Vụ ám sát đến lặng yên không một tiếng động, tấn công mãnh liệt.
Đám người Diều Hâu sau khi áp chết được đợt hỏa lực đầu tiên, lập tức triển khai phản công, tiếng la thảm thiết hòa cùng mùi máu tươi vang lên trong quán bar hết đợt này đến đợt khác.
Trong hỗn loạn, có mấy viên đạn góc độ xảo quyệt bắn về hướng Triệu Thanh, giống như ở kiếp trước.
Triệu Thanh mới vừa giải quyết xong bốn kẻ địch, nhận thấy có viên đạn phía sau phản ứng nhanh nhẹn né tránh, tuy nhiên động tác thu chân có chút châm chạp ngoài ý muốn.
Tô Việt vẫn luôn chú ý quan sát, canh chuẩn thời cơ, vứt con dao găm trong tay ra, chặn lại viên đạn sắp bắn trúng chân Triệu Thanh.
Lịch sử bi thảm không tái diễn, tương lai của người tuyết cũng sẽ thay đổi.
Tô Việt còn chưa kịp thưởng thức phẩm vị của một sinh mệnh luân hồi, tư vị tuyệt vời của người được trọng sinh, bên tai đột nhiên nghe được một trận gió mạnh, giương mắt liền thấy Triệu Thanh đang lao về phía cậu.
Có lẽ quân địch phát hiện có người chủ động ném vũ khí trong trận chiến, cảm thấy có thể nhặt cái phễu này, nên đem toàn bộ hỏa lực đều tập trung lại đây.
Tô Việt kịp phản ứng chạy trốn, nhưng cậu còn chưa kịp động, đã bị một người đè chặt.
Triệu Thanh sau khi đem người ném sang một bên, ánh mắt lạnh lùng quét qua những kẻ thù còn sót lại, tay giơ súng bắn thẳng đến, xuyên thấu chính xác, không trượt phát nào, ngay lập tức thiết lập cục diện cuối cùng của cuộc chiến.
Khi Diều Hâu cùng Khổng Tước chạy tới bên này, Tô Việt cũng chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy.
Cậu trầm mặc nhặt về con dao găm đã ném ra, giương mắt nhìn về phía bắp chân trái không may bị trúng đạn của Triệu Thanh.
"Là vết thương xuyên thấu, tôi đã báo cho Bồ Câu Trắng chạy đến." Diều Hâu ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, giúp đoàn trưởng xử lý băng bó đơn giản.
Lúc này Triệu Thanh đang ngồi trên chiếc ghế sofa sạch sẽ duy nhất trong quán bar, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên: "Kêu hắn đưa thêm vài người đến, đêìu tra rõ kẻ đánh lén là ai, Làm hắn nhiều mang vài người tới, điều tra rõ đánh lén người là ai, sau khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ tống bọn nó về quê."
Diều Hâu cười khổ nói: "Đoàn trưởng, chúng ta còn tiếp tục nghỉ sao?"
Triệu Thanh lau khẩu súng trong tay, nói: "Gấp cái gì, để cho bọn chúng sống trong sợ hãi thêm một thời gian, tốt nhất có thể gom thêm nhiều rác rưởi nữa, tránh phải đi lục soát khắp nơi."
Khổng Tước vội vàng cúi đầu nhìn đám thi thể, không quên nói với nam nhân bên cạnh: "Anh Vũ, vừa rồi cảm ơn, chỉ là tôi không thể đáp ứng cậu, bởi vì tôi cũng thích có kinh nghiệm."
Tô Việt bất đắc dĩ đáp: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, đừng hoang tưởng."
Khổng Tước vứt cho cậu cái liếc mắt nói: "Tôi làm sao mà hoang tưởng, phải biết rằng người giống tôi như vậy gọi là tiểu thịt tươi nhiều nước, ra bên ngoài chỉ có thể gặp không thể cầu."
Tô Việt thản nhiên nói: "Thật ngại quá, tôi lại thấy vô vị như gà luộc."
Khổng tước: "......"
Hôm nay không thể nói chuyện.
Tô Việt thất thần mà kiểm kê chiến trường, ánh mắt như có như không nhìn về phía ghế sofa.
Người nọ trước sau như một sống lưng thẳng tắp, ánh mắt âm lãnh, trên mặt không có biểu cảm gì, giọng nói cũng không nghe ra có gì khác thường.
Ngay cả khi Diều Hâu giúp anh rửa sạch miệng vết thương và băng bó cầm máu, mặt Triệu Thanh đều không đổi sắc, tựa như không có việc gì xảy ra.
