Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 23


Tiêu Đàm giúp Triệu Thanh cầm máu, băng bó miệng vết thương, lại kê thêm một ít thuốc giảm đau.

Triệu Thanh quét mắt, đem thuốc đặt sang một bên: "Cậu biết thuốc này vô dụng với tôi."

Tiêu Đàm khuyên nhủ: "Đây là nghiên cứu mới được phát minh trên thị trường, có lẽ sẽ có hiệu quả?"

Triệu Thanh đành uống vài viên trước mặt hắn, hơn nữa còn tỏ vẻ hình như thật sự không còn đau đớn nữa.

Tiêu Đàm lại lo lắng, bất đắc dĩ nói: "Làm gì có hiệu quả nhanh như vậy, thuốc này tôi sẽ mang về, lần sau lại đổi một loại khác."

Triệu Thanh khẽ gật đầu, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tiêu Đàm không nhịn được nhìn thêm vài lần vào gương mặt tái nhợt mà thờ ơ của Triệu Thanh, thân là đoàn trưởng binh đoàn Ám Nha, anh gần như không bao giờ để lộ ra bất kỳ sự yếu ớt nào, cho dù là thể xác và tinh thần đều đã đau tới cực hạn, nhưng trên mặt vẫn luôn duy trì sự trấn định và điềm tĩnh.

Tiêu Đàm âm thầm thở dài, xách theo hòm thuốc đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện Anh Vũ và Khổng Tước vẫn còn đứng bên ngoài.

Khổng Tước thấp giọng báo cáo: "Tôi muốn kéo cậu ấy đi, nhưng cậu ấy không đi."

Tiêu Đàm nhìn về phía Anh Vũ nói: "Đều về trước đi, đoàn trưởng cần được nghỉ ngơi."

Tô Việt ánh mắt thâm thúy, không nhìn ra cảm xúc bên trong, cậu bình tĩnh nói: "Không phải muốn tôi lúc nào cũng phải đi theo đoàn trưởng sao?"

Khổng Tước hạ giọng: "Đoàn trưởng còn đang tức giận, bây giờ cậu đi vào sẽ đổ thêm dầu vào lửa."

Hắn không muốn lại nghe thêm một tiếng súng nữa vang lên, vừa rồi hắn còn cho rằng đoàn trưởng đã bắn vỡ trán Anh Vũ, kết quả đoàn trưởng lại tự làm mình bị thương.

Thật sự không ngờ rằng, Anh Vũ vậy mà lại được sủng như thế, cũng không biết đã âm thầm lấy lòng đoàn trưởng bằng cách nào.

Khổng Tước bất động thanh sắc quan sát hạ thân của nam nhân bên cạnh, quả nhiên con chim ngày thường trầm mặc ít nói lại giỏi nhất ở nơi riêng tư.

Tô Việt dựa vào tường nói: "Ai nói, có lẽ tôi còn có thể giúp hạ hỏa đó?"

Khổng Tước còn muốn nói gì đó, lại bị Tiêu Đàm ngăn lại, hắn nói: "Đoàn trưởng có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, hắn không có ý kiến chính là cho phép Anh Vũ ở lại, chúng ta đi trước đi."

Khổng Tước muộn màng phát hiện cánh cửa phía sau Tiêu Đàm không được đóng chặt, vẫn để lại một khe hở để truyền âm.

Hắn vội vàng ngậm miệng lại, lặng yên không một tiếng động mà rời đi.

Tô Việt một mình đứng ngoài cửa, trong phòng trước mặt là người vừa mới giơ súng muốn giết cậu, phía sau là một hành lang trống không một bóng người, đây là nơi binh đoàn đóng quân, là một người nằm vùng càng cần phải cẩn thận, vạn phần cảnh giác nơi này.

Cậu im lặng đứng tại chỗ, thính giác nhạy bén có thể nghe ra được tiếng hít thở bên trong, có chút suy yếu, nhưng rất vững vàng.

