xe đẩy tay rời đi.
Giang Trường Bảo: "..." rốt cuộc ông nên khóc hay nên cười?
~~~
Hắn đặt hai túi lá ngải cứu cùng một rổ măng lên trên xe, rồi kéo xe đi.
Giang Châu về nhà, Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên vừa rửa mặt xong.
Lúc này chắc khoảng hơn 5 rưỡi.
Giang Châu bồng Đoàn Đoàn Viên Viên lên xe đẩy tay, đang chuẩn bị bồng cả Liễu Mộng Ly cùng.
Đã thấy cô đỏ mặt, giận dữ nhìn Giang Châu.
"Tui lên đó thì còn ra gì nữa?"
Cô mím môi, nói: "Tôi tự đi."
Giang Châu cũng không ép.
Lập tức quấn sợi dây từ xe đẩy tay quanh bả vai của mình.
Dùng sức đẩy về phía trước, xe đẩy tay bèn chuyển động.
Ở chân trời xa xa, màu trắng bạc vừa mới hiện lên lên.
Không khí trong lành lại sạch sẽ.
Một nhà bốn người, đẩy xe đẩy tay, đi trên con đường thông đến huyện Khánh An.
~~~
6 giờ rưỡi.
Giang Châu cùng Mộng Ly, rốt cục mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên đã tới huyện Khánh An.
Sắp đi qua khu chung cư của gia đình thợ khai khác mỏ.
Sau vụ mua bán ngày hôm qua, người người truyền miệng cho nhau nghe, chỉ trong một ngày mà mọi người đều biết, nơi đây sáng hôm nay sẽ có một thanh niên đến bán lá ngải cứu.
Lá ngải cứu của hắn tươi đến mức còn dính cả giọt sương.
Vừa mới ngắt xong, làm Thanh Minh Quả, chắc chắn là cực ngon!
Vì vậy, lúc Giang Châu vừa mới dừng xe đẩy tay, ôm Đoàn Đoàn Viên Viên xuống xe, xa xa đã có mấy bà cô già tiến tới.
Mỗi người đều cầm một cái giỏ.
Từ xa đã nhìn thấy Giang Châu.
"Ai nha! Cháu tới sớm thật đó!"
"Để cô xem một chút! Cô xem một chút! Là ngải cứu cháu vừa hái đây sao?"
"Có rau dại hay không? Ngày hôm nay ăn tết, mua chút rau dại ăn sẽ ngon lắm, người nhà cô thích ăn món này nhất đấy!"
~~~
Một đám người vây lấy chiếc xe.
Đoàn Đoàn Viên Viên chưa từng nhìn thấy nhiều người như vậy, hai đứa con nít còn nhỏ xíu sợ đến mức lập tức núp ở phía sau Giang Châu.
Một cái đầu với mái tóc đen thui, lặng lẽ từ phía sau Giang Châu lò ra nửa cái đầu.
Giơ đôi mắt to tròn dễ thương, nhìn các bà cô mặc đồ thời thượng đang vây quanh.
"Ai ui! Đây là con của cháu sao? Còn sinh đôi nữa chứ! Thật đáng yêu!"
"Đúng thế đó! Đáng yêu quá đi! Chỉ là hơi gầy, có chuyện gì vậy con? Kiêng ăn à?"
"Nhớ cho phải đứa trẻ ăn nhiều một chút! Khổ ai cũng không thể khổ con nít được!"
~~~
Vài bà cô đi qua đây, thay nhau sờ sờ đầu cái nhỏ tròn trịa của Đoàn Đoàn.
Hai đứa con nít lúc này đã dạn hơn chút, nhận thấy được đối phương không có ác ý, lập tức cũng rụt rè chui ra từ sau lưng Giang Châu.
"Tới, ăn cục đường!"
Một bà cô móc từ trong túi ra hai viên kẹo.
Kẹo có đủ mọi màu sắc, là kẹo Bát Bảo.
Hai bé gái từ trước tới giờ chưa từng ăn loại kẹo này, lập tức rụt tay, hai bé không dám đưa tay nhận.
Giang Châu cười nói: "Đây là kẹo, ăn ngon lắm, Đoàn Đoàn Viên Viên có thể cầm, thế nhưng phải cám ơn nương nương."
Nghe Giang Châu nói, Đoàn Đoàn Viên Viên mới chia nhau nhận lấy.
Hai chị em ỏn ẻn nói: "Cảm ơn bà ~ "
Giọng nói còn đầy mùi sữa, làm cho bà cô già vui vẻ ra mặt.
"Ai! Đứa trẻ ngoan! Thật hiểu chuyện!"
Bà vươn tay xoa xoa mặt của hai đứa con nít, sau đó để Giang Châu bỏ lá ngải cứu vào giỏ của mình.
"Đừng nói nữa, cho cô 2 cân!"
Giang Châu bởi vì không có cân, vì vậy chỉ dùng tay bốc.
Hôm qua chính là bán như vậy.
Đời trước hắn dựa vào việc bán hàng rong mà làm giàu, tay bốc còn chuẩn hơn cân.
Hôm qua các bà cô mua lá ngải cứu về ai nấy đều không tin, lôi cân ra cân thử.
Lại hoàn toàn chính xác!
Vì vậy ngày hôm nay các bà cô lại tới mua lá ngải cứu, nhìn Giang Châu lấy tay bốc, ai cũng không nói gì.
"Ngày hôm nay còn vội về ăn tết, cháu cho các cô nhiều hơn chứ không ít! Ăn tết, cầu mong vui vẻ náo nhiệt!"
Giang Châu cười nói.
Vừa nói vừa dùng tay mở miếng túi ni lông, lộ ra lá ngải cứu xanh biếc tươi mới bên trong.
Mặt trên còn vương giọt sương trong suốt.
Toả ra một mùi thơm ngát đặc trưng của lá ngải cứu.
Ngải cứu là thứ tốt.
Có thể làm Thanh Minh Quả, có thể phơi khô ngâm nước.
Đối với phụ nữ thì lúc sanh con, ở cữ, đều cần có thứ này.
Dùng lá ngải cứu xông, ngâm một chút, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Nhất là loại lá ngải cứu hoang này.
Đối với những người phụ nữ thành thị thì đó chính là báu vật của họ.
Lúc này thay nhau tui muốn 3 cân bà muốn 4 cân.
Trên xe đẩy tay, trong chớp mắt trống hơn nửa túi ni lông.
Liễu Mộng Ly vẫn đứng ở phía sau ba cha con.
Thật ra, ngày hôm nay cô theo qua đây, nói là nói đến giúp đỡ, nhưng còn một mục đích quan trọng hơn.
Cô muốn chứng thật, số tiền mà Giang Châu kiếm được rốt cuộc có đúng là buôn bán kiếm được hay không.
Mà lúc này đây, mọi nghi ngờ đều tan biến.
Gánh nặng ở trong lòng cô rốt cuộc hoàn toàn buông xuống.
Nhìn Giang Châu thuần thục việc buôn bán.
Thậm chí còn thành thục nói chuyện với những bà cô này.
Liễu Mộng Ly có một loại cảm giác không chân thật mình đang đi trên mây.
Một người.
Trong một đêm, có thể thay đổi lớn như vậy sao?
Hay là nói hắn chỉ nhất thời hưng phấn, lương thiện đột xuất?
Đầu óc của Liễu Mộng Ly loạn cào cào.