Nhìn thấy sức chịu đựng hơn người này...... Có ai có thể nghĩ đến anh lại là người có thể chất cực kỳ mẫn cảm với đau đớn chứ?
Tô Việt cảm thấy tình hình không xong rồi, hiện tại kết cục đoàn trưởng trúng đạn què chân không những không thay đổi, bản thân ngược lại còn thiếu đối phương một ơn cứu mạng.
Không đúng với kế hoạch ban đầu, rõ ràng cậu muốn tận dụng tiên cơ này, làm Triệu Thanh thiếu cậumột ân tình mới đúng!
Tô Việt không khỏi có chút ảo não, nếu nói đối phương xen vào việc của người khác, bị thương là tự làm tự chịu? Thì giây tiếp theo ấn vào huyệt Thái Dương của cậu không phải tàn thuốc, mà là một viên đạn.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, nhóm người tập trung lại bên cạnh đoàn trưởng.
Tô Việt muốn đứng xa một chút, giảm bớt một chút cảm giác tồn tại, lại phát hiện Triệu Thanh vẫn luôn ở nhìn chằm chằm cậu.
Diều Hâu và Khổng Tước cũng không biết vì sao Tô Việt lại ném đi con dao găm kia, dẫn tới bị kẻ địch tập trung tấn công, nếu không có lý do chính đáng, thì hành động như vậy chính là một sai lầm nghiêm trọng trên chiến trường.
Khổng Tước lặng lẽ dùng khuỷu tay huýt con Anh Vũ đang ngây ngốc, nỗ lực dùng khẩu ngữ ám chỉ: "Mau nói cảm ơn đoàn trưởng, sau đó ngoan ngoãn nhận sai."
Diều Hâu có lòng tốt mở lời trước, chủ động cười nói với cậu: "Lần này được đoàn trưởng cứu, có phải có chút thụ sủng nhược kinh không?"
Tô Việt khẽ gật đầu, có một nói một: "Là rất kinh."
Hoàn toàn là ngoài dự liệu.
Diều Hâu dùng sức vỗ mạnh cậu: "Không cần khẩn trương, tôi cũng được đoàn trưởng cứu vài lần, tên nhóc cậu vận khí không tệ, nhặt về một cái mạng, còn không đi qua nói vài câu với đoàn trưởng?"
Tô Việt đành phải đi ra phía trước, rũ mắt nói: "Cảm ơn đoàn trưởng đã cứu tôi."
Triệu Thanh muốn treo người đàn ông này lên đánh một trận, nói cho cậu ấy biết cái gì gọi là vũ khí như sinh mệnh, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, vừa lơ đãng liền hồn về địa ngục.
Vì bảo vệ chân người khác mà bỏ mạng mình, đây là cảm thấy sống đủ lâu rồi sao?
Anh lạnh giọng nói ra sự thật: "Không cần, cứu cậu là việc nên làm, dù sao cậu ném đi vũ khí cũng là vì đỡ đạn cho tôi."
Khổng Tước cùng Diều Hâu lúc này mới biết rõ nguyên nhân, không trách Anh Vũ phạm sai lầm, ngược lại còn khen ngợi đồng đội có công.
Một lúc sau, đoàn phó Bồ Câu Trắng dẫn người đến, nhanh chóng đưa đoàn trưởng đến nơi ẩn náu bí mật gần nhất, nơi đó có phòng y tế được trang bị thiết bị đầy đủ.
Tô Việt đi theo về ký túc xá của cứ điểm, kết quả còn chưa kịp mở cửa phòng, đã bị Bồ Câu Trắng vừa mới kết thúc cuộc phẩu thuật lôi cổ áo ấn vào bức tường cạnh cửa.
Đoàn phó binh đoàn lính đánh thuê Ám Nha, biệt hiệu Bồ Câu Trắng, tên thật Tiêu Đàm.
Đời trước, vị đoàn phó này trung thành và tận tâm chỉ sống đến hai năm sau, chỉ trơ mắt nhìn đoàn trưởng bị bắt bỏ tù, nhận mọi tra tấn, nhưng đối với hắn mà nói lại là chuyện tốt.
Bởi vì mọi người trong binh đoàn đều biết, Tiêu Đàm là đảng viên trung thành của đoàn trưởng, là fan não tàn, là tín đồ cuồng nhiệt.
Thân là một bác sĩ kỹ thuật chiến địa cao siêu, mục đích duy nhất hắn tồn tại chính là giúp Triệu Thanh sau này có thể khỏe mạnh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà giải nghệ dưỡng lão, cho đến cuối đời.
