Trùng Sinh Thành Nữ Phụ

Chương 10: Hữu Tình


Vừa vào năm nhất, ban trung có rất nhiều gương mặt Ninh Vân Hoan vừa thấy quen vừa thấy lạ, những người này cô đã gặp vài năm ở đời trước nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy họ từ khi sống lại, cô nhớ rõ lớp học từng có hai người diện mạo xinh đẹp, may mắn được vào vòng giải trí. Đời này cô chỉ toàn tâm đọc qua sách vở, dù sao Ninh ba vẫn rõ ràng, cô thuộc người nắm chặt chính mình, nếu tính cách hai người bạn học này không sai, cô muốn giới thiệu họ đến công ty nhà mình, dù sao thì nước phù sa không lưu ngoại nhân điền. (*Những thứ tốt không nên để rơi vào tay người ngoài)

Trong lòng đã quyết định, Ninh Vân Hoan mới tiến vào cửa lớp, Phó Viện vừa thấy cô đã nổi giận đùng đùng hướng phía cô đi tới:

“Hoan Hoan, hôm qua sao cậu cúp điện thoại của tớ, còn khoá máy nữa?” Giọng nói của cô ta mang theo tức giận cùng hận ý, như chỉ trích Ninh Vân Hoan phải xin lỗi cô ta là điều đương nhiên. ***************

Ninh Vân Hoan có chút ngạc nhiên, cho dù là bạn bè cũng không thể không có chút bí mật nào cả, huống hồ hôm qua cô vừa mới trải qua chuyện không mấy dễ chịu, sự xuất hiện của Lan Lăng Yến làm cô thấy bối rối, cùng với việc trải qua lần đầu tiên khiến cô sợ hãi và lo lắng, sáng nay còn gặp phải nữ chính, giờ lại bị người ta tức giận. Ninh Vân Hoan có chút không kiên nhẫn nói: “A? Có thể là hết pin.”

Cô trả lời thản nhiên làm cho Phó Viện có chút không hài lòng, lúc này muốn mở miệng nhưng lại hướng bàn Ninh Vân Hoan ngồi xuống nói: “Hết pin thì hết pin, nhưng người hôm qua rốt cuộc là ai? Hai người có quan hệ gì? Tớ thấy anh ta ôm cậu thật thân mật, Hoan Hoan, không phải bạn tốt đều chia sẻ mọi việc cho nhau sao? Sao cậu có bạn trai mà không nói tớ biết? Bác trai và bác gái có biết chuyện không?”

“Ba mẹ tớ có biết hay không thì có liên quan gì?” Ninh Vân Hoan không kiên nhẫn nói, vừa muốn đứng dậy, di động mới mở hồi sáng lại vang lên. Cô tạm dừng tranh cãi với Phó Viện, lấy di động trong túi ra, thấy một dãy số xa lạ, không nghĩ ngợi gì tiếp: “Xin chào!”

Bên kia im lặng một lúc, Ninh Vân Hoan nghĩ đối phương gọi nhầm, đang định tắt máy thì một giọng nam lạnh nhạt thanh nhã vang lên: “Tôi ở ngoài cửa, bây giờ em đi ra đi.”

Không biết vì sao dù không thấy người nhưng nghe thấy giọng nói này Ninh Vân Hoan liền run sợ theo bản năng. Nhớ tới hôm qua mới gặp người đó, môi liền gương lên, không mở miệng. Đầu dây bên kia sau khi nói xong, như đã hạ xong mệnh lệnh liền muốn cúp điện thoại.

Ninh Vân Hoan á khẩu không nói được, trong lòng buồn bực muốn chết, hận không thể ném điện thoại vào sọt rác.

Hôm qua cô cứ nghĩ cô và Lan Lăng Yến cả đời này cũng không qua lại với nhau nữa, không biết sao Lan Lăng Yến lại biết số điện thoại của cô, bây giờ cô cũng không dám hỏi vấn đề này, cũng không dám không đi.

Phó Viện thấy cô sắp đi, liền đứng dậy, ngay cả túi cũng không thèm lấy, cấm tay cô cuống quýt hỏi: “Hoan Hoan, có phải bạn trai gọi không? Cùng nhau đi ăn cơm thôi, tớ còn chưa thấy anh ta đâu, cậu bảo anh ta mời tớ ăn bữa cơm đi.” Ninh Vân Hoan đang vội vã muốn đi, không muốn cùng Phó Viện nói nhiều, lạnh nhạt bị cô ta lôi kéo, vốn mùa hè nên cô chỉ mặc một bộ ngắn tay đơn giản, lúc này bị Phó Viện lôi kéo liền lộ ra một ánh sáng bạc. Phó Viện liếc mắt liền nhận ra đây là cái vòng cổ hôm qua mà cô ta thích, vốn muốn thuyết phục Ninh Vân Hoan từ bỏ để cô ta mua.



