Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 291


Trần Thành Tài vừa nói vừa đưa Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú vào phòng, ba người nói chuyện phiếm cho tới lúc ăn cơm trưa.

Trên bàn cơm, sườn dê đã ninh mềm, vô cùng thơm ngon, canh dê trắng như sữa nấu chung với ít rau thơm nhà trồng cùng với hành lá đã trữ sẵn lúc vào thu, còn có cá chép chưng tương Trần Kim Hoa làm và một thố cơm tẻ. Gạo này là gạo mới thu hoạch năm nay, hương vị tỏa ra khắp nơi, dù không tới mức lan xa mười dặm nhưng cũng đủ để hàng xóm xung quanh ngửi được mùi thơm.

Trần Tráng Thực ngồi ở chủ vị nói vài câu khách sáo rồi mọi người cùng nhau ăn cơm. Bữa cơm này mọi người phải cố lắm mới có thể ăn hết được bàn thức ăn này.

Mãi cho đến chạng vạng, cả nhà Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa mới trở về.

Lúc về đến nhà, bà Ngụy vẫn còn nhớ thương chuyện tụ tập với Trần Kim Hoa sau này.

Vương Thanh Hòa đốt bếp lò, bắt đầu nấu nước.

Bạch Tú Tú ngồi bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ yên lặng làm việc của chồng mình, ánh mắt của cô không hề e ấp, Vương Thanh Hòa quay đầu nhìn cô, dung túng cho cô nhìn anh thỏa thích: “Vợ, trên mặt anh có dính gì sao? Sao lại nhìn anh như vậy?”

“Không có gì, chỉ là em thấy anh quá đẹp trai thôi, đặc biệt là lúc làm việc, vô cùng tuấn tú.” Cô vừa nói vừa dựa sát vào, Vương Thanh Hòa cúi đầu, thành thật nhóm lửa, trong lòng cũng bồn chồn.

Trước kia vợ ít khi khen anh, bắt đầu từ năm nay mới khen nhiều hơn một chút, so với trước kia anh không biết liệu cô có thích anh hay không thì bây giờ anh dường như có thể cảm nhận được cô đáp lại tình cảm của anh.

Anh không đọc nhiều sách, cũng không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, chỉ là cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn, nếu cô có thể thích anh nhiều hơn, đáp lại tình cảm của anh nhiều hơn thì càng tốt.

Anh muốn cả đời này đều có thể trải qua cùng cô, chờ anh và vợ già thì sẽ cùng nhau chăm hoa trồng cây, con cháu đầy nhà.

Đêm dài, phòng khách nhà họ Hạ trên tỉnh thành, cả nhà đã ăn xong cơm chiều, sau khi tiễn nhà thông gia khó đối phó kia đi, Hạ Chí Phi cùng Tề Nghênh Nghênh bắt đầu mở họp gia đình.

Hạ Vi lạnh mặt ngồi ở chỗ cách xa người nhà nhất, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua cô ta phải ở chung một phòng với Hứa Niệm Đệ là trong lòng lại cảm thấy ghê tởm.

Từ nhỏ đến lớn cô ta đều ở phòng riêng, dựa vào đâu mà lúc Hứa Niệm Đệ tới đây lại khiến cô ta phải ở chung phòng với Hứa Niệm Đệ? Dựa vào đâu mà người nhường phòng không phải là Hạ Minh?

“Cha, mẹ, có chuyện gì?” Hạ Minh còn đang gặm táo, hai ngày nay người cậu ta đang theo đuổi cũng có ý đáp lại cậu ta nên tâm tình của cậu ta đang rất tốt!

“Là để nói chuyện sau này cả nhà ta phải sắp xếp chỗ ở như thế nào.” Tề Nghênh Nghênh cũng rất đau đầu. Thật ra biện pháp tốt nhất là để cha chồng quay về nhà lão ta, nhưng là lão Hạ tuyệt đối không đồng ý, ông ta hiếu thuận như vậy, làm thế khác nào lấy mạng ông ta, cho dù ông ta đuổi hết mấy đứa con ra ngoài thì cũng không bao giờ để cha mình phải quay về nhà cũ.

“Ở như thế nào hả? Không phải là ở như bình thường sao?” Hạ Minh có chút khó hiểu, vô tâm vô phế hỏi lại.

Tề Nghênh Nghênh cũng cạn lời, đứa nhỏ này... sao lại không biết suy nghĩ như thế?

“Trước kia con ở chung phòng với anh con, bây giờ làm sao hai đứa ở chung được? Anh con kết hôn rồi, không thể tiếp tục ở như vậy nữa.”

Nghe mẹ nói như vậy, Hạ Minh cũng kịp phản ứng: "Vậy thì để anh con và chị dâu mới chuyển ra ngoài ở đi."

Hạ Thành nghe vậy thiếu chút trợn trắng mắt với anh ta, anh ta cho là mình không muốn chuyển ra ngoài ở hay sao?

Là cha mẹ không mua nhà cho, làm sao chuyển ra ngoài?

