Trùng Sinh Thành Nữ Phụ

Chương 12: Bắt


Một đường không nói gì, đối với sự nhu thuận của cô Lan Lăng Yến thật vừa lòng, nhưng tại sao cô lại biết hắn, còn sợ hắn thành như vậy, một ngày nào đó hắn nhất định phải biết!

Lại một lần nữa bị mang về trang viên lần trước, không cần Lan Lăng Yến nói, Ninh Vân Hoan cũng biết hắn muốn làm gì.

“Không phải hôm qua đã nói là chỉ có một lần sao?” Lúc này Ninh Vân Hoan cũng bất chấp sự sợ hãi, vội vàng chống cự. Cô có dự cảm nếu mình cứ giả ngốc thì chuyện này chỉ sợ sẽ tiếp diễn không ngừng.

Lan Lăng Yến không để ý, đem áo của cô lật lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn tinh tế: “Nâng tay lên.”

Đại ma vương đã phân phó, cô vốn sợ hắn nên theo bản năng đưa tay lên. Lan Lăng Yến dễ dàng cởi áo cô ra, ném qua một bên, thuận thế đem ấn cô xuống giường. Ninh Vân Hoan hồi phục tinh thần, vội vàng giãy dụa: “Lan tiên sinh....”

Bất kể cô kêu cái gì, quần lót mỏng manh trên người bị ngón tay nhẹ nhàng đặt lên, dễ dàng thoát ly trận doanh tìm nơi nương tựa trên tay quân địch. Hai tay Ninh Vân Hoan bị ấn lên trên đỉnh đầu, nửa người trên bị giữ chặt, lộ ra đường cong duyên dáng.

Lúc này dưới thân cô mặc váy ngắn, hắn chỉ cần dùng ít sức, hướng lên trên bắt đầu đùa bỡn. Sắc mặt Ninh Vân Hoan đỏ bừng, từ chối một chút, căn bản không có chút sứt mẻ gì. Cô cảm thấy một bàn tay dễ dàng đem váy cùng quần lót cô hạ xuống, vừa khẩn trương mà cũng không vội vã tiến vào, cô thở dốc hai tiếng, một đạo hô hấp ấm áp đã ở gần, môi bị đầu lưỡi chế trụ, thân thể căng thẳng, hắn đã xông vào.

Hôm qua vừa mới trải qua lần đầu tiên, tuy nói bây giờ có trải qua bước dạo đầu, thân thể Ninh Vân Hoan cũng không có kháng cự nhưng vẫn có đau nhức không thoải mái, cô giãy dụa, người giảo hoạt kia đã nhanh chóng giữ thắt lưng của cô, liên tục cử động.

“Đau.” Không phải loại đau xé rách giống như lần trước, ngược lại có chút trướng khó chịu, chân mày cô nhíu lại. Lan Lăng Yến theo bản năng khẽ hôn mi tâm của cô, mềm mại cọ xát, nhưng động tác vẫn không hề có chút ý tứ lưu tình. Mắt kính đã sớm không biết bị hắn ném tới chỗ nào, đôi mắt xếch hẹp dài lộ ra, bớt đi phần lãnh ý như bình thường, mà lây dính chút cứng cỏi.

Dục vọng như mãnh thú, quá khứ chỉ có chút qua lại, không biết tư vị nên Lan Lăng Yến có thể nhẫn nại. Nhưng giờ đã hưởng qua tư vị kia, rốt cuộc nhẫn nại không được, mà kỳ quái là hắn đối với người con gái này cũng không phải muốn như vậy, giống như có chút thích sạch sẽ, hắn không muốn đổi một người khác, mà cũng không thể làm với người khác được. Tính cách hắn trước giờ đều như vậy, hắn không muốn uỷ khuất chính mình nếu cô đã rơi vào tay hắn, mà hương vị của cô cũng không tệ lắm. Hắn muốn người còn cô muốn giao dịch, trừ bỏ một lần kia, sau này còn phải làm theo quy củ của hắn.

Đến lúc kết thúc cả người Ninh Vân Hoan vừa chua xót vừa đau, sắc mặt ửng hồng, bất chấp cả việc sợ hắn, vội vàng cẩn thận đem chân khép lại, ôm ngực ngồi dậy.

