Tru Tiên

Chương 75: Mật Mưu


Gặp lại Thanh Vân Sơn

Thấm thoắt đã qua vài tháng kể từ khi Trương Tiểu Phàm cùng ba người Lục Tuyết Kỳ, Tề Hạo, Tăng Thư Thư hạ sơn, hắn lại một lần nữa nhìn thấy núi Thanh Vân.

Đỉnh núi đó vẫn cao nhập mây, sừng sững nguy nga, vẫn thấp thoáng tiên khí, trang nghiêm thần thánh, nhưng tình cảnh của Tương Tiểu Phàm thì ngược lại, đã hoàn toàn biến đổi.

Sau khi Điền Bất Dị, Thương Tùng đạo nhân và Tiêu Dật Tài thương lượng xong, Trương Tiểu Phàm tạm thời bị Điền Bất Dị đưa về Đại Trúc Phong, còn Thương Tùng đạo nhân và Tiêu Dật Tài trở về bẩm báo tường tận sự tình với chưởng môn Đạo Huyền Chân nhân rồi mới đưa ra quyết định.

Trương Tiểu Phàm bị mất đi Thiêu Hoả Côn, không thể khinh công mà đi, do vậy trên đường về được đại sư huynh Tống Đại Nhân đưa bay về.

Đại Trúc Phong cao ngút trời mây, bốn bề đều là vách đá, Trương Tiểu Phàm mất đi Thiêu Hoả Côn, lúc này xem ra dường như đã bị giam lỏng.

Từng đợt hào quang chiếu qua, đoàn người của Đại Trúc Phong, cuối cùng đẫ về tới Đại Trúc Phong xa cách lâu ngày.

Trương Tiểu Phàm bước xuống từ Thập Hổ Tiên Kiếm của Đại sư huynh, mặt không lộ cảm xúc, im lặng đứng sang một bên. Điền Bất Dị cũng không nhìn hắn, sắc mặt cực kì khó coi, trực tiếp trở về luôn Bảo Tĩnh Đường.

Những người ở lại giữ Đại Trúc Phong như Ngô Đại Nghĩa tiến đến đón, nhất thời ngạc nhiên, đều đưa ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Tô Như và Tống Đại Nhân. Tô Như thở nhè nhẹ, lắc lắc đầu. cũng không muốn nói gì nữa, quay lại nói với Tống Đại Nhân: "Đại Nhân, ở đây giao lại cho ngươi đấy "

Tống Đại Nhân vội vàng đáp lời.

Tô Như quay nhìn Trương Tiểu Phàm đang đứng im lặng ở bên cạnh không lên tiếng một câu, chỉ thấy sắc mặt của hắn tiều tuỵ, mấy ngày vừa qua, đã gầy đi nhiều, trong lòng có chút bất nhẫn, vô ý thức bước lên một bước, nhưng rồi cũng dừng lại ngay, lắc đầu than thở, quay người bước đi.

ĐIền Linh Nhi quay đầu nhìn Trương Tiểu Phàm, cũng không nói nói gì, lập tức đi theo cùng mẫu thân.

Tống Đại Nhân cười khan một tiếng, thần sắc có chút gì đó quái lạ, nói với Trương Tiểu Phàm: "Tiểu huynh đệ, tuy chúng ta đã về rồi, đệ cũng về phòng nghỉ ngơi đi. Nhưng mà, đệ....đệ tốt nhất đừng đi linh tinh "

Trương Tiểu Phàm ngẩng lên, chầm chậm gật đầu, đáp: "Đại sư huynh, đệ biết rồi".

Nói đoạn, hắn một mình đi về hướng nơi ở của đệ tử Đại Trúc Phong, chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện bàn tán nhỏ. Hiển nhiên là những người bụng đầy nghi vấn như Ngô Đại Nghĩa đều vây quanh hỏi Tống Đại Nhân và Đỗ Tất Thư.

Tuy không nhìn thấy nhưng những ánh mắt vô hình sau lưng phảng phất như những mũi kim, đâm vào lưng Trương Tiểu Phàm.

