Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong, Ngọc Thanh Điện.
"Cái gì?". Với giọng kinh ngạc không thể tin được, Đạo Huyền chân nhân thốt lên: "Ma giáo tam đại phái phiệt cùng yêu thú quyết chiến, toàn quân chết hết sao?".
Đứng phía dưới ba vị đương kim lãnh tụ chính đạo, bên cạnh là các vị tiền bối hoặc đứng hoặc ngồi. Tiêu Dật Tài, Pháp Tướng, Lục Tuyết Kỳ cùng quay về Thanh Vân Sơn, đều không nói một lời, chỉ có người đứng đầu là Tiêu Dật Tài gật đầu khẳng định, nói: "Đúng vậy, sư phụ, bọn con bảy người đều tận mắt nhìn rõ, trong Độc Xà Cốc ở Tây nam thây chất đầy đất, cực kỳ thảm khốc, Ma giáo đích thực là đã trọng thương, bao gồm cả Tam Diệu phu nhân của Hợp Hoan Phá, cùng nhiều nhân vật nổi danh của Vạn Độc Môn. Bọn con đều đã tìm thấy thi thể của bọn chúng, chỉ có nhân vật chủ chốt của Quỷ Vương Tông là không phát hiện được ai, nhưng nói không chừng là đã bị yêu thú ăn mất xác".
Lục Tuyết Kỳ đứng phía sau sắc mặt tựa như trắng bệch, phảng phất như sự kiện và thảm trạng lúc đó, thời thời khắc khắc đều ghi trong tâm trí nàng, khiến nàng rung động không ngớt, nhưng không hiểu thế nào, nàng lúc ấy lại có khả năng khống chế được tình cảm bản thân, biểu hiện chẳng có chút gì khác lạ. Những người bên cạnh không nhìn ra được gì, chỉ có thủ toạ Tiểu Trúc Phong Thuỷ Nguyệt đại sư ngồi trước đám đông, đã nuôi dưỡng Tuyết Kỳ từ nhỏ tới lớn, mới chú ý thấy trên khuôn mặt băng sương lãnh mạc mà thanh lệ của nàng, tựa hồ như có chút khổ sở khác lạ.
Thuỷ Nguyệt đại sư hơi nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, không nói một lời.
Lúc ấy, trên Ngọc Thanh Điện mọi người đều rúng động, tiếng nghị luận mỗi lúc một lớn, nhìn khắp khuôn mặt của tinh anh chính đạo môn phái, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, đa phần là biểu tình phức tạp, kinh hỷ lẫn lộn. Nghĩ đến Ma giáo cùng trung thổ chính đạo tương tranh không biết bao nhiêu năm, chính đạo nhiều lần vây đánh đều chẳng có hiệu quả gì lớn, phen này lại bị yêu thú tiêu diệt một lần. Thực lực Ma giáo đương nhiên là không thấp, nhưng đối diện với sự công kích của thú yêu lại thảm bại như vậy, đang ngồi đó chẳng có người nào ngốc, ai cũng đều biết rõ rằng, mục tiêu của thú yêu tất nhiên sẽ là nơi thiên hạ chính đạo quy tụ - Thanh Vân Sơn.
Nhưng hiện nay hy vọng cuối cùng của bá tánh thiên hạ là chính đạo, liệu có thể chống lại được hạo kiếp kinh người trước nay chưa từng có hay không?
Trong lòng mọi người đều không có câu trả lời.
Ngồi nơi cao nhất là ba đại nhân vật chính đao gồm Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam, nghe những tiếng nghị luận một lúc, đều nhíu chặt mày, rồi Đạo Huyền chân nhân nói câu gì đó, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam đều gật đầu, biểu thị đồng ý. Theo đó, Đạo Huyền chân nhân đứng lên, khẽ ho một tiếng.
Tiếng nghị luận bàn bạc trên Ngọc Thanh Điện tức thời hạ xuống, chúng nhân đều dõ mắt hướng về Đạo Huyền chân nhân. Đạo Huyền chân nhân sắc mặt ngưng trọng, đợi mọi người hoàn toàn yên tĩnh một lúc, trầm giọng nói: "Chư vị đạo hữu, sự việc vừa rồi, mọi người đều đã hiểu rõ. Ma giáo bị tiêu diệt bất ngờ, hoàn toàn nằm ra ngoài ý nghĩ của chúng ta, nhưng tình hình cụ thể ra sao, Ma giáo ắt còn có dư nghiệt từ trong trận chiến còn sống mà trốn thoát, chúng ta đương nhiên còn muốn tra xét cho rõ, bất quá trước mắt việc đó cũng không còn là trọng yếu nữa".
