Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 12


Triệu Thanh nhắm mắt, xoay người đè Anh Vũ xuống giường bằng một tay.

Tô Việt mặt không đổi sắc, con ngươi đen nhánh trong mắt phản chiếu ánh đèn nhỏ, hơi thở toát ra vẻ tuỳ ý phóng túng, nhìn kỹ thì thấy giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, khiến người ta không thể nào suy đoán được bên trong cậu đang suy nghĩ điều gì.

Triệu Thanh chậm rãi cúi người xuống, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, vẻ mặt có chút mê loạn, cũng mang theo mấy phần dò xét, anh chậm rãi nhấn mạnh từng từ: "Anh Vũ, không được phản bội tôi."

Tô Việt cười cười: "Đoàn trưởng, đây là mệnh lệnh sao?"

Triệu Thanh cắn một ngụm lên quả hầu kết mê người, nghiến răng: "Nghiêm túc trả lời."

Tô Việt thả lỏng tư thế để cho quạ đen gặm cắn như một miếng thịt, thầm nghĩ bất quá cậu cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, không quan trọng, đến tư cách biết được mật đạo còn không có, thì phản bội hay không phản bội cũng như vậy cả thôi.

Trong lòng tuy nghĩ như thế, nhưng biểu hiện của Tô Việt vẫn rất chính trực, cậu dùng tay nắm lấy mái tóc mềm mại của Triệu Thanh, trao cho đối phương một cái hôn thân mật, nói: "Tôi sẽ không phản bội anh, đoàn trưởng của tôi."

Triệu Thanh hài lòng cong cong khoé môi, cũng không nói có tin hay không.

Tô Việt cảm thấy nếu đổi thành cậu, chắc chắn cậu sẽ không tin, lời nói dối của kẻ nằm vùng hết bài này đến bài khác, thề thốt còn nhiều hơn uống nước.

Nếu cần, cậu còn có thể mặt không đỏ tâm không loạn, dùng mười hai loại ngôn ngữ lập lời thề giao phó về cả thể xác lẫn tinh thần, nguyện trung thành cả đời với một người xa lạ.

Khi Bồ Câu Trắng đến khám bệnh vào ngày hôm sau, hắn nhìn thấy Anh Vũ đang tung tăng nhảy nhót.

"Cậu đã có thể đứng dậy?" Bồ Câu Trắng đẩy gọng kính, nhìn báo cáo thể chất mới được đưa đến, vẻ mặt không dám tin "Toàn bộ hạng mục đều đạt tiêu chuẩn, thậm chí vượt qua trình độ lúc trước, hôm qua cậu uống thập toàn đại bổ sao, rõ ràng 24 giờ trước cậu vẫn còn là một con chim bệnh."

Tô Việt thay quần dài và áo sơmi vẫn thường mặt, xỏ vào đôi giày da đen, tùy ý lấy chiếc áo gió bên cạnh phủ lên, ung dung thong thả nói: "Lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi, có người có thể trong một đêm hạ sốt, còn tôi không thể ngủ một tuần rồi đột nhiên phục hồi năng lượng sao?"

Bồ Câu Trắng tức giận nói: "Từ B- nhảy đến B+ không dễ, nó tạo nên gánh nặng rất lớn cả thể xác lẫn tinh thần, nếu trạng thái không ổn định, rất dễ phát sinh tình huống khẩn cấp, tôi khuyên cậu nên nghĩ dưỡng thêm vài ngày, tôi sẽ quan sát thêm những số liệu đã thay đổi của cơ thể cậu."

Tô Việt vẫy vẫy tay: "Không cần, tôi không muốn thành chuột bạch của anh."

Bồ Câu Trắng mặt mày run rẩy: "Tôi không phải bắt cậu làm thí nghiệm, tôi là vì muốn báo đáp...... Cậu có biết cái gì gọi là gói chăm sóc cá nhân không?!"

Tô Việt nghẫm nghĩ, trả lời: "Tôi chỉ biết gói chăm sóc cuối đời."

Kim tiêm trên tay Bồ Câu Trắng không vững, thiếu chút nữa đã đâm vào mông con vẹt.

Hắn là chiến y đầu tiên trong binh đoàn, ngày thường cực kỳ bận rộn, có thể làm hắn nguyện ý dành thời gian giám sát y tế lâu dài, trước kia chỉ có một mình đoàn trưởng mà thôi, hiện tại có thêm một Anh Vũ, không ngờ cậu còn không biết quý trọng.

Tô Việt vội vàng mở cửa lẻn ra ngoài, tránh cho bùng phát xung đột với chiến y, tình trạng thể chất hiên tại của cậu không thể để chuyên gia quan sát tỉ mỉ được, nếu lỡ bị phát hiện ra điều gì sẽ rất không hay.

Lính đánh thuê Ám Nha chịu tổn thất nặng do lính đánh thuê Sơn Báo gây ra, mối thù này nếu không đáp trả một cách tàn nhẫn nhất, nhất định sẽ trở thành trò cười trong giới lính đánh thuê.