Hắn bước đi chưa được xa, đột nhiên trên Đại Trúc Phong vang lên hai tiếng sủa vui mừng, Trương Tiểu Phàm bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía trước, không kìm được ngẩn người ra, thấy con khỉ Tiểu Hôi đã lâu không gặp đang ngoác mồm ra cưỡi trên lưng con chó lớn Đại Hoàng, hai tay nắm chặt lấy lông bờm bóng nhoáng của Đại Hoàng, còn Đại Hoàng đang thè lưỡi ra, phóng đến sủa vang đầy phấn khích.

Trương Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy, trong mắt nóng lên một chút, cả người cũng nhè nhẹ có chút run rẩy.

Rất nhanh, Đại Hoàng chạy đến trước mặt Trương Tiểu Phàm, Tiểu Hôi vừa kêu lên " Khẹc khẹc" , đã "vèo" một cái nhảy tót lên đầu vai của Trương Tiểu Phàm, cười rất vui mừng, hai tay như thói quen đặt lên đầu Trương Tiểu Phàm vày vò loạn. Đến nỗi Đại Hoàng, cũng tỏ ra khá thân thiết với Trương Tiểu Phàm, cái đầu to lớn không ngừng cọ đi cọ lại vào chân của Trương Tiểu Phàm.

Không biết có phải nó lại đang nhớ về những cục sườn mà Tiểu Phàm làm không?

Trương Tiểu Phàm trong lòng xúc động, ngồi xổm xuống dùng tay nhè nhẹ xoa lên đầu Đại Hoàng, Đại Hoàng thấp giọng rên lên hai tiếng, hai tai theo đó cụp xuống, cọ vào lòng bàn tay Tiểu Phàm.

Tiểu Hôi thì ngược lại cười khẹc khẹc loạn lên, cái đuôi cong lên ngoáy tít mù, quấn lấy Tiểu Phàm không rời.

Ngô Đại Nghĩa đứng xa xa lẩm bẩm vài câu, thấp giọng nói: "Hai con súc sinh này, lão quan tâm săn sóc chúng mày cẩn thận mấy tháng nay, từ trước đến nay đối với ta vẫn chưa được thân thiết như thế này "

Mọi ngưòi nhìn theo không lâu, Tiểu Phàm đứng thẳng người dậy, đi về phía chỗ mình ở, Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn, Đại Hoàng cũng đi theo cùng

Phảng phất chỉ có giờ phút này, bóng dáng của Trương Tiểu Phàm mới không hiện ra vẻ cô độc trước đó.

⬻⬻⬻

Cách xa chân núi Thanh Vân, Bích Dao và cô gái áo đen thần bí U Cơ sánh vai nhau đứng, nhìn xa xăm về phía đỉnh núi nằm trong mây.

Sắc mặt của Bích Dao hiện ra có chút nhợt nhạt, cau mày lại, xem ra người cũng tiều tuỵ đi nhiều, vẻ mặt có chút mơ màng, chăm chú nhìn ra xa đến nửa ngày, mới từ từ đáp: "Không biết hắn hiện nay thế nào rồi?"

Tấm mạng đen trên mặt U Cơ động nhè nhẹ, quay đầu nhìn thiếu nữ đang khổ vì tình đứng cạnh mình, nhẹ nhành đáp: "Không sao đâu, Bích Dao, ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều qua ".

Bích Dao cắn môi, đột nhiên hỏi: " Cha con đâu?"

U Cơ đáp: "Hôm nay Tông chủ đi đến thành Hà Dương gặp lão quái vật mới gặp được của Vạn Độc môn rồi".

Bích Dao ngạc nhiên, hỏi: "Sao cơ? Độc Thần cũng đến rồi sao?"

U Cơ cười nhạt, nói: "Cấm sao được lão, theo ta tìm hiểu, trong mấy ngày gần đây, e rằng ngay cả môn chủ của Trường Sinh đường và Hợp Hoan phái cũng đều đến"

Bích Dao kinh ngạc, hồi lâu mới nói: "Sao lại thế được, con biết cha đã ngầm điều động lực lượng chủ yếu của Quỷ Vương Tông đến gần Thanh Vân Sơn, nếu ba vị trưởng môn này đều đến, các cao thủ môn hạ của họ nhất định cũng sẽ tới, vậy thì không lẽ chúng ta bốn đại môn phái..., không, chẳng lẽ thực lực của Thánh giáo tất cả đều tập chung ở đây sao?"



