Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh

Chương 17: Kiều Diệp Thư.


Kiều đại tướng quân có mối giao tình với phụ thân và mẫu thân, lần này Phụ vương vô cùng tức giận đã sai người đưa thư nói nhất định phải tìm ra nhân chứng vật chứng để minh oan cho Kiều gia.

Chỉ tiếc rằng Kiều tướng quân cả đời trung lương cuối cùng lại rơi vào kết cục diệt tộc.

Ám vệ liền vội nói :

"Vương gia, chuyện của công chúa Nam Sở Quốc là như thế nào, hay là âm mưu của hoàng đế, người có thể từ chối được mà, nô tài không hiểu sao người lại nhận lời như vậy " .

Lục Minh Viễn lắc đầu nói :

"Không có âm mưu gì cả, vị Vương phi này bổn vương đã nhận định rồi sẽ không là người khác, hãy thông báo cho tất cả ám vệ để biết mà hành động, nàng ấy sẽ là vương phi danh chính ngôn thuận của ta ".

Ám vệ tuy khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều, liền nhanh chóng lui xuống.

Lúc này trong đông cung, Lục Vương Hy tức giận đập phá hết mọi đồ đạc, Y thật không ngờ mọi tính toán của Y đều bị phá ngang.

Y không thể ngờ giữa đường lại nhẩy ra một trình giảo kim, mà cũng không ngờ rằng công chúa Nam Sở quốc lại thầm ái mộ tên đó.

Hắn có cái gì tốt đẹp chứ, chỉ là một vị vương gia tuy có thực quyền nhưng địa vị làm sao sánh bằng một trữ quân tương lai là Y chứ .

Mà cũng lạ tên Lục Minh Viễn đó từ trước đến giờ đều không quan tâm đến nữ nhân lần này vì sao lại thay đổi như thế hay là hắn có mục đích gì.

Hắn ta thật may mắn, bị trúng độc Thất Tâm Đan mà không chết, lần đó người của Y đã thiệt hại quá lớn vậy mà không giết nổi Y.



Y còn sống ngày nào thì ngôi vị của hắn càng lung lay đến đấy, phụ hoàng anh minh một thời nhưng vẫn luôn luôn sống trong cái bóng của tên Lục Minh Trí kia, hắn không thể đi lại vết xe đổ như thế.

Thực quyền, hắn phải lấy lại được tất cả binh quyền từ trong tay tên Lục Minh Viễn kia có như thế hắn mới kê cao ghế mà ngủ được.

Lúc này ái thiếp Kiều Diệp Thư vội õng ẹo đi đến và nhẹ nhàng hỏi :

"Thái tử người vì sao lại tức giận như thế, ảnh hưởng đến sức khỏe không tốt chút nào, thiếp sẽ rất đau lòng đó ".

Lục Vương Hy nhìn thấy nàng ta xiêm y mỏng manh, điệu bộ lẳng lơ, giọng nói quyến rũ tâm tình hắn bỗng dịu đi, dục vọng bất ngờ lại tăng cao hắn lôi nàng vào lòng rồi đè nàng xuống cạnh bàn ngả ngớn nói :

"Nàng muốn dụ dỗ ta ư, vậy thì ta sẽ chiều theo hồ ly tinh nàng ".

Rồi hắn bế thốc Kiều Diệp Thư lên ném vào giường, hắn nhanh chóng cởi ngoại bào ra rồi trèo lên giường, toàn bộ xiêm y mỏng manh của ả ta bị hắn xé rách.

Hắn điên cuồng trút giục vọng vào cơ thể ả ta, tiếng rên rỉ của ả ta khiến hắn vô cùng hưng phấn, bất giác hắn tưởng tượng người nằm dưới thân hắn là vị công chúa Nam Sở quốc kia.

Thú tính của hắn tăng cao, càng làm càng hăng khiến cho ả ta vừa đau đớn và vừa sung sướng, cuối cùng hắn nằm phịch xuống giường khi chút được dục vọng.

Người nữ nhân kia cứ quẩn quanh trong trí óc của hắn giống như một tâm ma vậy, từ nhỏ hắn đã luôn tranh đua với Lục Minh Viễn, lúc nào cũng bị đưa ra để so sánh.

Bây giờ đến nữ nhân mà hắn nhìn trúng cũng bị Lục Minh Viễn cướp mất.

Hắn quay sang nhìn Kiều Diệp Thư mà cảm thấy chán nản, một con cờ bây giờ đã không còn giá trị, xung quanh hắn có biết bao mỹ nhân xinh đẹp chứ, hắn lạnh lùng quay sang nói :



"Nàng dậy trở về phòng của mình đi, bổn thái tử còn phải bàn bạc công việc nữa ".

Kiều Diệp Thư lúng túng nhìn qua xiêm y bị vứt dưới đất mà không biết phải làm sao cũng may nô tỳ đã chuẩn bị sẵn xiêm y cho ả ta theo phân phó của thái giám tổng quản rồi.

Nàng ta vội cúi đầu xuống lí nhí nói :

"Thiếp xin cáo lui ".

Lục Vương Hy vẫy tay cho ả ta lui xuống, bây giờ hắn còn phải tính toán xem còn có cách nào thay đổi tình thế nữa không.

Kiều Diệp Thư trở về phòng mà cảm thấy vô cùng nhục nhã, ả ta đã ở đây gần một năm rồi mà thân phận trắc phi cũng không được chỉ là một ái thiếp nho nhỏ.

Ả ta cảm thấy ân hận, ân hận vô cùng, vì lời ngon ngọt của hắn ngay cả phụ thân mình ả cũng bán đứng bây giờ mới rơi vào kết cục như thế này.

Đám cung nữ trong Đông Cung này trước giờ đều khinh thường ả không coi ả là chủ tử,sau lưng còn xì xào bàn tán nói những lời vô cùng khó nghe, nhưng ả ta phải nín nhịn lại.

Ở hành xá ba ngày Kiều Thiên Ninh mới cùng sứ giả và biểu ca Lư Yến Thành đi dạo xung quanh kinh thành.

Những cảnh tượng quen thuộc hiện lên khiến cho Thiên Ninh không kiềm được nước mắt may cho nàng ngồi kiệu nên không ai phát hiện ra được.

Từng con đường, từng tửu lầu, từng hàng quán nàng đều quen thuộc, dù sao nó cũng gắn bó với nàng mười mấy năm rồi làm sao mà dễ quên như thế chứ.