Đạo Huyền chân nhân khuôn mặt nghiêm nghị, mắt lấp lánh tinh quang, không giận mà uy, nghiêm giọng nói tiếp: "Chư vị đạo hữu, ngày nay hạo kiếp đã ngay trước mắt, thiên hạ sinh linh đồ thán, thú yêu yêu nghiệt thực lực cực lớn, thực làm người ta kinh sợ. Nhưng chúng ta đã là người trong chính đạo, không thể nào chưa lâm trận đã rút lui. Sự việc phức tạp, ta cùng Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam cốc chủ hai vị đã cùng nhau thương lượng một lúc, sau đó đã có quyết định. Chư vị trước tiên hãy quay về, chú tâm tĩnh dưỡng, kỳ đại chiến đã không còn xa nữa, đến lúc đó, vì thiên hạ thương sinh bách tính, mong chư vị tận lực ra sức cho!".
Mọi người đều gật đầu đồng ý, Đạo Huyền chân nhân trên mặt hiện ra một nét cười, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam cũng đứng dậy, hướng về hậu đường bước tới. Đạo Huyền chân nhân đang định đi theo, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói với Tiêu Dật Tài: "Dật Tài, con hãy theo ta, đem tình huống lúc đó nói lại cho bọn ta biết rõ".
Tiêu Dật Tài dạ một tiếng, cất bước đi theo Đạo Huyền chân nhân vào hậu đường.
Trên đại điện, đợi ba vị đức cao vọng trọng, tiền bối cao nhân đi hết, bầu không khí lại nhiệt náo trở lại. Mọi người năm ba người một nhóm, nghị luận không ngớt, trừ Tiêu Dật Tài theo Đạo Huyền chân nhân vào hậu đường, còn lại sáu người đến Tây nam mang tin tức quay về đều bị mọi người vây vào giữa, ai nấy bảy mồm tám lưỡi nghe đến tình hình lúc đó, không khỏi thốt ra kinh sợ, lắc đầu, thở dài cùng các dạng biểu tình thanh âm khác .
Nhưng giữa mọi người, Lục Tuyết Kỳ vẫn một mực trầm mặc, ánh mắt nhàn nhạt, tựa như không hề trông thấy khuôn mặt của mọi người trước mắt, chỉ chăm chú đến nơi nào đó ở phương xa.
Mọi người đột nhiên xao động, theo đó nhường thành một lối đi nhỏ ở giữa, Thủ toạ Tiểu Trúc Phong Thuỷ Nguyệt đại sư bước tới, sau lưng còn có Văn Mẫn cùng các nữ đệ tử mỹ mạo của Tiểu Trúc Phong. Lục Tuyết Kỳ sực tỉnh, nhìn thấy sư phụ bước tới trước mặt nàng, khoé môi nàng khẽ động, nhỏ tiếng nói: "Sư phụ...", sau đó cúi đầu xuống.
Thuỷ Nguyệt đại sư mặt không biểu tình, nói: "Chưởng môn chân nhân muốn cùng mấy vị tiền bối thương nghị đại sự, nơi này tạm thời cũng không còn chuyện gì nữa, con theo ta về Tiểu Trúc Phong thôi".
Lục Tuyết Kỳ gật đầy, nhỏ giọng nói: "Dạ".
Thuỷ Nguyệt đại sư cũng không quan tâm đến người khác, sải bước hướng ra khỏi Ngọc Thanh Điện, Lục Tuyết Kỳ đi theo sau. Thanh Vân Môn thủ toạ Tiểu Trúc Phong, danh tiếng đó thật không tầm thường, người trong chính đạo đa số đều mười phần kính trọng bà, tất thảy mọi người nhanh chóng nhường ra một lối đi nhỏ. Lúc đó nhìn thấy Tuyết Kỳ theo Thuỷ Nguyệt đại sư bước ra ngoài Ngọc Thanh Điện, đứng một bên là Lý Tuân khuôn mặt lướt qua mấy phần gấp rút, bước tới một bước, vừa định nói câu gì, đột nhiên trước mặt hiện ra một bóng người, Lý Tuân giật mình, định thần nhìn lại, thì ra là thủ hạ của Thuỷ Nguyệt đại sư Văn Mẫn.
