Đại lục Vân Vũ chia làm bốn vùng lãnh thổ, phân theo đông tây nam bắc, Vũ Đông quốc, Ti Sơ quốc, Lâm Sư quốc và đứng đầu là Cao Cơ quốc.
Đại lục ngoại trừ hai giới nam và nữ, còn một giới gọi là “Nam ti”, tức nam nhân có khả năng mang thai, nhưng tỉ lệ chỉ khoảng một phần ngàn.
*****
Tư Đồ Vân Sơ, tôn tử duy nhất của Cao đại tướng quân - Tư Đồ Kiệt, năm nay mười bốn tuổi, đôn hậu, trưởng thành, lại còn là một cái nam ti.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Tư Đồ Vân Sơ không biết mình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương kia đến tột cùng là bao nhiêu lâu? Một khắc? Hai khắc? Hay là lâu hơn nữa.
Thiếu niên thật xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn không tỳ vết, Tư Đồ Vân Sơ vươn tay phải lên, đem ngón trỏ thon dài chạm nhẹ lên khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong gương, vô ý vẽ lên đường cong phát họa chính mình.
Gương mặt ngây ngô như vậy, là hắn mười năm trước sao?
Tư Đồ Vân Sơ nghiêng đầu, tóc dài đen nhánh tùy tiện buông xõa qua thắt lưng, thực nghiêm túc mà nhớ lại, chiếc vòng trên cổ… Tư Đồ Vân Sơ nhìn lướt qua căn phòng của mình lúc này, cách bài trí đồ vật, hẳn là sinh thần năm mười bốn tuổi của hắn đi, lại nhìn chiếc vòng làm bằng vàng, không quá lớn cũng không quá nhỏ, hoa văn tuy giản đơn nhưng không kém phần trang nhã, đích thực phù hợp với nam tử.
Chính mình từng xem nó là bảo bối, giờ ngẫm lại, tưởng chừng như mang gông vào cổ.
Tư Đồ Vân Sơ lười biếng thu tay về, híp mắt đánh giá gương mặt thời kì niên thiếu của mình hồi lâu, giống như chịu đựng không nổi, cúi đầu khẽ cười một tiếng.
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
Mười bốn tuổi.
Chậc, mười bốn tuổi.
Ông trời thật không phụ lòng người, tiếng cười Tư Đồ Vân Sơ từ khàn khàn dần chuyển sang suồng sã.
Xuyên thấu qua gương, hắn có thể nhìn thấy đôi mắt mình hiện tại tựa như muốn lấy máu, còn có, điệu cười vô pháp vô thiên xấp xỉ tới điên cuồng kia nữa.
Cười lớn xoay người, tựa lưng vào mặt kính, lại như trước khắc chế không được, bởi vì cười kịch liệt mà run rẩy.
Toàn thân hắn trượt dài xuống đất, cuối cùng cả người mất hình tượng ngồi bệch xuống sàn phòng, Tư Đồ Vân Sơ cười tới toàn thân thoát lực.
Sống lại sao? Tư Đồ Vân Sơ lấy tay che hai mắt mình lại, một chút ướt át theo khe hở tràn ra ngoài, chảy dọc theo hai má rơi xuống đất, khóe môi xuất hiện một độ cong đạm mạt, Tư Đồ Vân Sơ nghĩ, hiện tại hơn bao giờ hết, hắn càng thêm cảm kích kẻ đã một đao đem hắn chém chết ở kiếp trước.
Đời trước Tư Đồ Vân Sơ sinh ra trong một gia thế tốt, từ nhỏ cầm kỳ thi họa đều am hiểu, tuy rằng vóc người còn chưa trưởng thành nhưng đã có nét tao nhã, thừa hưởng dung mạo ưu tú từ phụ mẫu, hơn nữa lại là hài tử duy nhất của chính thê, từ bé ở trong phủ cẩm y ngọc thực hun đúc, mới mười bốn tuổi đã ra vẻ phong thái nhẹ nhàng của một công tử quyền quý.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là mẫu thân mất sớm, khi Tư Đồ Vân Sơ một tuổi cũng là lúc phụ thân nạp hai thiếp thất và ba thông phòng, một năm sau, hai muội muội cùng cha khác mẹ ra đời, nhưng tính là gì? Hắn vẫn là đích tử, tôn tử duy nhất, địa vị không ai lây chuyển được.
Vốn mệnh số của Tư Đồ Vân Sơ không tệ, tương lai có thể kế thừa vị trí của phụ thân, dẫu bất tài vô dụng, cũng có thể an nhàn sống trong phủ tướng quân cả đời.
Thế nhưng… Tư Đồ Vân Sơ lại vì tình yêu, hiến thân lao vào cuộc tranh đấu hoàng tộc, kết cục đem bản thân trở thành con tốt trên bàn cờ, trở thành vật hy sinh của giấc mộng đế vương.
Tư Đồ Vân Sơ đi đến bên cửa sổ, vươn tay kéo mở hai cánh cửa gỗ nặng nề ra, mất đi vật cản trở, ánh dương quang lập tức xuyên qua cánh cửa chiếu rọi vào trong phòng.
Tư Đồ Vân Sơ hứng ánh mặt trời rực rỡ, đôi mắt vì khó chịu mà khẽ nheo lại, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của hắn lúc này.
Hết thảy chưa bắt đầu, hết thảy đều còn kịp.
Tư Đồ Vân Sơ vươn tay, nắm lại dương quang chói mắt hư không, hết thảy đều kịp.
Thật là tốt!
…..
Phủ tướng quân hôm nay treo đèn lồng đỏ, cửa lớn bình thường đóng chặt, hôm nay lại đặc biệt rộng mở, trước cổng còn có một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, mặt chữ điền, tóc đã bạc hết cả đầu, thân hình tuy mập mạp, nhưng làm việc vẫn rất nhanh nhẹn.
Một cỗ xe ngựa dừng trước cổng, phu xe đang dự định bước xuống, lão nhân đã nhanh hơn một bước, khom người, vén bức mành xe sang một bên, qua lúc lâu, người bên trong vẫn không có ý định lộ diện, chỉ như vô ý để lộ một góc xiêm y ra ngoài.
Lão nhân lén lút nhìn, lại âm thầm đánh giá, chất liệu vải thượng hạng, đối với hành vi trễ nải của người trong xe cũng không tỏ ra bất mãn, trước sau một dáng vẻ cung kính cúi đầu, ông đã là quản gia của phủ tướng quân hơn nửa đời người, đối với việc đối nhân xử thế đã không thể chê trách vào đâu được..