Nét mặt của U Cơ sau tấm mạng che mặt, không rõ biểu hiện, chỉ nghe thấy giọng nói, vẫn điềm tĩnh, dịu dàng đáp: "Đúng vậy".

Bích Dao đột nhiên cúi đầu xuống, một lúc sau mới thong thả nói: " Theo như vậy, cha tới đây mục đích chính không chỉ là cứu Tiểu Phàm."

U Cơ lạnh lùng đáp: "Bích Dao, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, lời của Tông chủ nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi lại là con gái duy nhất của y, y không gạt ngươi đâu, còn về nói lần gặp này trước khi các phái Thánh giáo chúng ta gạt bỏ mâu thuẫn, cũng là cha ngươi cực lực chủ trương, vì rửa một mối nhục lớn trăm năm trước, bốn môn chủ đã cùng nhau phát trọng thệ ở Minh Vương toạ, nhân Thanh Vân môn không phòng bị, đánh chúng trở tay không kịp"

Bích Dao im lặng một lúc, nói: " Cuộc chiến lần này nếu thành công, thanh danh của cha ta trong Thánh giáo tự nhiên lên cao, coi như là thua, người cũng có một danh tiếng tốt vì các vị tiền bối rửa nhục, nhưng mà " Nàng đột nhiên cao giọng, thần sắc phảng phất có chút khích động, nói: "Nhưng cái này thì ta không tính, mà cũng không quan tâm, ta chỉ muốn tốt cho Trương Tiểu Phàm, không muốn ở..."

"Bích Dao!" U Cơ đột nhiên quát to 1 tiếng, Bích Dao run sợ, nhìn nàng, cuối cùng vẫn không dám nói tiếp, quay đầu nhìn mây trắng bay xa xa, nhất thời nhìn ngơ ngẩn.

㬬⬻⬻⬻

Trong một ngôi nhà to yên tĩnh trong thành Hà Dương, Quỷ Vương, Thanh Long từ từ bước vào, trên đường có người cung kính ra đón, mời đi thẳng vào phía trong.

Ngôi nhà ở này chính là cứ điểm trong thành của Vạn Độc môn, cũng trong hôm nay, Độc Thần môn chủ của Vạn Độc môn, người già nhất trong các môn chủ tứ đại tông phái của Ma giáo đã tới chỗ này.

Trăm năm trước, Ma giáo và chính đạo đại chiến ở Thanh Vân Sơn, đánh giết đất trời mù mịt, nhưng cuối cùng Ma giáo bị thua chạy, từ đó trở đi, nguyên khí Ma giáo bị thương nặng, trong bốn đại tông phái, có ba phải thay đổi môn chủ, lúc bấy giờ Quỷ Vương cũng nằm trong số đó, thay thế vị trí của tông chủ Quỷ Vương tông.

Trong các tông phái, có duy nhất lão quái vật Độc Thần của Vạn Độc môn may mắn vẫn còn tiếp tục tồn tại, tuy nhiên vài năm gần đây phong cách của lão cũng khác hẳn, không ra mặt khoa trương như năm xưa, có thể nói trong Ma giáo, Vạn độc môn cũng bất ngờ thay đổi, những môn đồ bình thường trong môn phái không thể gặp được lão quái vật này.

Suy nghĩ đến đây, Thanh Long không khỏi khẽ chau mày. Danh hiệu Độc Thần này, đẫ sớm nổi danh vài trăm năm trước trong Ma giáo, năm xưa khi lão còn cùng Quỷ vương đương nhiệm thời đó đi đánh thiên hạ, Độc Thần cũng là can tướng đắc lực trong Vạn Độc môn, sau này tiếp nhận chức trưởng môn của Vạn Độc môn, từ đó về sau càng tranh đấu quyết liệt với Quỷ Vương tông trong cuộc nội chiến Ma giáo, ngấm ngầm thu nạp không biết bao nhiêu trụ cột trong phái.

Không ngờ, ngày tháng trôi qua, lại có thể hợp tác cùng với lão quái vật này.

Nhưng gần một trăm năm nay, Thanh Long cũng chưa gặp qua Độc Thần, trong lòng cũng có chút tò mò, không biết những năm gần đây, không biết hình dáng Độc Thần đã thay đổi như thế nào. Nếu mà tính theo niên kỷ, thì lão quái vật này ít ra cũng phải gần năm trăm tuổi rồi.

Nghĩ đến đó, y đột nhiên giật mình, nhìn về phía Quỷ Vương đang đi trước y nửa thân hình, chỉ nhìn thấy mặt hắn lạnh lùng cười khẽ, vẻ mặt dường như rất nhẹ nhõm, bất luận thế nào cũng không đoán ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì?

Trên đường đi, hai người bước vào sân, tiến vào nội đường, bốn bề tĩnh mịch lặng lẽ, không thấy một bóng dáng người, nơi ở của người vị cao quyền trọng này, phảng phất như yên tĩnh bất ngờ.

Rất nhanh, hai người nhìn thấy phía trước là cửa một căn phòng trệt bình thường, đứng trước đó là tám người cùng mặc y phục mầu vàng hung, người dẫn đường cũng dẫn họ đi về phía căn phòng, xem ra, Độc Thần đang ở trong căn phòng đó.

Tiến lại gần, tám người này cùng cúi lưng hành lễ với Quỷ Vương, hiển nhiên Quỷ Vương là tông chủ của một trong tứ đại môn phái của Ma Giáo, địa vị trong Ma giáo cực cao. Nhưng Quỷ Vương vẻ mặt không chút kiêu ngạo, gật đầu nhẹ với đám người, vừa cười vừa nói với Thanh Long, đi thẳng vào trong.

Trong căn phòng này, các cửa sổ đều mở ra cho ánh sáng chiếu vào, phía trong phòng rất sáng sủa, toàn bộ không giống như cảm giác theo truyền thuyết trên thế gian này là Ma giáo luôn sống trong bóng tối hắc ám.

Trong phòng bày đặt cũng rất đơn giản, ở giữa căn phòng chỉ đặt một chiếc bàn và mấy cái ghế, bên cạnh cái bàn ngoài ra còn có một chiếc ghế nằm, một lão nhân đầu bạc như tuyết đang nhắm mắt nằm trên đó, ngồi bên cạnh lão là một thanh niên vẻ mặt sáng sủa, khoảng ngoài 20 tuổi, đang sắp xếp lại bộ đồ pha trà trên bàn, hương thơm của trà, bất ngờ ngầm bay đến.

Xem ra, rất giống như 1 bức tranh tổ tôn đang nghỉ ngơi yên ổn, không có chút gì gọi là tà khí!

Quỷ vương cười khẽ, đi qua phía đó, lão già nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt ra nhìn, liếc qua Quỷ Vương một cái, trên mặt lộ ra vẻ niềm nở, cười nói: " Ngươi đến rồi sao?"

Quỷ Vương đáp: "Lão tiền bối, năm xưa từ biệt ở Thánh điện, lâu quá rồi không gặp, thân thể vẫn mạnh giỏi chứ?"

Đó chính là Độc Thần, ác danh lẫy lừng thiên hạ, sau đó chỉ thấy lão dường như mặt mang nét cười đau khổ, nói: "Già rồi, không có ích nữa rồi"

Nói đoạn, lão tựa hồ không muốn đề cập đến chủ đề này nữa, chuyển giọng, nói: "Quỷ Vương lão đệ, ngươi hiện nay đã là môn chủ của Quỷ Vương Tông rồi, thân phận cũng tương đồng với ta, nếu ngươi không hiềm, kêu ta một tiếng lão ca là được, đừng có lại gọi ta là lão tiền bối nữa, ta không dám đâu ".

Quỷ Vương không cười nữa, thần sắc nhẹ nhàng thoải mái, ngồi xuống phía khác của chiếc bàn, nói với Độc Thần: "Lão tiền bối, lời nói này của lão sai rồi, ai cũng biết lão đức cao vọng trọng, đại sự lần này chúng tôi mong lão chủ trì đại cục!"

Thần sắc trên mặt Độc Thần phảng phất sợ hãi, lập tức lắc đầu đáp: "Không được, không được"

Quỷ Vương đang định nói tiếp, thì người thanh niên ở bàn đối diện đã châm xong 2 chén trà, lúc này bưng qua, lạnh lùng nói: "Tông chủ, Thanh Long thánh sứ, mời dùng trà".

Quỷ Vương và Thanh Long đưa tay đỡ lấy, Quỷ Vương nhìn kĩ lại y, thấy rằng thanh niên này mày thanh mục tú, nhưng sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng có thể ở đây bầu bạn với Độc Thần, tự nhiên phải có mối quan hệ không ít với Độc Thần.

Hắn quay đầu hỏi Độc Thần: " Vị đại ca này là..."

Độc Thần cười, đáp: "Hắn là đệ tử cuối cùng mà mười năm trước ta thu nạp, tên là Tần Vô Viêm, năm xưa thấy hắn tư chất không tồi, liền thu làm đệ tử. Vô Viêm, sao không mau qua chào hai vị tiền bối, họ là những nhân vật danh tiếng lừng lẫy trong Thánh giáo của chúng ta đó, sau này nếu được họ chiếu cố, thì cũng như là ngươi đã qua khổ tu trăm năm".

Tần Vô Viêm nhè nhẹ cúi đầu, thần sắc mặt không rõ là kiêu ngạo hay xấu hổ, ngay cả thanh âm cũng không thay đổi vẫn ôn hoà, nhẹ giọng đáp: "Tham kiến Tông chủ, Thánh sứ, vừa rồi tại hạ có thất lễ, mong hai vị lượng thứ".

Quỷ vương cười ha ha, xua xua tay. Thanh Long cũng cười đáp: "Vị tiểu huynh đệ này có thể vào được dưới trướng của lão tiền bối, tiền đồ vô cùng rộng lớn, tiền đồ vô cùng rộng lớn đây".

Độc Thần cười ha ha, nói với hai người: " Thằng nhỏ này không biết, mong hai vị đừng trách hắn".

Quỷ vương xua tay, cười nói: "Nói đến đâu rồi nhỉ ?", thần người một lát, lại nói tiếp: "Nhưng mà lão tiền bối, hôm nay tại hạ đến đây, đúng là thành tâm mong lão đứng ra chủ trì đại cục, bốn đại môn phái chúng ta liên thủ, cùng rửa mối nhục đại bại ở Thanh Vân năm xưa, bị sỉ nhục ở Thánh điện ".



Độc Thần im lặng một lúc, sắc mặt dường như có chút thê lương, hồi lâu mới đáp: "Lão đệ, thân ta đã tàn phế một nửa, thực ra cũng không có tác dụng gì nữa, lần này bốn đại môn phái chúng ta bí mật họp vây đánh Thanh Vân, ta không thể là người đi sau được, nếu không sẽ không phải với U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Danh Vương nhị thánh, lại càng không phải với liệt đại tổ sư của Thánh giáo. Nhưng cái vị trí chủ trì đại cục thì ta xem ngoài lão đệ hùng tài đại lược ra, thì không có nhân vật nào khác có thể ngồi vào được"

Quỷ vương cau mày, lắc đầu nói: " Lão tiền bối, ngài lại quá khen rồi, ta là người có tư cách và lịch duyệt kém nhất trong số bốn đại môn chủ, làm sao có thể cáng đáng được việc này. Thôi như vậy đi, đợi môn chủ của Trường Sinh đường Ngọc Dương Tử và Tam Diệu Tiên Tử của Hợp Hoan cốc đến chúng ta lại thương lượng tiếp"

Độc Thần trầm ngâm một lát, nói: "Như vậy cũng được, bọn họ sẽ đến đây trong vài ngày tới, đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau, mối thù sỉ nhục trăm năm trước, nhất định lần này phải đến Thanh Vân Môn báo thù xong mới quay về".

