Vừa rồi Cố Doanh Tích kêu đến khàn cả giọng nhưng cũng không có ai đáp lại lời nói của cô ta, ngược lại người ta căn bản còn không có đem cô ta để vào trong mắt, giống như Cố Doanh Tích là không khí vậy, ngay cả Lan Lăng Yến cũng xem nhẹ sự tồn tại của cô ta, vẻ mặt của anh khi lướt qua chỗ cô ta đang đứng rất là lạnh nhạt.
Cố Doanh Tích bị người đàn ông trong lòng cứ như thế không thèm liếc nhìn bản thân lấy một cái, cô ta có cảm giác bản thân giống như đang đứng trước mặt công chúng vậy, lần đầu tiên bị Tạ Trác Doãn lột sạch đồ đè trên cỏ thì khi đó trong lòng cô ta luôn cảm thấy xấu hổ và sợ hãi, sắc mặt lúc đầu vốn đỏ bừng vì gặp được người đàn ông trong lòng, nhưng đến cuối cùng lại trở nên trắng bệch, khóe miệng còn không ngừng giật giật, bộ dáng không thể nào tin được, trong mắt lộ rõ sự đau đớn, cả người không ngừng run rẩy, thân thể cứng ngắc được Tống Thanh Vân ôm vào trong lòng, lúc này mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng người.
“Anh, vì cái gì mà anh lại đối xử với em như vậy......”
Lúc này Lan Lăng Yến mới thản nhiên quay đầu lại nhìn cô ta một cái, trong mắt không có phiền chán, cũng không có thương tiếc, chỗ khác thường chính là anh quá bình tĩnh hay có thể nói là quá lạnh lùng, hai người bọn họ cũng không thân thuộc đến mức cô ta có thể gọi anh như vậy, bộ dáng giống như cùng anh có quan hệ vậy, lại nghĩ đến lần trước gặp phải tên nhóc Tạ gia kia cùng với cô ta mây mưa trên cỏ, ánh mắt anh nhìn Cố Doanh Tích giống như nhìn một thứ gì đó rất dơ bẩn vậy.
“......”
Ninh Vân Hoan bị anh lôi kéo đi lên lầu, lúc cô quay đầu lại nhìn, rõ ràng cô đã nhìn thấy được ánh mắt không chút do dự hay quyến luyến của Lan Lăng Yến, nước mắt trên mặt Cố Doanh Tích không ngừng chảy xuống, một bên nhào vào trong lòng Tống Thanh Vân, không ngừng khóc thút thít. Mới vừa rồi cô ta vẫn còn mang bộ dáng si tình, vừa quay đầu lại thì đã thấy nhào vào lòng người đàn ông khác rồi, tuy nói đây là bản tính của Cố Doanh Tích, nhưng mà Ninh Vân Hoan vẫn không nhịn được cảm giác khinh bỉ trong lòng.
Giống như là mới lần đầu Cố Doanh Tích nhìn thấy cô vậy, ánh mắt mở lớn, nước mắt trong suốt không ngừng chảy ra từ trong hốc mắt, có một loại cảm giác bị người khác làm nhục.
“Thế nhưng lại là em, dĩ nhiên lại là em!”
Giọng nói cô ta mang theo chút đau đớn, biểu cảm trên mặt có chút vặn vẹo nói:
“Học muội, học muội, vì cái gì, vì cái gì mà em khắp nơi muốn đối đầu với chị? Vì cái gì mà em lại giành người yêu của chị!”
Là ai giành người yêu với cô ta a, trước mặt mình mà cô ta còn muốn thông đồng với người đàn ông của mình, không những thế còn muốn ác nhân cáo trạng trước nữa chứ.
Kiếp trước Ninh Vân Hoan vì muốn tránh khỏi kết cục trong cuốn tiểu thuyết, cũng không muốn tranh giành nam nhân với nữ chủ, nên cô đã luôn an phận sống qua ngày, thậm chí khi Ninh gia chọn cho cô một mối hôn sự, cô cũng đều đáp ứng, vốn nghĩ vậy có thể tránh thoát khỏi hào quang nữ chủ, có thể an toàn sống hết cuộc đời.
Ai ngờ rằng khi Cố Doanh Tích ở bên cạnh những người đàn ông của cô ta giống như phát điên vậy, không ngừng tìm cô khóc lóc kể lể, cuối cùng khi người đàn ông đó đến tìm cô vừa vặn gặp phải Cố Doanh Tích, hắn ta giống như bị trúng tà liền quay qua thích Cố Doanh Tích, cửa hôn nhân này cũng cứ như vậy mà bỏ qua.
Mà bởi vì diện mạo của Ninh Vân Hoan cũng không đến nỗi nào, hơn nữa tính cách của cô dưới áp lực mà tự bản thân đưa ra đã trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, những người từng gặp qua cô đều khen Ninh phu nhân dạy dỗ con gái rất tốt.
Nguyên nhân ở đây có lẽ là do mọi thứ cô có đều tốt hơn Cố Doanh Tích, cho nên người đàn ông kia mặc dù không quá suất sắc nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ hôn sự giữa hai người họ, làm cho cô ở trong cái vòng luẩn quẩn của giới thương nhân thượng lưu trở thành một trò cười lớn.