"Đúng vậy, mẹ, anh con kết hôn thì cũng không thể bắt chúng con chịu ấm ức chứ?" Hiện tại Hạ Vi đầy một bụng tức, nhìn ai trong nhà cũng không thấy vừa mắt.

Tề Nghênh Nghênh nghe thấy thái độ của hai đứa con đã cảm thấy đau đầu.

Thật sự là không đứa nào bớt lo.

Nếu như Vi Vi gả đi thì bây giờ chẳng phải có nhiều chuyện lo lắng như vậy.

Thế nhưng hôn sự của Vi Vi cũng khiến cho người ta đau đầu, còn có Hạ Minh, người ta làm việc rồi chờ được chia phòng, anh ta thì hay rồi, công việc cũng làm mất.

Bây giờ Hạ Thành lại kết hôn vội vàng, Tề Nghênh Nghênh không còn cách nào khác, nhìn về phía chồng mình: "Lão Hạ, ông xem..."

Trước đó Hạ Chí Phi đã thương lượng qua với Tề Nghênh Nghênh, nếu như mấy đứa bé cũng không đồng ý, vậy thì để Hạ Thành ở chung với cha.

Bây giờ rõ ràng hai đứa này cũng không muốn nhường phòng của mình ra.

Hạ Chí Phi đành phải mở miệng với cha già: "Cha, hiện tại Hạ Minh không tiện ở chung một chỗ với hai vợ chồng Hạ Thành, con thấy hay là để Hạ Minh ở chung phòng với cha? Phòng cha bây giờ là phòng mà trước đó cả nhà chú ba ở. Phòng đủ lớn, còn có lúc bọn họ ở đây đã làm rèm cửa, vừa vặn có thể ngăn cách căn phòng."

"Ai..." Hạ Toàn không nói không đồng ý, ngược lại thở dài trước, ánh mắt thất vọng nhìn con trai: "Cha đã là người gần đất xa trời rồi, cũng nên chịu ấm ức vì hai vợ chồng Hạ Thành một chút. Thật ra, cha cũng có thể trở về ở với nhà thằng ba. Cả nhà thằng ba cho dù không có tiền đồ thế nào cũng có thể chừa lại cho cha một căn phòng riêng để ở. Con trai, con cũng đừng quá khó xử, căn phòng kia của cha, cứ để Hạ Minh ở đi. Bọn nó là thanh niên cũng sẽ có bí mật nhỏ của mình, các con buổi chiều đưa cha về nhà là được."

Hỏng rồi!

Lời của Hạ Toàn khiến cho Tề Nghênh Nghênh thầm kêu không ổn, cha nói như vậy, lão Hạ tuyệt đối không có khả năng để cha chịu ấm ức.

Tề Nghênh Nghênh cũng không đoán sai, lời của cha khiến cho Hạ Chí Phi lập tức đổi giọng: "Cha, cha nói cái gì vậy chứ? Trong nhà này ai cũng có thể rời đi chỉ có cha là không được. Những năm này cha chịu không ít khổ, thật vất vả mới đồng ý trở về ở, sao con có thể để cha đi chứ? Hạ Minh cứ để nó ở thư phòng của con, nó cũng là một người lớn rồi, trong nhà có thể cho nó một chỗ ở đã rất tốt rồi."

"Lão Hạ?" Tề Nghênh Nghênh không dám tin, ông ta đang nói cái quái gì vậy?

"Cha, con không ở thư phòng đâu, vốn dĩ nên là anh con và chị dâu ra ngoài ở, bọn họ đã kết hôn rồi, hơn nữa còn tốn nhiều tiền trong nhà như vậy để kết hôn, dựa vào cái gì còn muốn người trong nhà phải nhường chỗ cho bọn họ ở?" Hạ Minh vừa nghĩ tới ở thư phòng, cha anh ta mỗi ngày đều làm việc, đến lúc đó anh ta khiêng một cái giường tới đó.

Mỗi ngày đều phải đối mặt với cha mặt lạnh làm việc, thật sự là tuổi thọ sẽ giảm đi mấy chục tuổi mất.

Hình ảnh kia thật sự là quá đẹp, anh ta không dám nghĩ tới.

Hạ Minh hết sức kích động, phản đối mãnh liệt.

Chuyện này, Hạ Vi cũng nhịn không được mà bày tỏ sự đồng cảm với anh ta.

Phải ở thư phòng của cha, vậy thì quá thảm rồi.

"Cha! Con xin cha, cha tốt xấu gì cũng cho con ở chung với ông nội chứ?" Mặc dù ông nội không thích anh ta, hơn nữa còn lắm chuyện, nhưng cũng tốt hơn so với ở thư phòng của cha.

"Lão Hạ, căn phòng kia của cha đủ lớn, cùng lắm thì chúng ta trực tiếp làm một tấm ngăn lớn, cách xa nhau ra không được à? Hạ Minh ở trong thư phòng của ông cũng quấy rầy ông làm việc. Bình thường ông cố gắng như vậy, cha cũng biết. Cha không thể nào không lo lắng cho ông. Chúng ta ngăn một phần nhỏ cho Hạ Minh ở trong phòng cha là được rồi."

Tề Nghênh Nghênh cũng nhanh chóng thuyết phục.