Văn Mẫn đối diện với Lý Tuân cười khẽ: "Lý sư huynh, Tuyết Kỳ sư muội đi đường đã mệt mỏi, hay là hãy để muộI ấy nghỉ ngơi cho khoẻ? Với lại lần này đi cũng nhiều ngày, sư phụ bọn ta chắc cũng có nhiều điều muốn nói với sư muội".
Lý Tuân thoáng đỏ mặt, gật gật đầu mà không nói gì, lùi lại một bên, Văn Mẫn nhìn lại phía sau còn có vài nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong, cũng đã hướng về phía ngoài Ngọc Thanh Điện bước ra. Rất nhanh sau đó, Thanh Vân Sơn nhất mạch nữ nhân đã biến mất khỏi ánh mắt mọi người.
Đằng vân giá vũ về đến Tiểu Trúc Phong, Thuỷ Nguyệt đại sư từ từ hạ xuống đất, sắc mặt lạnh lùng, không nói với ai một lời, trực tiếp bước tới điện đường Tiểu Trúc Phong. Mọi người cung kính đứng nguyên tại chỗ, dõi mắt theo Thuỷ Nguyệt đại sư.
Đợi thân ảnh Thuỷ Nguyệt đại sư biến mất trong điện đường, ánh mắt Lục Tuyết Kỳ tựa như trống rỗng, đứng nguyên tại chỗ bất động, cho đến khi Văn Mẫn vỗ vỗ vào vai, nàng mới bừng tỉnh.
Văn Mẫn trong mắt có chút lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Sư muội, muội sao vậy, nhìn muội giống như là thất hồn lạc phách, kêu muội mấy tiếng cũng không phản ứng?".
Lục Tuyết Kỳ khẽ rung động, trên mặt miễn cưỡng hiện ra một nét cười, nói: "Xin lỗi, sư tỷ".
Văn Mẫn lắc lắc đầu nói: "Tỷ với muội mà còn nói cái gì xin với lỗi? Chúng ta là tỷ muội, đâu phải người ngoài. À, tỷ xem thần tình sư phụ có chút bất ổn, tỷ phải theo đến đó gặp lão nhân gia, muội đi đường cũng đã mệt rồi, hãy về nghỉ ngơi cho khẻo đi được không?".
Lục Tuyết Kỳ trầm mặc một lúc, nhỏ giọng nói: "Sư phụ chỉ sợ là vì muội mà như vậy".
Văn Mẫn nhìn người sư muội mỹ lệ nhất, xuất chúng nhất trong đám đồng môn, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt trắng bệch của cô, tuy vẫn mỹ lệ như trước, nhưng qua những ngày vừa rồi, mà đã có phần tiều tuỵ. Văn Mẫn trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nắm chặt vai Lục Tuyết Kỳ, nhẹ nhàng nói: "Nha đầu ngốc, đừng có hồ tâm loạn tưởng như vậy, sư phụ trước nay đối sử với muội thế nào, bọn ta với muội trong lòng đều biết mà. Không nói nữa, tỷ phải đến đó đây".
Lục Tuyết Kỳ khẽ gật đầu, Văn Mẫn nhẹ cười, dặn dò xong mấy vị sư muội còn lại mấy câu, vừa mới bước đi, đột nhiên cánh cửa phía trước hiện ra một thiếu nữ, đích thị là thiếu nữ Tiểu Thi mà ngày đó lờ mờ phát hiện có người trong rừng trúc - chính là Quỷ Lệ - trên Tiểu Trúc Phong. Cô tuy nhỏ tuổi, đạo hành không sâu, nhưng thông minh lanh lẹ, do vậy trước nay ở trên Tiểu Trúc Phong, Thuỷ Nguyệt đại sư yêu mến thường để cô bên cạnh mình.
Chỉ thấy Tiểu Thi nhìn lại nơi này, bước nhanh tới chỗ Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ. Văn Mẫn "ồ" lên một tiếng, đợi Tiểu Thi đến trước mặt, bèn nói: "Tiểu Thi, muội sao lại ra đây, sư phụ không phải là vừa mới về sao? Muội đáng lẽ phải ở bên người hầu hạ chứ".