Cậu đứng yên rất lâu, lâu đến nỗi ánh trăng ngoài cửa sổ trên đoạn hành lang dài cũng đã rời vị trí, rồi cậu giơ tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tô Việt lựa chọn không đi vào, cậu dự định đứng canh như vậy một đêm, cũng xem như thực hiện mệnh lệnh luôn đi theo bên cạnh đoàn trưởng.

Không ngờ cửa vừa đóng lại, đã nghe thấy giọng nói có vài phần lạnh nhạt của Triệu Thanh vang lên: "Vào đây."

Tô Việt do dự trong chốc lát, trong đầu hiện lên rất nhiều tin tình báo, cũng tự đặt ra nhiều câu hỏi và câu trả lời, cậu đặt tay lên tay nắm cửa, dường như khi mở ra sẽ phải đối mặt với một con thú dã man nào đó, không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Cánh cửa mở ra, Tô Việt đi vào.

Cánh cửa đóng lại, Tô Việt lên giường.

Triệu Thanh dùng một chân đè lên người cậu, nhích cơ thể lại gần hơn, trên người Anh Vũ có một mùi hương rất nhẹ.



Không phải hương thơm ngào ngạt của hoa cỏ, cũng không phải mùi tuyết tùng lạnh thấu xương mùa xuân, mà là một mùi hương cực kỳ đặc biệt, làm người ta liên tưởng đến một ngôi nhà ấm áp, một chiếc giường êm ái, và một giấc ngủ bình yên.

Tô Việt đang định bộc bạch lòng mình với đoàn trưởng, muốn bày tỏ rằng cậu rất biết ơn, thuận tiện xem xem có thể thăm dò được chút nào suy nghĩ của đối phương hay không.

Vừa rồi đột nhiên nổ súng tự mình hại mình, khiến cậu gần như không kịp phản ứng.

Vì sao Triệu Thanh không nổ súng? Tô Việt quả thật có chút không hiểu rõ.

Mặc kệ là lý do gì hay dùng logic nào để nói, phát súng anh bắn ra lúc ấy là cách hiệu quả nhất để xác định kẻ phản bội, cho dù không thể xác định rõ, thì nó cũng có thể đóng vai trò rất tốt trong việc lập uy và đe dọa.

Chẳng lẽ là do Triệu Thanh mềm lòng sao? Tô Việt khịt mũi coi thường phỏng đoán này.

Một câu chuyện cười: "Quạ đen mềm lòng."

Nhưng không ngờ cậu còn chưa kịp nói ra những suy nghĩ trong đâu, cả người đã bị kéo lên giường.

Lo lắng đến vết thương của Triệu Thanh, nên Tô Việt cũng không chống cự, nằm nói chuyện phiếm cũng tốt, có lẽ sẽ càng dễ dàng cạy mở nội tâm của đối phương.

Kết quả khi cậu vừa định mở miệng, Triệu Thanh liền nhéo nhéo môi cậu, nói: "Đừng ồn, ngủ đi."

Tô Việt: "......"

Nương theo ánh sáng của trăng chiếu vào từ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào người đang dựa vào lòng ngực mình.

Sau khi đôi mắt hẹp dài nhắm lại, biểu tình u ám ban đầu đã được che mất, tóc mai dán lên trán, chắc là do vừa rồi khi băng bó có chút mồ hôi lạnh chảy ra.

Chiếc áo đã được cởi bỏ, lộ ra đường cong săn chắc, trên bụng quấn một lớp băng vải, da thịt trắng nõn nhưng không mỏng manh, ngược lại rất đàn hồi, đây là một thân hình rất có giá trị thưởng thức.

Khi bị treo lên dụng hình ở phòng thẩm vấn, luôn có một vài người đến xem, xem xong rồi còn chỉ chỉ trỏ trỏ đàm tiếu, chỉ cần trả đủ tiền, là có thể tự mình ra tay dùng các dụng cụ tra tấn, sau đó quay về khoe với bạn bè rằng chính mình đã trừng phạt đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê như thế nào.

Đây là một trong những thủ đoạn mà Bộ vũ trang lập ra nhằm đánh vào tâm phòng ngự của Triệu Thanh, khiến cho Triệu Thanh không thể nào chịu đựng nỗi khuất nhục vô tận ấy.

Tô Việt không có sở thích ấy, cậu nhiều lần bị Chu Lập Ngôn gọi đến, dù là đến nghe hay đến học cũng thế, ánh mắt cậu nhìn về phía Triệu Thanh, như nhìn một người xa lạ.

Chu Lập Ngôn nói với cậu, đó là một tấm gương một chiều, cậu có thể nhìn thấy Triệu Thanh, Triệu Thanh lại không nhìn thấy cậu.

Trên thực tế, Triệu Thanh cũng không hề liếc mắt nhìn qua một cái, lời Chu Lập Ngôn nói có vẻ như cũng đúng.

Nhưng trong lòng Tô Việt hiểu rõ, nếu thật sự không nhìn thấy, sao đến cả một cái liếc mắt cũng không nhìn qua nó?

Vầng trăng ngoài cửa sổ bị mây che đi, trong phòng càng trở nên tối hơn, Triệu Thanh đột nhiên mở mắt, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tô Việt.

Anh nâng tay lên xoa xoa giữa mày, nói: "Hơn nửa đêm rồi sao không ngủ, em muốn nhìn đến khi nào?"

Bị người khác nhìn chằm chằm như thế, chỉ cần là lính đánh thuê dù ở trình độ nào cũng sẽ cảm nhận được.

Tô Việt đặt tay lên eo Triệu Thanh, cách một lớp băng vải cũng có thể cảm nhận được trong nháy mắt cả người anh đã căng cứng, cậu vuốt ve trấn an anh một chút, nói: "Tôi ngủ không được, đoàn trưởng, vì sao anh không nổ súng bắn tôi?"

Tô Việt hỏi quá nhanh quá trực tiếp, không hề có một dấu hiệu báo trước nào, Triệu Thanh còn đang đánh một cái ngáp dài, một phút lơ đãng không kịp bịt miệng Anh Vũ.

Lòng anh mệt mõi nói: "Em không hiểu sao?"

Tô Việt chăm chú nhìn anh, ánh mắt trước sau như một vô cùng nghiêm túc, giống như đang nhìn một vật phẩm quý giá, nhưng lời cậu nói ra lại rất khó giải thích:

"Anh làm như vậy cũng không thể chứng minh được tôi có đáng nghi hay không, chỉ là đơn thuần dựa vào quyền thế và vết thương của đoàn trưởng, vừa đấm vừa xoa mà đem chuyện này tạm thời đè xuống, lợi ích về lâu dài, đối với anh không có chổ nào tốt cả."



Triệu Thanh không khỏi bật cười, anh ngắt nhẹ cằm Anh Vũ, nói: "Vậy đối với em thì sao, đối với em có tốt hay không?"

Tô Việt rũ mắt nhìn anh, nói: "Đối với tôi cũng không có chổ tốt."

Triệu Thanh hơi sửng sốt, hai mắt hơi nheo lại, tâm tình bắt đầu dao động, cái tên Anh Vũ tiểu bạch nhãn này đúng là vô lương tâm.

Tô Việt cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe môi anh, thanh âm từ tính dễ nghe: "Anh bị thương rồi, tôi có thể cảm thấy tốt được sao?"

Triệu Thanh lập tức dễ chịu, anh điều chỉnh tư thế, mang theo vài phần mệt mỏi mà giải thích: "Trong khoảng thời gian này đi theo tôi hành động, điều tra xem K và người đứng sau hắn rốt cuộc là ai, chờ đến khi bắt được người, mọi nghi ngờ về em sẽ được xóa bỏ."

Tô Việt nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc say ngủ, âm thanh cực thấp mà hỏi: "Anh không sợ tôi và bọn chúng là cùng một nhóm sao?"

Triệu Thanh cọ cọ cổ Anh Vũ: "Vậy em có phải không?"