Quỷ Vương mỉm cười, ngồi một lát nói chuyện phiếm vài câu, sau đó cùng Thanh Long cáo từ ra về, Độc Thần cũng không ép ở lại, cho người tiễn khách.

Rời khỏi phủ của Độc Thần, Quỷ Vương và Thanh Long hai người hoà vào dòng người trong thành Hà Dương.

Quỷ Vương đột nhiên cười lạnh lẽo một tiếng, nói: " Lão quái vật này, quả nhiên ngày càng khó đối phó"

Câu nói này thật là không hiểu ra sao, nhưng Thanh Long dường như hiểu ý của hắn, gật đầu đáp: " Đúng vậy, ba trăm năm trước khi mà Quỷ Vương Tông của chúng ta và Vạn Độc môn đánh nhau quyết liệt, lão quái vật này lúc đó hung hãn nóng nảy nhất, từ trước đến sau đều xông lên hàng đầu. Như một trăm năm trước đây khi đại chiến với Thanh Vân Môn, cũng là do sức lực một mình của trưởng môn Vạn Độc môn của lão. Xem ra trận thảm bại năm xưa, đã làm lão mất nhuệ khí không ít ".

Quỷ Vương lắc lắc đầu, đáp: "Đây không gọi là tiêu ma nhuệ khí, đây gọi là bản lĩnh đã cao lên. Trải qua việc này, lão quái vật dường như đã tỉnh ngộ, tính nóng của con người lão đã biến đổi hoàn toàn, ẩn dấu đi tài năng. Trăm năm lại đây, ngoại trừ Quỷ Vương tông chúng ta thực lực khôi phục lại nhanh nhất, phải kể đến Vạn Độc môn rồi. Nhưng nếu mà lão mà không ngồi vào vị trí này thì cực kì phiền".

Nói đến đây, Quỷ Vương cau mày lại, lạnh lùng nói: "Thế vậy đi, thôi thì đợi hai người đó đến mới bàn việc đại sự, chúng ta đợi vài ngày vậy. À, đúng rồi, Bích Dao đâu nhỉ, hôm nay cả ngày hình như không thấy nó đâu?"

Thanh Long đáp: "Tôi cũng không nhìn thấy, nhưng mà U Cơ luôn đi cùng cô ấy, chác là không có gì xảy ra đâu, ngài yên tâm đi"

Quỷ Vương lắc đầu, thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa.

⬻ ⬻⬻

Sau khi nhìn theo thân ảnh của Quỷ Vương và Thanh Long biến mất, Độc Thần thần sắc vốn luôn ôn hoà thậm chí có chút hiền hoà liền thay đổi, sắc mặt dần dần tối sầm lại, nhưng hồi lâu cũng không nói một câu nào.

Ngay cả người thanh niên bên cạnh lão, thì dường như tính tình lại càng cổ quái hơn, Độc Thần không nói chuyện với hắn, hắn cũng mặc kệ, kiên nhẫn ngồi rót nước trà trên bàn. Thần sắc không có một chút không chịu đựng nào.

Không biết là qua thời gian bao lâu, Độc Thần đột nhiên thở dài, nói: "Sóng Trường Giang đợt sau đẩy đợt trước!".

Người thanh niên tên Tần Vô Viêm quay đầu lại, nhìn lướt qua Độc Thần, lạnh lùng hỏi: "Ồ, người đấy đạo hạnh lợi hại lắm sao?"

Độc Thần thở ra một tiếng, đáp: "Hắn tu hành đạo hạnh đương nhiên cực cao rồi, đạo hạnh dù cao, chúng ta cũng không sợ hắn. Nhưng người này bụng dạ thâm sâu, ngày sau nhất định ngươi phải cẩn thận đề phòng!".

Tần Vô Viêm mỉm cười, khẩu khí vẫn hiền hoà, nói: "Con biết rồi, sư phụ".

Độc Thần nhìn hắn, đột nhiên than: "Nếu mà mấy vị sư huynh vô dụng của ngươi có tư chất được như ngươi, ta hà tất phải chịu khổ bao nhiêu năm như này?".