Trong khoảng thời gian này Triệu Thanh đã có dự tính phản công, không còn thời gian rảnh mỗi đêm sủng hạnh Anh Vũ, vì thế Tô Việt nhân cơ hội này rời khỏi cứ điểm.



Cậu tiếp nhận một nhiệm vụ nhỏ ở khá xa, giả vờ đến địa điểm làm nhiệm vụ, trên thực tế là thông qua một mật đạo đi đến tổng bộ vũ trang Đế Quốc, đưa ra yêu cầu gặp mặt trưởng quan.

Thân là nằm vùng, đột nhiên trở về là điều tối kỵ, sẽ rất dễ bị bại lộ thân phận, nhưng Tô Việt không quan tâm, cậu là càng quan tâm hơn đến chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Lúc này Hồ Khôi vẫn còn là một phó bộ trưởng không quyền lực, cùng cương vị phó bộ trưởng với hắn còn có hai vị, mặc kệ là xét thực lực hay xét tư lịch so với vị nào thì Hồ Khôi cũng đều nằm dưới đáy.

Đời trước, hắn dưới sự trợ giúp của Tô Việt một đường lập công, cuối cùng lật đổ bộ trưởng cùng hai gã phó bộ trưởng, thành công nắm giữ Bộ vũ trang, từ đó quan vận hanh thông, bắt đầu cho kế hoạch lớn.

Có lẽ đường đi quá thuận lợi, thế nên khi đã đến đoạn cuối rồi Hồ Khôi lại giống như ăn gan hùm mật gấu, đem thông tin của Tô Việt tiết lộ ra cho binh đoàn Ám Nha đang trong trạng thái điên cuồng vì mất đoàn trưởng biết.

Tô Việt lúc ấy bị trọng thương, cũng không tránh khỏi sự truy đuổi của binh đoàn Ám Nha, bị đông lạnh thành người tuyết, nhưng trước khi chết, cậu vẫn không quên đi đường vòng phá hủy hang ổ của Hồ Khôi, kéo tên trưởng quan này xuống hoàng tuyền trước để mở đường, rải hoa nghênh đón mình.

Đời này, Tô Việt dự định gặp hắn trước, nói lại về chuyện năm mao tiền*.

*这辈子,苏越打算先见一下人,聊个五毛钱的天再说 nguyên văn là như thế, t ko giỏi tiếng Trung nên ko biết dịch đúng ko, có ai hiểu thì góp ý giúp t, t sửa lại nhé! Cảm ơn mấy bà!

Hồ Khôi ngồi trong văn phòng, cửa sổ đóng kín, vẫn cảm thấy ba tầng bụng mỡ của mình bị đông cứng.

Bởi vì gần đây đang thi hành chính sách bảo tồn năng lượng giảm khí thải, là một hoạt động bảo vệ môi trường, tất cả các bộ phận trong Đế Quốc đều phải làm gương tốt, ngày thường nếu không cần thiết thì không được mở hệ thống sưởi.

Văn phòng ấm áp như mùa xuân của trước đây, bây giờ đã trở thành một cái động băng, mọi người bắt đầu theo đuổi trạng thái ấm áp tự nhiên.

Nghe thấy có người gõ cửa, gần đây bị xa lánh đến mức không có việc gì tốt để làm, chỉ có thể làm vài công việc lặt vặt Hồ Khôi rất không kiên nhẫn quát: "Vào đi."

Còn nhanh chóng nói thêm một câu: "Đóng cửa cho kỹ."

Tô Việt rất nghe lời mà lách người đi vào, lưu loát khóa cửa, không làm mất bao nhiêu lượng nhiệt vất vả tích cóp được trong phòng.

Hồ Khôi không chút để ý mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Việt đầu tiên là sửng sốt, sau đó vỗ bàn đứng dậy: "Ai cho cậu đến đây?"

Tô Việt tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, trả lời: "Báo cáo trưởng quan, không ai gọi tôi đến đây, là tôi tự mình tìm đến."

Hồ Khôi trợn mắt nhìn tên nằm vùng cấp thấp động tác quen thuộc tự rót cho mình ly trà nóng, lại tự uống một mình.

Ở bên ngoài hành động ngông cuồng, một bộ dạng hoàn toàn không để hắn vào mắt, căn bản không hề xem trọng kỷ luật.

Hồ Khôi cao giọng quát lớn: "Tô Việt, cậu có biết làm như vậy sẽ để lại hậu quả gì không, lỡ như bị bại lộ thì phải làm sao, có phải cậu không muốn làm nữa không?!"

Tô Việt nuốt xuống một ngụm trà nóng, nhướng mày nói: "Vậy ra còn có thể không làm sao? Hiện tại tôi muốn rời đi, có cần viết thư từ chức không?"

Cơn giận của Hồ Khôi mới bùng phát được nửa đường, lập tức cực kỳ kinh ngạc, ngũ quan bị hai loại cảm xúc rối rắm đan xen đến vặn vẹo.