Lần này nhìn thấy đoàn trưởng bị viên đạn bắn trúng, bị thương nghiêm trọng ở chân, Tiêu Đàm tức khắc nổi giận.
Hắn lạnh giọng chất vấn: "Đây chính là cách cậu bảo vệ đoàn trưởng sao?"
Tô Việt rũ mắt nhìn xuống tay hắn, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Ai cũng đều có khả năng bị thương, ai cũng đều có khả năng bỏ mình, chúng ta là đang dùng mạng chiến đấu, chứ không phải đi làm nhiệm vụ hộ tống."
Tiêu Đàm gay gắt nói: "Đoàn trưởng là vì bảo vệ cậu nên mới bị thương, cậu sao có thể nói những lời như thế."
Tô Việt không muốn dây dưa, một tay đem người đẩy ra, sửa sang lại cổ áo, nói: "Đoàn trưởng ngày ngày nguyện ý sủng tôi, bảo vệ tôi, yêu thương tôi, chuyện như vậy có rất nhiều, anh đang ghen tị vì như thế sao?"
Tiêu Đàm cảnh cáo cậu: "Tô Việt, cậu lai lịch không rõ ràng, ba năm trước tôi phản đối cậu gia nhập nhóm tuyển chọn người mới, nếu không phải khi đó thật sự thiếu người, Ám Nha căn bản sẽ không thu nhận cậu, cậu tốt nhất cẩn thận một chút, đừng để tôi tra ra dấu vết."
Tô Việt bất đắc dĩ thở dài, nói: "Đoàn phó, có ai đã nói với anh, nói những lời như thế rất dễ bị diệt khẩu không, anh không phải đang khuyên tôi nhân lúc còn sớm loại trừ tai hoạ ngầm chứ."
Tiêu Đàm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu nếu có năng lực kia, có thể thử xem."
Tô Việt không muốn cùng một tên bác sĩ điên so đo, tránh ngày nào đó cậu phải nằm trên giường chờ đối phương đến trị liệu, kết quả người vừa vào cửa liền phải rút ống (thở).
Chỉ là trong khoảng thời gian chân Triệu Thanh còn khập khiễng, một cuộc phản chiến do những kẻ phản bội cầm đầu đã nổ ra trong hang ổ.
Thật thú vị, thì ra ngoại trừ cậu là kẻ nằm vùng, còn có những tên phản đồ, cấu kết với binh đoàn lính đánh thuê khác muốn xử lý Triệu Thanh để lên nắm quyền.
Tiêu Đàm chính là trong trận loạn chiến này mà tử vong, khi được tìm thấy mười ngón tay đều đã bị cắt đứt, nguyên nhân là do bọn phản đồ muốn buộc hắn nói ra nơi ẩn náu của Triệu Thanh.
Tô Việt nhìn nam nhân một thân áo blouse trắng trước mặt, quầng thâm dưới mắt, đột nhiên hỏi một câu: "Thời điểm tôi vừa mới vào đoàn, vẫn luôn đi theo tiểu đội của anh để thực tập, lúc ấy có rất nhiều tinh binh không tra rõ thân phận, vì sao anh chỉ thấy chướng mắt một mình tôi?"
Tiêu Đàm khinh miệt nói: "Bởi vì cậu và những người khác không giống nhau, một người vô gia cư chân chính trở thành lính mới, vì sao lại tự mình đặt một biệt hiệu?"
Tô Việt cau mày: "Biệt hiệu Anh Vũ này không phải tự đặt sao, là bởi vì mỗi người trong Ám Nha đều có biệt hiệu, nên lúc đó tôi mới cố ý muốn đặt một cái."
Tiêu Đàm trầm giọng nói: "Vậy sao cậu không đợi đến khi được chuyển lên chính thức mới lấy, một hai phải náo loạn trước mặt đoàn trưởng, anh ấy chỉ vừa từ chiến trường trở về đã bắt tôi phải nộp một bảng báo cáo!"
Tô Việt: "......"
Còn không phải lúc đó bị một phát đạn lướt qua cổ, vào thời khắc sinh tử tồn vong, trong đầu giật mình tìm đại một cái cớ sao.
Bằng không biết nói gì về phát súng đột nhiên nổ kia của Triệu Thanh chứ?
Mở miệng nói một tiếng "Hi", để phải ngậm miệng cả đời hay sao.
Tiêu Đàm biết vậy chẳng làm: "Đáng lẽ tôi phải đánh rớt cậu, không ngờ cậu ngang nhiên trước mặt mọi người coi thường biệt hiệu mà tôi vắt hết óc suy nghĩ ra cho cậu."