Tiểu Thi gật gật đầu, nhìn sang Lục Tuyết Kỳ, nói: "Đại sư tỷ, chư vị sư tỷ, sư phụ nói, muốn muội đến đây kêu Lục Tuyết Kỳ sư tỷ đến Tĩnh Trúc Hiên gặp người".
Văn Mẫn giật mình, quay đầu lại nhìn Lục Tuyết Kỳ, Lục Tuyết Kỳ khoé môi khẽ động, trong mắt lướt qua mấy phần thần sắc phức tạp, theo đó nói: "Được, ta sẽ đến". Nói xong, nàng nhằm thẳng về phía trước bước tới, rất nhanh biến mất trong điện đường Tiểu Trúc Phong.
Văn Mẫn nhìn Tuyết Kỳ đi xa rồi, khẽ nhíu mày, nói với Tiểu Thi: "Tiểu Thi, sư phụ có nói gì không, cớ sao lại muốn gọi Tuyết Kỳ đến đó?".
Tiểu Thi lắc đầu nói: "Không biết à, sư phụ lúc về đến giờ, ban đầu trầm mặc không nói, một lúc sau thì kêu muội lại gọi Lục Tuyết Kỳ sư tỷ đến gặp người".
Văn Mẫn "a" một tiếng, nhất thời cũng không rõ ràng, lắc lắc đầu, nói với mấy nữ đệ tử của Tiểu Trúc Phong: "Được rồi, hiện tại xem ra cũng không có chuyện gì nữa, bọn muội cũng về nghỉ đi thôi".
Chúng nữ tử dạ một tiếng, lần lượt bước đi, Văn Mẫn cuối cùng hướng về phía Lục Tuyết Kỳ vừa đi nhìn một lúc, trong lòng chùng xuống, nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
Tĩnh Trúc Hiên là một nơi yên tĩnh trong điện đường lầu gác của Tiểu Trúc Phong, nhìn ra sau núi, xung quanh toàn là "lệ trúc" xanh biếc, chợt có gió núi thổi qua, lá trúc rung rinh lay động, đem lại cảm giác tĩnh tâm. Thuỷ Nguyệt đại sư đối với nơi này cực kỳ yêu thích, thường một mình ở đó, do vậy những đệ tử Tiểu Trúc Phong đối với nơi này mười phần quen thuộc.
Lục Tuyết Kỳ đi qua hành lang quanh co, bước lên những viên đá nhỏ tròn lát thành lối đi nhỏ trong rừng trúc, quanh co gấp khúc, đi vào rừng trúc, rất nhanh đã tới căn tịnh xá làm bằng trúc trong rừng. Từ bên ngoài nhìn vào, căn tịnh xá đơn giản chẳng cầu kỳ, tường vách làm bằng "châu tử" không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió thời gian, đến nay đã có những ngấn vết nhàn nhạt, hai bên tịnh xá đều mở ra hai ô cửa sổ nhỏ, thấp thoáng trông thấy Thuỷ Nguyệt đại sư đang tĩnh toạ.
Lục Tuyết Kỳ bước đến trước cửa , gõ vào cánh cửa tịnh xá cũng được làm từ cành trúc, không biết thế nào, nàng trong lòng có chút cảm giác khẩn trương, hô hấp thật sâu một hồi, rồi nói: "Sư phụ, con là Tuyết Kỳ, là người cho gọi con phải không ạ?".
Tiếng nói của Thuỷ Nguyệt đại sư từ trong phòng truyền ra, bình đạm chẳng chút cảm tình, nói: "Đúng, con vào đây".
Lục Tuyết Kỳ khôi phục lại tinh thần, đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng bày thiết mười phần giản đơn, bàn ghế trà chén, sát hai bên bày riêng một bàn đọc sách, trên mặt bàn chỉ có giấy nghiên bút mực, Thuỷ Nguyệt đại sư căn bản là người không thích xa hoa. Lúc này bà đang ngồi trước bàn sách, trầm mặc chăm chú nhìn rừng trúc bên ngoài qua ô cửa sổ.
Lục Tuyết Kỳ bước đến phía bà, nhỏ miệng nói: "Sư phụ...".