Tần Vô Viêm được Độc Thần khen, sắc mặt vẫn không chó chút gì đắc ý, lạnh lùng đáp: " Mấy vị sư huynh đó đều vì người mà tận tâm tận lực làm việc, thưa sư phụ"

Độc Thần hừ một tiếng, đột nhiên giơ tay lật tấm thảm che trên chân ra, bước xuống ghế, dứng thẳng người lên, bây giờ mới biết người lão rõ ràng rất là cao lớn, lưng rất thẳng, đâu có dáng vẻ là người đang bị ốm? Xem ra những cử động vừa rồi, đều là để lừa Quỷ Vương và Thanh Long.

Độc Thần đi đi lại lại trong phòng, Tần Vô Viêm dường như ngược lại, yên tĩnh hơn sư phụ. Trong phòng chỉ vang lên tiéng bước chân của Độc Thần.

Đúng vào lúc đó, đột nhiên, từ phía Tần Vô Viêm vang lên một thanh âm kì quái, tựa hồ như tiếng âm thanh chói tai của những con ve ngày hè.

Độc Thần thay đổi sắc mặt, quay đầu lại nhìn.

Tần Vô Viêm lấy ra dưới ghế ra một chiếc hộp nhỏ mầu vàng, vuông khoảng 1 xích, âm thanh kì quái vừa rồi chính là từ chiếc hộp này phát ra.

Độc Thần đến gần, thò tay nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, đột nhiên, phía trước mặt hai người, nằm trên mặt miếng lụa mềm màu vàng trong chiếc hộp là một con rết mầu sắc rực rỡ. Nhưng đặc biệt kì dị nhất là đuôi con rết này có bẩy nhánh.

Nếu lúc này Tiểu Phàm nhìn thấy con rết này, nhất định sẽ sợ không biết gì nữa, bởi vì con vật này hồi nhỏ hắn đã từng nhìn thấy, đúng là một trong những thiên hạ tuyệt độc "Thất Vĩ Ngô Công".

Tần Vô Viêm cau mày, nói: "Từ sau khi chúng ta đến gần Thanh Vân Sơn, Tiểu Thất dường như không yên, có lẽ bị cái gì đó kích thích. "

Độc Thần xem xét tỉ mỉ con Thất Vĩ Ngô Công, sau đó thò tay vào trong người lấy ra một hoàn thuốc màu tím nhạt, đặt vào trong chiếc hộp, sau đó đậy nắp hộp lại. Rất nhanh, thanh âm kì dị đang phát ra từ trong hộp đó bỗng dần dần nhỏ xuống, rồi mất hẳn.

Đợi sau khi Tần Vô Viêm cất xong chiếc hộp có con Thất Vĩ Ngô Công, Độc Thần mới lạnh lùng nói: "Con Thất Vĩ Ngô Công này là vật kì trân trong thiên hạ, cả thế gian chỉ còn một đôi, từ trước tới nay làm bạn nhau đến khi chết, nếu bị tách xa nhau, trong vòng trăm dặm, tất có cảm ứng. Mấy ngày hôm nay Tiểu Thất bất an, nhất định là do việc đó."

Tần Vô Viêm liếc nhìn Độc Thần, đột nhiên hỏi: "Nói như vậy thì, phải chăng người đó hiện đang ở trên núi Thanh Vân?".

Độc Thần cười, đáp: "Đúng vậy, Thất Vĩ Ngô Công vẫn là dị chủng có một không hai trên thiên hạ, không thể nhận sai được".

Nói đoạn, lão quay đầu đi, chầm chậm nhìn chăm chú xuất thần về phía bên ngoài. Nơi xa, ngọn núi Thanh Vân đó cao lớn sừng sững, xông thẳng lên trời cao, uy vũ dường như không gì sánh được, mây trắng bao quanh, tiên khí phiêu phiêu.

"Đã một trăm năm rồi, chớp mắt một cái, lại một trăm năm nữa thôI!" Lão già đó, thấp giọng tự nói với mình.