“Không phải đã nói…” Ăn cũng đã bị ăn qua, lúc này nói có vẻ chậm, nhưng tránh cho chuyện như vậy còn phát sinh, Ninh Vân Hoan quyết định trước đem sự tình nói cho rõ ràng, cô hoài nghi có phải hôm trước cô nhìn Lan Cửu này khi đang rất sợ hãi nên chưa nói rõ ràng hay không. Vừa mở miệng, Ninh Vân Hoan đã bị người nào đó bế lên, theo bản năng đưa cánh tay trần lên ôm cổ hắn. Lan Lăng Yến cúi đầu, hơi thở nhè nhẹ phất vào mặt cô, mang theo cảm giác lạnh lẽo, làm cô không tự chủ được sợ run người.



Bị đặt vào bồn tắm, Lan Lăng Yến giống như đối đãi với món đồ chơi yêu thích, cẩn thận giúp cô tắm rửa. Ninh Vân Hoan nhìn ánh mắt hắn, chỉ sợ hắn lại muốn, nhưng bất ngờ là hắn chỉ cường ngạnh nhìn, thấy cô đã có chút sưng đỏ, liền không làm cái gì cả, sau khi tắm xong đem cô bế ra ngoài.

Bên ngoài, chăn ga đều đã được thay mới, chiếc chăn mang theo một hơi thở thiên nhiên xanh mát. Ninh Vân Hoan chỉ mặc một chiếc quần lót bị người ta gắt gao ôm trong ngực, vẻ mặt xấu hổ. Cô đã phải cực lực yêu cầu mới được mặc chiếc quần lót này vào. Lan Lăng Yến không biết là thật hay giả nói, con gái không lẽ ngủ thoả thân cũng phải mặc quần lót nữa.

Không phải là người quá quen thuộc nhưng đã trải qua cả chuyện thân mật, thân thể Ninh Vân Hoan rất mệt mỏi. Bất quá không biết có phải vì nguyên nhân hôm qua ngủ quá nhiều không mà lúc này cả người mệt hoảng, trong cơ thể còn nóng rực đến phát đau mà Ninh Vân Hoan lại ngủ không được.

“Ngủ một chút đi, buổi chiều em không có giờ học, cùng tôi ra ngoài.”

Ánh mắt Lan Lăng Yến khép một nửa, thần sắc lười biếng mà nguy hiểm, hẳn là thời điểm hắn thả lỏng đề phòng, lộ ra gương mặt tuấn mỹ mang theo chút ý cười vô ý.

Ninh Vân Hoan theo bản năng gật đầu, cái loại tính cách cả đời nhu thuận nghe lời này như đã khắc sâu vào trong người cô, sau khi cô đáp ứng mới hồi phục tinh thần, có chút sợ hãi hỏi: “Sao anh biết tôi không có giờ học?” Giờ học ở đại học cũng không nhiều nhưng Ninh Vân Hoan không nghĩ muốn ở chung với Lan Lăng Yến, người này thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa nhìn không ra vui buồn gì, cô không muốn ngày nào đó rơi vào kết cục như đời trước.

Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, theo bản năng thân thể liền từ chối hai vai. Cảm giác được sự kháng cự của cô, người con gái da thịt non mịn trong lòng vừa động, hậu quả thật không thể đo lường. Lan Lăng Yến lập tức mở mắt, đôi mắt hẹp dài lộ ra một đạo nguy hiểm: “Tôi có thời khoá biểu của em, tin tưởng tôi, rồi em sẽ thấy.”

Vừa nói tay hắn vừa ấn vào lưng Ninh Vân Hoan.

Động tác này mang theo mười phần uy hiếp, dũng khí vừa có của Ninh Vân Hoan lập tức bị thổi tan, cô không dám cử động, thành thật ở trong lòng Lan Lăng Yến. Kinh hãi hơn nửa ngày, cô đột nhiên nhớ tới cô mới là người bị hại, người bá đạo này cũng không nên không phân rõ phải trái như vậy, thời khoá biểu của cô, hắn dựa vào cái gì lấy đi! Ninh Vân Hoan cũng không nghĩ đến làm sao Lan Lăng Yến lấy được, trong lòng hắn bóng ma quá sâu, có gì mà hắn không dám làm hay không làm được đâu.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, nếu hắn lấy được thời khoá biểu của cô, tương lai cô sẽ tuyệt đối không có ngày tốt đẹp!

Nghĩ này nọ, một mặt lo lắng trong lòng, không biết vì quá mệt mỏi hay vì khí thế cường đại trong lời nói của Lan Lăng Yến doạ nên không bao lâu Ninh Vân Hoan liền cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt.