Vương Thanh Kỳ nói, những người khác nghe được lại càng hụt hẫng hơn.
Vương Thanh Phú nhíu mày, hơi cười gượng nói: “Đúng vậy, đúng là rất giỏi, có thể làm em thăng tiến nhanh như thế. Nhưng mà ngày hôm qua anh đã đi hỏi thăm người nhà của vợ em rồi, người nhà họ Chu đều nói bọn họ chưa từng nghe nói nhà bọn họ có bà con họ hàng nào như thế. Anh sợ chuyện này chỉ có vài người biết cho nên anh đã đi hỏi hết mấy người đàn ông trong nhà bọn họ. Đến cả con dâu nhà bọn họ anh cũng nhờ chị của em đi hỏi thăm. Mọi người đều nói nếu bọn họ có bà con họ hàng gì đó ở tỉnh thành thì bọn họ đã đích thân đi thăm hỏi rồi. Người ta có thể tìm công việc cho hai đứa một cách dễ dàng như thế, chắc là ở tình thành cũng là người ghê gớm lắm đúng không? Sao cả gia đình bọn họ đều không biết gì về người bà con này, mà chỉ có hai đứa em biết thôi vậy?”
Vương Thanh Phú nói, mấy câu hỏi kia làm Vương Thanh Kỳ chột dạ: “Sao em biết được chứ, có lẽ là cha mẹ vợ của em thích em, lại thương vợ. Trước kia vợ em ở nhà đã được mọi người yêu thương, có chuyện tốt như thế, nhường cho vợ em không phải cũng rất bình thường sao?”
“Thằng năm, em coi cả nhà này đều là kẻ ngốc hết à? Nhà bọn họ có mấy đứa con trai, sao lại đi thương một thằng con rể như em? Hay là chúng ta cùng nhau đi hỏi thử xem, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.” Vương Lão Tam cười lạnh, lập tức muốn cãi nhau.
“Đúng đó, anh cũng muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.” Vương Lão Tứ cũng mỉa mai nói.
Triệu Thúy Hoa yên lặng đút cơm cho con trai, chuyện này cho dù nghĩ như thế nào thì cũng là do ông già và hai vợ chồng chú năm đang lén lút làm gì đó!
“Anh chị làm thế chẳng khác nào muốn châm ngòi làm nhà mình không được yên bình. Cha mẹ tôi thương tôi một chút cũng không được sao?” Chu Kiều Kiều quăng đũa, rưng rưng nước mắt.
Giống như cô ta phải chịu ấm ức gì to lớn lắm.
“Vậy thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi, dù sao thì ngày hôm qua tôi cũng đã đi hỏi thăm rồi, chắc là nhà của thím đã bắt đầu gây gỗ. Nếu như thím vẫn không chịu nói rõ rốt cuộc là có chuyện gì, vậy tôi chỉ có thể mời bọn họ lại đây.” Vương Thanh Phú không chịu bỏ qua.
Nếu như là chuyện nhỏ thì cũng thôi, đây chính là ăn lương thực cung ứng, sống sung sướng, thậm chí còn có thể làm con trai của anh ta nhận ca!
Tuy rằng anh ta còn chưa có con trai, nhưng mà phải chuẩn bị trước, lỡ như có thì sao?
Bọn họ đừng hòng độc chiếm.
Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ bị Vương Thanh Phú buộc cho hết cách.
Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua sắc mặt bực bội của cả gia đình, ho khan một tiếng thật mạnh.
Cả gia đình đồng loạt nhìn về phía ông ta.
“Chuyện này mấy đứa đừng đi tìm hai vợ chồng thằng năm, đây là do cha làm. Người bà con kia cũng là bà con của cha.” Trong lúc hỗn loạn, Vương Thủ Thành đã nghĩ ra cách ưng sphó.
Ông ta vừa mở miệng chẳng khác nào đổ nước lạnh vào dầu sôi, mọi người lập tức bùng nổ.
“Cha, cha cũng bất công quá rồi đó? Con và vợ con ngày nào cũng làm việc mệt muốn chết, cha có cái gì tốt đều cho hai vợ chồng thằng năm là sao? Thằng năm vốn dĩ đã có công việc rồi, vợ thằng năm lại có thể kiếm tiền, sao cha còn giúp bọn họ nữa? Cha muốn nhìn bọn con c.h.ế.t đúng không? Bọn con có phải con ruột của cha không vậy?”
Vươn Lão Tứ là người giận đầu tiên, trực tiếp nổi điên.
Anh tam ấm ức nhìn Vương Thủ Thành la to.
Vương Lão Tam cũng hùa theo: “Đúng đó, tại sao chứ? Từ sau khi mẹ bị bắt thì cha lại càng bất công hơn!”
“Cha, chuyện này cha phải cho bọn con một câu trả lời công bằng.” Vương Thanh Phú là người tỏ thái độ cuối cùng, nhìn chằm chằm vào Vương Thủ Thành.
Vương Thủ Thành bị mấy đứa con trai chất vấn, oán trách dồn dập như thế, trong lòng vô cùng thất vọng.
Đây là mấy đứa con trai ngoan mà ông ta nuôi lớn, ngoại trừ thằng cả không phải con ruột của ông ta và bà già, ông ta bất công ra, mấy đứa khác ông ta có bất công cho người nào sao? Tất cả những điều mà ông ta làm hiện tại không phải đều là vì cả gia đình sao? Đứa con trai nào phát triển tốt mà còn có thể quên những người khác chứ?
Đúng là một đám ngu xuẩn!
Đứa nào cũng chỉ biết tranh giành chút lợi ích ở hiện tại.
Trong lòng Vương Thủ Thành có một đống lời oán giận, nhưng vì cái gia đình đã không quá ổn định này, ông ta vẫn rất bình tĩnh.
Nhìn thấy vẻ mặt như có thể nhào lên đánh lộn bất cứ lúc nào của mấy đứa con trai, ông ta không hề lộ ra chút ghét bỏ trong lòng mình, vẫn giữ hình tượng người lớn nghiêm túc như mọi hôm, kiên nhẫn dạy dỗ mấy đứa con trai.
“Mấy đứa đều ngồi xuống đi, xem xem mình có ra cái gì không?”
Vương Thủ Thành mở miệng, những người khác chỉ có thể ngồi xuống.
Trong lòng Vương Lão Tam sốt ruột, còn muốn mở miệng nói gì đó, dù sao thì trong nhà này chỉ có mình anh ta có con trai, anh ta phải tranh giành vì con trai và vợ.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp mở miệng làm chim đầu đàn thì Triệu Thúy Hoa đã túm chặt anh ta lại, không cho anh ta đứng lên.
Vương Thủ Thành bị bọn họ nhìn chằm chằm như thế, thở dài nói: “Mấy đứa tự nhìn lại mình xem? Đứa nào cũng đều mất kiên nhẫn, cũng chính là vì như thế cho nên cha mới không muốn nói trước chuyện này cho bọn con biết. Người bà con này của nhà chúng ta đã là của thế hệ rất lâu rồi. Đến cả mấy người ông nội con cũng không qua lại quá nhiều. Mấy ngày trước đó cha chỉ nhắc đến, thằng năm và vợ thằng năm nhà mình mới muốn đi thử xem sao. Nếu có thể được lợi ích gì đó, vậy sau này cả gia đình mình cũng coi như liên lạc được với người ta. Nếu như không chiếm được cái gì, vậy thì chúng ta làm lén lút như thế cũng sẽ không bị mất mặt. Ai mà ngờ mấy đứa con bọn có cái gì cũng thích giành. Cha cũng không ngờ rằng thằng năm và vợ thằng năm có thể tìm được công việc. Hai đứa nó về đúng giờ cơm chiều của nhà mình, sau đó bọn họ đã bắt đầu gây sự.”
Vương Thủ Thành vô cùng khôn khéo mà nói đỡ cho mình, cũng làm cho mấy người khác bình tĩnh lại.
Ngoại trừ Vương Thanh Phú và Triệu Thúy Hoa.
Vương Thanh Phú biết rõ có lẽ cha của anh ta đã biết chuyện này sẽ thành công từ trước rồi, nếu không sẽ không bỏ tiền cho hai vợ chồng thằng năm, ông ta đang lựa chọn giữa anh ta và thằng năm.
Mà Triệu Thúy Hoa lại suy nghĩ rất đơn giản, có thể để ông già này chủ động bỏ tiền, ông ta tuyệt đối đã biết được toàn bộ, nếu không thì không có cửa đâu.
“Đúng vậy, cha nói không sai. Em và vợ em chỉ là đi thử xem sao thôi, chúng ta là anh em trong một gia đình, em và vợ em sống sung sướng rồi, đương nhiên cũng không có khả năng sẽ bỏ mặc các anh. Em và vợ em đã thương lương xem rồi, công việc của em được bỏ trống, xem xem có thể thử thao tác một chút hay không. Nếu có thể để lại cho nhà mình là tốt nhất, cho dù không thể để lại thì tốt xấu gì chúng ta cũng phải vớt vát chút chỗ tốt mới được. Hơn nữa sau này chúng ta còn có cơ hội đi lại với bọn họ nữa.”
Vương Thanh Kỳ cũng khuyên nhủ theo, trong lòng tính toán làm cách nào để thực hiện chuyện vợ nói trên đường về,
Vợ muốn mua một căn nhà trong huyện, dù sao thì anh ta và vợ đã có công việc trong huyện rồi, mua nhà cũng là chuyện rất quan trọng.
Nhưng mà cả gia đình này…
Trong lòng Chu Kiều Kiều cũng đang nhớ thương chuyện nhà cửa, thái độ cũng không kém.
Lúc nãy cô ta về nhà lại huênh hoang như thế, thứ nhất là vì giấu không được, thứ hai là vì muốn mua một căn nhà.
Vương Thanh Kỳ vừa mở miệng, Chu Kiều Kiều cũng đã lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, năm sau chúng tôi lại chuẩn bị đi thêm lần nữa, anh hai, cuộc sống sau này của nhà chúng ta chắc chắn sẽ càng lúc càng tốt. Hiện tại tôi đi vào trong huyện, chuyện mua bán trong chợ đen, tôi dự tính sẽ giao lại cho mấy chị dâu.”