Hắn nhịn không được sờ soạng lỗ tai chính mình, xác nhận vừa rồi không phải ảo giác, Tô Việt muốn rời đi, hiện tại? Ngay lập tức?



Đặc vụ chìm là những người được trung tâm đào tạo bồi dưỡng tỉ mỉ tạo ra một nhân tài kiệt xuất, từ nhỏ đã phải chịu sự huấn luyện về cả tâm lý lẫn thể chất vô cùng khắc nghiệt, sẽ không bao giờ nảy sinh hai lòng với Đế Quốc.

Có rất nhiều những đặc vụ chìm giống Tô Việt, không chỉ được phái đi nằm vùng, mà còn trở thành sát thủ, thích khách, thậm chí là tử sĩ.

Cuộc đời họ sợ nhất chính là bị Đế Quốc vứt bỏ, hoặc là trước khi chết không thể cống hiến hết giá trị của bản thân, lấy trung tâm làm nhất không hai lòng, dễ dàng điều khiển.

Nhưng bây giờ lại có người nói muốn rời đi?

Hồ Khôi bình tĩnh lại, mày khẽ cau đang muốn lặng lẽ ấn chuông an ninh dưới gầm bàn.

Tô Việt đột nhiên quay người lại bật cười: "Không cần gọi người gấp, tôi đùa thôi, lần này đến đây là muốn báo với ngài một chút về sự tình của Ám Nha, là tình hình nội bộ vô cùng quan trọng, bởi vì lo lắng chuyện này truyền qua miệng người khác sẽ bị lộ, nên mới mạo hiểm tự mình đến đây một chuyến."

Hồ Khôi dừng động tác trong tay, đôi mắt nhỏ nheo lại, tựa hồ như đang phán đoán mức độ đáng tin của những lời nói này.

Ám Nha là binh đoàn lính đánh thuê Đế Quốc muốn tấn công vũ lực bằng mọi giá, đáng tiếc mấy năm nay đầu tư bao nhiêu binh lực vẫn luôn không có kết quả, ngược lại bị đối thương gặm nhắm không ít máu, nếu tự mình có thể bắt được Ám Nha, quả thật là đại công lao.

Hồ Khôi bất động thanh sắc đặt tay lên chuông an ninh, nghiêm mặt nói: "Bộ vũ trang có quy tắc của Bộ vũ trang, dựa theo quy tắc và báo cáo từng cấp là được, đừng dùng đặc quyền với tôi, chơi trò tâm lý, cậu đúng là vô pháp vô thiên, có thể có tin tức gì quan trọng đến mức dám làm trái mệnh lệnh."

Nghe xong lời cuối cùng, Tô Việt cười nhạo trong lòng một tiếng, con mồi đã cắn câu.

Tô Việt nét mặt thản nhiên tiếp tục nói: "Đoàn trưởng Ám Nha thích tôi, tin tức này đã đủ hay chưa?"

Hồ Khôi cảm thấy hắn có khả năng xuất hiện ảo giác lần thứ hai, ai thích ai?

Đoàn trưởng Ám Nha, được mệnh danh đệ nhất thiện xạ, biệt danh Quạ Đen, luôn nằm trong top 3 lính đánh thuê hàng năm?

Thích một tên tiểu binh không có tiếng tăm dưới trướng?

Tên tiểu binh này trùng hợp còn là do bọn họ phái đến nằm vùng?

Đây là muốn chơi Đế Quốc sao??. ngôn tình sủng

Hồ Khôi trước tiên không tin, phản ứng đầu tiên là nghĩ người này đang trêu hắn, nhưng trong lòng không kìm được mà sinh ra một tia hy vọng, một tia may mắn, biết đâu lại là thật sự?

Nếu đoàn trưởng Ám Nha thật sự lún sâu vào lưới tình, chỉ cần nghĩ đến điều đó là có thể thấy được lợi ích mà đối phương mang lại, đây đều là những trợ lực quan trọng giúp hắn một đường thăng chức.

Hồ Khôi vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng mà nói: "Không bằng không chứng, cậu ở đây nói gì cũng vô ích, hay là tôi gọi người mang cậu đến trung tâm cho tỉnh táo lại, xem ra trạng thái của cậu không tốt lắm, lần này tự tiện hành động tôi xem như bỏ qua không truy cứu, nếu còn có lần sau, nhất định sẽ nghiêm trị."

Tô Việt cũng không tức giận, cậu biết Hồ Khôi chỉ là đang nói suông.

Tô Việt lấy ra một cái USB nhỏ, nhẹ nhàng ném qua, nói: "Ai nói không có chứng cứ, tôi có ảnh giường chiếu của anh ta, có muốn xem không?"

Đồng tử Hồ Khôi hơi co lại, hơi thở có vài phần gấp gáp, miếng bánh từ trên trời rơi xuống này vậy mà lại là sự thật!