Thuỷ Nguyệt đại sư chầm chậm quay người lại nhìn Lục Tuyết Kỳ, Lục Tuyết Kỳ lại tựa như không muốn cùng sư phụ đối vọng, nàng cúi thấp đầu xuống. Sư đồ hai người họ, chẳng ai nói gì, trong phòng không khí nhất thời có chút không rõ ràng. Kỳ thật mà nói, Thuỷ Nguyệt đại sư cùng Lục Tuyết Kỳ chẳng ai là người hay nói, tình huống này giữa bọn họ cũng đã từng xuất hiện trước đây, nhưng không biết thế nào, vào lúc này, giữa sư đồ họ lại tựa như có cảm giác kỳ quái chưa từng có, làm cho khoảng cách giữa bọn họ xa hơn trước nhiều.
Một lúc sau, Thuỷ Nguyệt đại sư phá vỡ trầm mặc, tiếng nói bình đạm, hỏi: "Con lần này đến Tây nam, trên đường có thuận lợi không?".
Lục Tuyết Kỳ gật gật đầu, nói: "Tốt ạ, trên đường đi thú yêu hoành hành, nhưng bọn con đều hết sức tránh xa, cuối cùng gặp được một đệ tử Ma giáo điên khùng, mới tìm được đến Độc Xà Cốc, nhìn thấy....".
Tiếng nói của nàng đột nhiên dừng lại, trên mặt lướt qua chút thống khổ trong thấy rõ ràng, luôn cả thân người nàng cũng nhè nhẹ rung động. Thuỷ Nguyệt đại sư nhìn Lục Tuyết Kỳ, trong mắt ánh lên tia lấp lánh, tựa như trầm ngâm điều gì, một lúc sau nói: "Con có gặp được hắn không?".
Lục Tuyết Kỳ thất kinh, nhìn lại Thuỷ Nguyệt đại sư, Thuỷ Nguyệt đại sư ánh mắt vẫn bình đạm, nhưng lại tựa như đã nhìn thấy thâm tâm nàng. Tuyết Kỳ trên mặt thần sắc biến chuyển, nhẹ giọng thốt: "Sư phụ, người....người nói gì ạ?".
Thuỷ Nguyệt đại sư lạnh lùng nói: "Ta nói Trương Tiểu Phàm, hình như nay đã là Quỷ Vương Tông Quỷ Lệ".
Thuỷ Nguyệt đại sư tiếng nói không lớn, nhưng với Lục Tuyết Kỳ mà nói, lại phảng phất như là tiếng sét đánh bên tai, nàng giật mình, ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch. Nhưng đang đứng trước mặt nàng, Thuỷ Nguyệt đại sư vẫn tiếp tục nhìn vào nhãn tình của nàng, Tuyết Kỳ khoé môi vừa mở lại đóng lại, mím chặt, không nói một lời nào.
Trầm mặc lại một lần nữa bao trùm không gian căn tịnh xá.
Cũng không biết qua bao lâu, Thuỷ Nguyệt đại sư sắc mặt chầm chậm giãn ra, trong ánh mắt bà lúc nhìn Tuyết Kỳ, thần sắc nhiều phần là thương tiếc, đau xót.
"Kỳ nhi, con còn muốn lừa dối ta đến lúc nào đây?". Thuỷ Nguyệt đại sư nhìn Lục Tuyết Kỳ, chầm chậm nói.
Lục Tuyết Kỳ tay nắm chặt thành quyền, làn da vì dụng lực mà làm cho xương nơi đó cũng trắng bệch, hiển nhiên lúc này, nàng tâm lý đã mười phần kích động. Chỉ thấy nàng nhìn ân sư đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn, trong mắt dần dần mông lung như sương, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng, nghiến chặt răng, nàng chầm chậm quỳ xuống, trước mặt Thuỷ Nguyệt đại sư.
"Là con sai rồi, đã phụ công sư phụ giáo hối". Nàng thanh âm mỗi lúc một nhỏ, thân người phảng phất cũng đã nhè nhẹ rung động.
Thuỷ Nguyệt đại sư thở dài một tiếng, trong mắt là thần sắc tang thương, phảng phất như từ trên thân người nữ đệ tử này, lại nghĩ đến những chuyện đã qua, luôn cả thần tình bản thân cũng có mấy phần thương tâm. Bà chầm chậm xoay người, bước tới bên cửa sổ, ngắm nhìn rùng trúc xanh biếc bên ngoài, theo gió lay động, chỉ không biết người năm đó, còn nhớ tới nơi này không.
