Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 325


Mộ Giang vừa vào phòng đã phát hiện có một cô gái trẻ nằm trên giường, đèn trong phòng còn bị hỏng, ánh sáng không tốt lắm, cô gái kia lại bổ nhào vào anh ấy, toàn thân khô nóng kêu khó chịu...

Chuyện này khiến toàn thân anh ấy cứng đờ, mạnh mẽ gỡ tay cô gái kia ra, ép buộc bản thân bình tĩnh nhưng có làm cách nào cũng không thể gỡ người kia ra.

Cô ta còn sờ soạng anh, miệng còn mơ hồ nói “em muốn em muốn”.

Mộ Giang rơi vào đường cùng, chỉ đành đẩy cửa ném người ra ngoài!

Trong đầu Hoàng Vũ Vi đều là tiếng ong ong, cô ta là người đầu tiên co chân chạy xuống lầu!

Uống miếng nước ổn định tinh thần!

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!

Cô ta nên làm cái gì bây giờ!!

An Lệ Văn xông lên: “Sao lại thế này? Mộ Giang! Có chuyện gì? Sao lại có một cô gái ở đây? Hoàng Vũ Nhu? Sao cô ta lại mặc áo ba lỗ? A a a!! Rốt cuộc là tại sao!!”

Nghĩ đến việc Hoàng Vũ Nhu vừa trốn trong phòng chồng mình, mặc áo ba lỗ nhào lên người Mộ Giang, An Lệ Văn lập tức phát điên!

Cô ấy bước lên nắm cổ áo Hoàng Vũ Nhu, còn nghe được Hoàng Vũ Nhu dâm đãng kêu lên: “Khó chịu, anh ơi, khó chịu...”

Chát chát!!

An Lệ Văn giơ tay tát cô ta hai cái, điên cuồng nhục mạ: “Khó chịu??! Con mẹ nó cô còn khó chịu sao??!! Thứ mất dạy!! Dám câu dẫn chồng tôi!! Chúng tôi vừa xuống xe lửa mà cô đã gấp gáp chờ sẵn trong phòng à? Nếu tôi không về cùng thì có phải Mộ Giang sắp đổi vợ luôn rồi không? Nếu nhà họ Hoàng các cô là gia tộc uy tín đầy danh dự thì tại sao lại sinh ra một thứ không biết xấu hổ như vậy!!”

Chát chát chát!! Lại là mấy cái tát tay liên tiếp!

Hà Loan Loan sợ tới mức run lên, cô đoán tay của An Lệ Văn chắc cũng đã tê rần rồi!

Hoàng Vũ Nhu cuối cùng cũng thanh tỉnh được một chút, hu hu khóc lớn: “Tôi, tôi... Sao cô đánh tôi!”

Cuối cùng cũng kinh động tới người dưới lầu, một đám người chạy lên thì thấy một màn như vậy, tư lệnh Mộ trực tiếp rút dây lưng!

“Mộ Giang đâu!! Ra đây ăn đòn!!”

Xảy ra chuyện như vậy, người làm cha như ông ấy nhất định phải dạy dỗ Mộ Giang một trận!

Mộ Giang là người làm công tác văn hoá, mặt đỏ ửng vì say rượu, anh ấy thật sự oan uổng mà.

An Lệ Văn hùng hổ đứng lên: “Mộ Giang uống say, cũng không đụng vào cô ta! Thậm chí Mộ Giang còn cứng rắn ném cô ta ra ngoài, không chạm vào một ngón tay của cô ta! Phó thư ký Hoàng!! Vừa hay ông cũng ở chỗ này, nói đi! Tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này, phải xử lý như thế nào!! Có phải con cháu nhà họ Hoàng mấy người muốn cướp chồng tôi không?”

Phó thư ký Hoàng chỉ muốn tìm chết.

Sao ông ta lại cảm thấy gần đây nhà họ Hoàng xảy ra quá nhiều chuyện!

Hà Loan Loan đứng ra nói một câu công đạo: “Sao mọi người không bình tĩnh một chút, chờ Hoàng Vũ Nhu thanh tỉnh rồi lại nói.”

Cuối cùng chỉ đành như vậy.

Một đám người chờ Hoàng Vũ Nhu thanh tỉnh, ép nôn, đút thuốc, hắt nước lạnh.

Cuối cùng Hoàng Vũ Nhu cũng dần dần tỉnh táo, khớp hàm của cô ta run rẩy, phẫn nộ chỉ vào Hà Loan Loan: “Là cô! Là cô!!! Nhất định là cô!”

Hà Loan Loan không hề run sợ: “Là tôi cái gì? Cô nói cho rõ ràng! Móng tay của cô còn sót lại dấu vết của thuốc bột, là cô tự bỏ thuốc bản thân, sau đó lại chực chờ anh cả Mộ sao?”

Hoàng Vũ Nhu lập tức trở thành người câm!