Tô Việt trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không phải."

Triệu Thanh không biết có tin hay không, chỉ khẽ cười, một lần nữa nhắm mắt lại, dựa vào người Anh Vũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bộ vũ trang Đế Quốc.

Chu Lập Ngôn không hề tức giận khi nhiệm vụ đầu tiên của Tần Vũ vừa mới bắt đầu đã thất bại.

Với kế hoạch mà ông lập ra, ông biết Ám Nha vốn không phải là một binh đoàn lính đánh thuê dễ dàng bị đánh bại, bằng không bọn họ cũng sẽ không phải lăn lộn lâu như vậy, mà vẫn không thể thu phục hoặc diệt trừ Ám Nha.

Chỉ là sau khi ông xem kỹ từng chi tiết sự tình phát sinh trên chiến trường, cơ hồ muốn bóp gãy cán roi da trong tay.

Ông đá một cước vào Tần Vũ đang quỳ trên mặt đất, giận không thể tha nói: "Là ai cho ngươi can đảm, dám trực tiếp khiêu khích Tô Việt, muốn làm lộ thân phận nằm vùng của cậu ta?!"

Tần Vũ bị đá phun ra một ngụm máu, hắn không thèm lau đi vệt máu trên miệng, nhanh chóng bò về vị trí ban đầu quỳ xuống, nhưng lại không cam lòng mà nói: "Tôi chính là muốn nhìn cậu ta khó chịu, cậu ta không đem mệnh lệnh của ngài để trong lòng, đã vậy còn giúp người của Ám Nha chống lại chúng ta."

Chu Lập Ngôn lạnh lùng nói: "Tô Việt là nằm vùng, nhất cử nhất động đều phải tuân theo quy tắc của người nằm vùng, ngươi có thể dùng kế dẫn cậu ta rời đi sau đó hoàn thành nhiệm vụ, chứ không phải khi bị trực tiếp đánh bại rồi nói ra những lời không suy nghĩ, bán đứng thân phận của cậu ta."

Tần Vũ sắc mặt ảm đạm, nói: "Giáo sư Chu, không phải ngài nói Tô Việt là một thành phẩm thất bại mang đầy dã tâm, chờ sau khi lợi dụng đến giá trị cuối cùng xong, sẽ lập tức thu về hủy bỏ sao?"

Chu Lập Ngôn hung hăng đập mạnh chiếc roi da trong tay xuống đất, âm thanh kia làm sống lưng Tần Vũ không nhịn được mà run lên.

Ông nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa được giáo dục đủ, đồ vật của ta chỉ có thể để ta tự xử lý, từ khi nào cho phép ngươi tự ý nhúng tay vào?"

Tần Vũ cắn răng nói: "Nhưng cậu ta......"

"Câm miệng!" Chu Lập Ngôn quất một roi làm Tần Vũ ngã sấp xuống đất, đau nhưng không dám phát ra tiếng.

Kể từ sau lần tai nạn ngoài ý muốn do cánh tay robot mất khống chế, Chu Lập Ngôn liền thay đổi thói quen, mỗi lần dạy dỗ đều là tự tay làm lấy.

Bởi vì sức người có hạn, không thể đánh thật lâu như trước, vì thế ông thay đổi chiến lược, dùng roi đặc chế thay thế roi bình thường, chỉ một roi lại có hiệu quả bằng mười roi bình thường.

Roi đầu tiên đánh xuống, Tần Vũ cố nhẫn nhịn.

Roi thứ hai đánh xuống, hắn bắt đầu run rẩy.

Roi thứ ba còn chưa hạ, Tần Vũ liền bắt đầu lên tiếng xin tha.

Chu Lập Ngôn không chút mềm lòng, cứng rắn mà đánh thẳng mười roi lên loại không nghe lời, cho đến khi Tần Vũ nằm trên mặt đất run rẩy kêu lên đau đớn.

Ông mới ném chiếc roi da đẫm máu trong tay xuống, lạnh lùng nói: "Không có lần sau."