"Con đứng dậy đi". Thuỷ Nguyệt đại sư lạnh nhạt nói.
Phía sau chẳng chút động tĩnh, hiển nhiên Tuyết Kỳ vẫn còn quỳ tại nơi đó.
Thuỷ Nguyệt đại sư im lặng giây lát, rồi nói: "Kỳ nhi, con trước nay băng tuyết thông minh, có những sự tình ta ban đầu đã tính là không nói, chắc con cũng biết".
Lục Tuyết Kỳ quỳ phía sau lưng bà, không động đậy. Chỉ nghe Thuỷ Nguyệt đại sư tiếp tục nói: "Con cùng Trương Tiểu Phàm trung gian nhập nhằng không rõ, đối với con mà nói, chẳng qua là một đoạn nghiệt duyên, con có biết không?".
Lục Tuyết Kỳ khẽ trả lời một tiếng, thanh âm tựa hồ khó nghe rõ: "Dạ".
Thuỷ Nguyệt đại sư chầm chậm nói: "Hống chi Trương Tiểu Phàm ngày nay đã phản bội chính đạo, uống máu nhập ma, hành vi của hắn mười năm nay, không cần nói lại chắc con cũng đã biết. Nói thật với con, sự tình giữa con và hắn, ngày nay đã sớm truyền đi như mưa gió đầy thành, luôn cả chưởng môn Đạo Huyền sư bá của con cũng đã biết. Chỉ bất quá các vị trưởng bối còn niệm tình con tuổi nhỏ vô tri, sau nữa thương tiếc con tư chất thông tuệ, tu hành không dễ, mới cho con một cơ hội, con không thể nào cứ chấp mê bất ngộ". Nói đến đoạn sau, Thuỷ Nguyệt đại sư thanh âm dần dần cấp bách, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc.
Lục Tuyết Kỳ sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, nhưng không biết thế nào, thân người như an tĩnh lại, không còn run rẩy như vừa rồi.
Thuỷ Nguyệt đại sư sắc mặt chầm chậm trở nên nhu hoà, quay người lại, đỡ Lục Tuyết Kỳ đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Kỳ nhi, con là đệ tử ta yêu nhất trong đám đồng môn, thậm chí là cả Thanh Vân Môn thất mạch, trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi, nói đến thiên phú đạo pháp tu hành thì con là cao nhất, sau này tiền đồ thật không thể hạn lượng được. Ta đối với con có kỳ vọng rất cao, con có biết không?".
Lục Tuyết Kỳ nhỏ tiếng đáp: "Dạ, sư phụ".
Thuỷ Nguyệt đại sư nhìn nàng: "Với tư chất của con, vị trí thủ toạ Tiểu Trúc Phong nhất mạch trong tương lai, tự nhiên là dành cho con đó, đến lúc đó con được vạn người kính ngưỡng, tĩnh tâm thanh ngộ thiên đạo, như vậy, không phải chính là mộng tưởng của con trước đây ư?".
Lục Tuyết Kỳ trầm mặc không nói, chỉ là khẽ cúi đầu, trên dung nhan mỹ lệ, trừ sắc mặt trắng bệch, còn trong ánh mắt dần dần trở nên biến chuyển, trong đó, không biết từ lúc nào, làn sương mờ bao phủ vừa rồi đã biến mất.
Thuỷ Nguyệt đại sư thở dài một tiếng, nói: "Con quay về nghĩ cho thông suốt đi".
Lục Tuyết Kỳ đứng trước mặt bà, nghe xong cũng không lập tức quay người đi ra, mà chầm chậm ngẩng đầu, hướng về ân sư một tay nuôi dưỡng nàng từ nhỏ đến lớn.
"Gì vậy, Kỳ nhi?". Thuỷ Nguyệt đại sư hỏi.
"Sư phụ". Lục Tuyết Kỳ chầm chậm gọi một tiếng, rồI nói: "là con không phải với người".
Thuỷ Nguyệt đại sư lắc đầu thở dài một tiếng, nói: "Nói ngốc nghếch cái gì vậy?"