Tô Việt hoài nghi: "Chỉ với cái biệt hiệu này...... Anh cũng phải vắt hết óc ra à?"
Tiêu Đàm: "Từ độ dài biệt hiệu đến ý nghĩa biệt hiệu cậu đều coi thường, còn nói sẽ ảnh hưởng đến tinh thần chung của cả đội, đây là một sự sĩ nhục cho những giá trị trị mà tôi đã vất vả làm ra"
Tô Việt trầm mặc một lát, lúc ấy biệt hiệu tạm thời của cậu hình như gọi là "gugu số 3".(bản QT ghi là "thầm thì số 3" mình nghe không hay lắm, từ gốc là 咕咕 gū gū lại không dịch được nghĩa nên giữ nguyên phiên âm nhé!)
Tiểu đội Bồ Câu Trắng sở hữu năm tân binh, cuối cùng chỉ có hai người sống sót chuyển lên chính thức, tiểu đội khác tỉ lệ thông qua còn thảm hơn, hoặc là chỉ có một, hoặc là không có ai.
Trên thực tế lúc ấy Tô Việt cũng không nghĩ tới, sau khi nói ra lý do buồn cười đó, Triệu Thanh vậy mà thật sự buông tha cậu, chỉ phạt cậu một ít bài phạt thể chất và làm cái báo cáo vượt cấp.
Tuy rằng Triệu Thanh không tiếp tục truy cứu, nhưng cũng không giải thích nguyên nhân nổ súng.
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nguồn gốc của vấn đề vẫn còn là một bí ẩn, quá trình nguyên nhân gây ra giống như là một bí ẩn, từ đời trước đến tận đời này.
Đối phó xong với sự uy hiếp của Bồ Câu Trắng, Tô Việt nhận được một tin nhắn mã hóa.
Hắn đọc xong lập tức xóa đi, suy nghĩ một lúc, quyết định làm theo mệnh lệnh, đêm nay đến thăm phòng bệnh.
Tin tức Triệu Thanh bị thương chỉ nội trong nửa ngày, đã truyền đến Bộ vũ trang của Thiên Tinh đế quốc, đồng nghĩa các thế lực đông đảo khác rất nhanh sẽ nhận được tin.
Đêm khuya, Tô Việt giả mù sa mưa mà gửi tin nhắn cho đoàn trưởng, dò hỏi đối phương vết thương như thế nào, có cần người trực ban đêm bảo hộ không.
Quả nhiên, rất nhanh Triệu Thanh đã trả lời, bảo cậu qua ngay bây giờ.
Tô Việt đi vào phòng bệnh thời điểm, nhìn thấy Triệu Thanh nửa dựa vào đầu giường, tựa hồ ở chợp mắt.
Một chân bị cẩn thận băng bó lên, cố định sau tạm thời không thể nhúc nhích, mặt khác một chân tùy ý khuất, áo ngủ chảy xuống ở bên hông, khẩn thật da thịt ở ấm hoàng đêm ánh đèn trung càng có khuynh hướng cảm xúc.
Tô Việt nhớ kỹ cái kia tin nhắn mệnh lệnh, thượng cấp làm hắn xác nhận một chút Triệu Thanh chân thương hay không nghiêm trọng, trên người còn có hay không khác thương thế.
Chỉ cần xác định Ám Nha đoàn trưởng trạng thái không tốt, bọn họ là có thể tìm được một cái động thủ hảo thời cơ.
Tô Việt đem cửa phòng khóa trái, ngựa quen đường cũ mà ngồi ở mép giường, vươn tay thăm dò muốn cởi bỏ quần áo Triệu Thanh, ngày thường cậu hay làm như thế cũng không bị anh cự tuyệt.
Kể cả khi những lúc Triệu Thanh bị thương, cũng sẽ không ngăn cậu làm loạn.
Nhưng lúc này đây, Triệu Thanh đột nhiên mở mắt, đè lại đôi tay đang đi thăm dò của cậu.
Tô Việt mơ hồ ngẩng đầu lên, bộc lộ bản chất tra nam bằng chất giọng trầm khàn: "Làm sao vậy, tôi lo lắng cho anh, muốn ôm anh một chút."
Trong đoi mắt hẹp dài của Triệu Thanh lộ ra điểm lạnh lùng, cười như không cười mà nói: "Ôm cái gì, gà luộc nhạt nhẽo vô vị sao?"
Tô Việt: "......"
Lỗ tai có cần thính vậy không, chỉ là lời nói đùa của cấp dưới mà cũng nghe thấy được.