Sau lại nghe nói chiếc vòng cổ này có giá hơn một trăm vạn, tuy nhà cô ta có chút tiền nhưng nếu muốn lấy trăm vạn ra mua một cái vòng cố thì khẳng định không có khả năng. Dù sao cũng chỉ là trang sức mà thôi, nhưng cô ta thật không ngờ nó lại nằm trên cổ Ninh Vân Hoan!

Mọi người đều là bạn bè, dựa vào cái gì, Phó Viện cô nhìn trúng mà Ninh Vân Hoan lại có được.

Trong lúc nhất thời, lòng Phó Viện trào ra ghen tị, theo bản năng muốn lật ra coi.

Vừa mới bị Phó Viện kéo suýt nữa té, Ninh Vân Hoan nghĩ cái áo này may mà co dãn tốt, nếu không bị một cái bám của cô ta là xong rồi. Thấy không ốn, cô liền lùi về sau hai bước, che kín cổ áo, có chút cảnh giác nói:

“Cậu làm gì?”

“Hoan Hoan, cậu còn nói anh ta không phải bạn trai cậu, ngay cả cái vòng cổ hôm qua anh ta đều tặng cho cậu!” Gia thế Phó gia và Ninh gia không khác nhau lắm, tuy Ninh gia cưng chiều con gái hơn nhà mình, nhưng khẳng định không vô duyên vô cớ có khả năng lấy nhiều tiền như vậy mua vòng cổ cho Ninh Vân Hoan. Mà Ninh Vân Hoan có bao nhiêu tiền, không ai rõ hơn Phó Viện cô. Trước đây Ninh Vân Hoan giúp đỡ không ít người khốn cùng, tiền tiêu vặt hầu như đã bỏ ra hết, không có khả năng còn tiền mua vòng cổ, tuyệt đối là người đàn ông tuấn mỹ ngày hôm qua mua cho cô ta!

Trong lòng Ninh Vân Hoan tuy sợ Lan Lăng Yến nhưng bây giờ anh ta không ở đây, nghe thấy Phó Viện khẩu khí chua lè làm cho cô thấy không thoải mái, nhấp miệng cười: “Tớ có khi nào nói anh ta không phải bạn trai tớ?” Kỳ thật cô cũng không biết cái vòng cổ này khi nào lại ở trên người mình, nhưng Ninh Vân Hoan không phải là cô gái mười tám tuổi không biết sự đời, cô biết cái này không phải chỉ có mấy vạn liền mua được, lúc đấy cũng tính không mua, không đoán được vẫn rơi vào tay mình.

Tuy không thấy tận mắt nhưng hôm qua người Ninh Vân Hoan tiếp cận chỉ có Lan Lăng Yến, không cần đoán cũng biết cái này là do anh ta mua, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, lại kỳ lạ có một cái vòng cổ, cô có chút hố hoảng, giọng nói càng không kiên nhẫn.

“Tớ hỏi cậu vài lần cậu cũng không có thừa nhận.” Không biết như thế nào, nghĩ đến người đàn ông hôm qua đã có người yêu trong lòng Phó Viện liền sinh ra tia ghen tỵ, dù người đó có là Ninh Vân Hoan cũng vậy. Diện mạo người đàn ông đó đừng nói không kém mà còn có thể tuỳ ý tặng vòng cổ hơn trăm vạn, chuyện mà cả chính ba cô ta cũng không làm được, trong lòng cô ta có chút chua, không tự chủ được nói: “Cậu không phải đã cùng anh ta xảy ra quan hệ nên anh ta mới đưa cái này phải không?”

Mặc kệ Phó Viện có phải bạn tốt của cô không, nhưng có thể nói ra câu này, Ninh Vân Hoan thật không thể tưởng tượng nổi. Đời trước mặc dù khi tốt nghiệp đại học Phó Viện liền kết hôn nên hai người ít lui tới, nhưng trong đại học hai người vẫn thường xuyên hẹn nhau đi dạo phố ăn cơm, cô cũng thấy chưa bao giờ cô ta nói chuyện chanh chua như bây giờ.