Tại sao nhịp tim của tôi đột nhiên nhanh như vậy.
Đột nhiên tôi nghĩ tới vấn đề lần trước tôi đã bỏ qua, đầu óc co giật, tôi buột miệng nói: "Ông chủ, có phải anh thích tôi không?"
"Đó là điều hiển nhiên."
"......" Tại sao lại có người thừa nhận thích một người mà lại tự hào như vậy?
Nhưng lúc trước sao tôi lại tự ti như vậy……
"Sao anh lại thích tôi? Đúng như Cố Tích đã nói, tôi vô dụng…..."
"Chậc, cô ta nói cái gì thì là cái đó sao? Em dễ dàng bị người khác PUA như vậy sao?"
* PUA: Tên viết tắt của Pick-up Artist, đại khái là một chiêu trò dụ dỗ.
Dừng một chút, giọng nói thay đổi: "Nhưng mà anh thích dáng vẻ hèn nhát của em."
"......" Dáng vẻ hèn nhát?
Thấy tôi nhìn anh, anh hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, xoay đầu tôi qua chỗ khác.
"Tính cách của em thật ra không có gì không tốt, thế giới này luôn cho phép có một số người trầm lặng, vụng về."
"Vậy tại sao anh luôn muốn thay đổi tôi?"
"Anh không phải muốn thay đổi em, anh chỉ mong rằng khi em gặp chuyện, đừng luôn làm mình uất ức."
Tim tôi lại lỡ nhịp lần nữa.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, ánh mắt người đàn ông chân thành tha thiết: "Em có thể trầm tĩnh, có thể đần độn, nhưng không thể để người khác ức h.i.ế.p mình".
"……"
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Dưới ánh trăng, tôi nói bằng giọng yếu ớt: "Ông chủ, trước đây anh luôn mắng em, em có bóng tâm lý."
"......Vậy sau này anh sẽ không mắng em nữa? Em có thể suy nghĩ một chút?"
"Em có thể suy nghĩ dài hơn không?"
"Em muốn bao lâu?"
"…… Không biết."
...
Đêm đó tôi không đồng ý lời cầu hôn của Ôn Lễ Hành.
Tôi vừa mới tốt nghiệp, địa vị xã hội giữa tôi và Ôn Lễ Hành có chênh lệch quá lớn.
Tôi sợ mình sẽ giống như trước đây, lúc nào cũng ngước nhìn người khác, cuối cùng lại cảm thấy thua kém.
"Ông chủ, em sẽ cố gắng đuổi kịp anh!"
Ôn Lễ Hành cười hắc hắc, từ trước máy tính ngẩng đầu lên: "Trợ lý Ninh, anh là thiên tài, em là kẻ tầm thường. Đời này sao em có thể đuổi kịp anh?"
"...... Ông chủ, không phải anh nói sau này sẽ không mắng em sao?"
"Anh đây là mắng em sao? Anh nói sự thật cũng không được sao?"
"……"
"Được rồi, anh sai rồi. Sau này nhất định sẽ không nói nữa."
"Hôm qua anh cũng nói như vậy!"
"Trợ lý Ninh, em có chút được nước lấn tới rồi, bình thường anh chỉ để bạn gái anh đối với anh được nước lấn tới thôi."
"...... Ông chủ, em đi làm đây."
"Tối nay chúng ta ăn tối nhé?"
"Được."
Ôn Lễ Hành khẽ mỉm cười: "Đi đi!"
Hết.