Lục Tuyết Kỳ thần sắc tựa như có chút bất ổn, trên khuôn mặt trước nay lạnh lùng lại xuất hiện mấy phần khích động, luôn cả hô hấp cũng dần cấp bách. Thuỷ Nguyệt đại sư rất nhanh phát hiện, nhíu mày hỏi nàng: "Gì vậy, Kỳ nhi?".
Lục Tuyết Kỳ phảng phất như trong nội tâm nổi lên một trận kinh đào hải lãng, làm cho khuôn mặt nàng như gió mây biến chuyển, nhưng cuối cùng, nàng chậm chậm hướng về Thuỷ Nguyệt đại sư, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, người nói không sai, con thực là hồ đồ, giữa con và Trương Tiểu Phàm, con đã biết, chỉ là một đoạn nghiệt duyên căn bản là không có khả năng".
Thuỷ Nguyệt đại sư trong mắt lướt qua một tia thương xót, nhẹ nhàng nói: "Kỳ nhi, quay đầu là bờ, chỉ cần con chặt đứt tơ tình, không có gì là không được, chí ít, còn có sư phụ, còn có Tiểu Trúc Phong, còn có Thanh Vân Môn có thể dung nạp con".
Lục Tuyết Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, rất nhanh rất mạnh. Điều làm cho người ta kinh ngạc, chỉ thấy trên dung nhan thanh lệ của nàng, lúc này đã ngập tràn thống khổ đau xót, luôn cả thanh âm cũng có mấy phần run rẩy: "Sư phụ thực sự là con chặt không được".
Thuỷ Nguyệt đại sư sắc mặt đạI biến, nhìn chằm chằm vào Lục Tuyết Kỳ, đột nhiên hai tiếng "cái gì?" đâm thẳng vào màng nhĩ Lục Tuyết Kỳ. Tuyết Kỳ không chút sợ hãi, không chút lùi lại, đứng một chỗ bất động, chỉ mím chặt môi, thân hình khẽ rung động.
"Con...con nói gì?", Thuỷ Nguyệt đai sư thanh âm cũng run rẩy, nhưng lời nói lại chứa đầy giận dữ: "Con..con là nghịch đồ..con có biết con vừa nói cái gì không?".
Trên khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ sớm đã trắng bệch không còn chút máu, nhưng nàng lại nghênh kháng ánh mắt Thuỷ Nguyệt đại sư, phảng phất đã hạ được quyết tâm, quyết nhiên nói: "Sư phụ, người từ nhỏ đã thu dưỡng con, nuôi con khôn lớn, dạy dỗ con, ân sâu không gì sánh được. Tuyết Kỳ bất hiếu, làm ân sư giận dữ thương tâm, tội đáng muôn chết".
Nàng bạch y lay động, lại một làn nữa quỳ trước mặt Thuỷ Nguyệt đại sư, nói: "Tuyết Kỳ dù chết cũng không dám phản bội ân sư chính đạo, ngày sau nếu gặp Trương Tiểu Phàm, đệ tử sẽ toàn tâm toàn lực, dùng Thiên Gia lấy tính mạng hắn, nếu không thành, thì sẽ chết dưới tay hắn".
Thuỷ Nguyệt đại sư vốn nộ ý đầy mặt, nghe thấy Lục Tuyết Kỳ nói không dám phản bội chính đạo, muốn cùng Trương Tiểu Phàm quyết sinh tử, sắc mặt mới hoà hoãn trở lại, nhưng những lời tiếp theo của Lục Tuyết Kỳ, lại làm sắc mặt bà đại biến.
Lục Tuyết Kỳ quỳ trước mặt bà, hô hấp thật sâu, ánh mắt đã thu lại, nhìn về phía trước, lại như nhìn vào thâm tâm mình, chầm chậm nói: "Nhưng sợi tơ tình tội nghiệt đó, thực sự là đệ tử không chặt đứt, không chém rời".
Trong phòng lại bao trùm một phen tĩnh lặng, phảng phất luôn cả tiếng hô hấp cũng ngừng lại, nhưng chỉ một khắc sau, vang lên tiếng quát tháo sắc nhọn của Thuỷ Nguyệt đại sư, truyền ra ngoài, vang vọng cả tịnh xá.
"Ngươi...ngươi đúng là nghịch đồ...ngươi mau cút ra cho ta..cút ra..ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa..."