Cũng kể từ đó, Ninh Vân Hoan rất ít khi đi ra ngoài, Ninh phu nhân cũng bị người ta cười nhạo, những bạn bè tốt trước đây của bà cũng vì thế mà trở mặt.
Bọn họ đều ở sau lưng chê cười Ninh gia, chỉ bởi vì lúc trước khi tâm trạng Cố Doanh Tích không tốt đều tìm chính mình phát tiết!
Ninh Vân Hoan nghĩ đến những việc xảy ra trong kiếp trước, hai mắt đều muốn bốc lửa, bây giờ lại nghe thấy Cố Doanh Tích nói mình cướp đi người đàn ông của cô ta, lại thêm thù mới hận cũ cộng lại, cô không nghĩ ngợi gì nhiều liền ôm lấy cánh tay của Lan Lăng Yến, một bên gỡ giày cao gót màu vàng nhạt trên chân xuống, sau đó đi tới chỗ Cố Doanh Tích đang đứng:
“Cô bị bệnh hả!”
“Chẳng lẽ chị nói sai sao? Anh Doãn em cũng muốn cướp, bây giờ ngay cả Lan Cửu mà em cũng không chịu buông tha cho anh ấy, rốt cuộc thì chị đã làm sai chuyện gì, tại sao em lại đối xử với chị như vậy!”
Khuôn mặt của Cố Doanh Tích vì tức mà đỏ bừng lên, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cực kỳ tức giận hét lên.
Lan Lăng Yến đưa tay ôm lấy thắt lưng của Ninh Vân Hoan, xem trên chân cô thiếu mất một chiếc giày, chỉ đơn giản đem cô bế lên, lúc này mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Doanh Tích một cái:
“Tại sao cô không tới bệnh viện để trị bệnh đi?”
Khi Cố Doanh Tích ở trước mặt cô nói chuyện với Lan Lăng Yến, thì trên mặt cô ta cũng đã sớm lộ ra bộ dáng say lòng người, căn bản giống như không có nghe thấy Lan Lăng Yến đang nói cái gì.
Mà sau khi nói xong lời này, Lan Lăng Yến cũng không thèm liếc mắt nhìn Cố Doanh Tích một cái nào nữa, cũng không thèm để ý tới phản ứng của cô gái nhỏ trong lòng mình, trực tiếp ôm Ninh Vân Hoan đi lên lầu, mãi một lúc lâu sau, bên dưới mới truyền đến tiếng hét chói tai của Cố Doanh Tích cùng với những lời giải thích của cô ta, không những vậy còn muốn đuổi theo Lan Lăng Yến lên trên lầu, nhưng có lẽ là bị người cản lại, sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Lan Lăng Yến, lúc này Tống Thanh Vân mới như người chết sống lại, bất mãn vì hành động vừa rồi của người trong lòng, cũng muốn tìm quản lý nhà hàng bồi thường, hai bên không ngừng tranh cãi ở đại sảnh, mãi cho đến khi hai người bọn họ đi lên lầu hai, thì mới không nghe thấy thanh âm bên dưới nữa, hiệu quả cách âm của nhà hàng đúng là không chê vào đâu được.
“Em muốn xuống dưới.”
Mới vừa thấy Cố Doanh Tích xuất hiện, Ninh Vân Hoan liền theo bản năng tập trung tất cả tình thần lên trên người cô ta, bây giờ không thấy được cô ta, cả người cô mới thả lỏng xuống đôi chút, mà cô vừa thả lỏng liền cảm thấy thân thể mình bị Lan Lăng Yến ôm sát vào trong lòng anh, cũng không biết có phải là do vẫn chưa ăn cơm hay không, lúc này vị giác của cô có chút không thoải mái cho nên mới cau mày nhỏ giọng nói ra yêu cầu của mình.
Lan Lăng Yến nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của cô, lúc này mới đồng ý thả cô xuống dưới, chỉ là khi nhìn thấy một chân không mang giày của cô, mới vừa rồi chiếc giày bị cô cầm để đánh Cố Doanh Tích, nên lúc này khi đứng dưới đất có chút không vững, anh đưa tay giữ lấy eo của cô, để tránh cho cô không bị té ngã.
Ninh Vân Hoan dứt khoát tháo luôn chiếc giày còn lại trên chân xuống, chân trần đi trên đất, thảm trải sàn màu đỏ thẫm của khách sạn càng tôn lên đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn của cô. Mười ngón chân mượt mà đáng yêu, cô cũng không có sử dụng mấy loại sơn móng, những ngón chân trắng nõn hồng hồng, vừa nhìn liền khiến cho hai mắt Lan Lăng Yến khẽ ngưng trọng.
“Ăn cơm trước đi, sau đó sẽ cho em xem trò hay.”
Lan Lăng Yến nhìn con mèo nhỏ đi được hai bước, lại giữa đường bị anh nhảy ra kéo vào trong lòng, anh rất nhanh đã đi đến gian phòng quen thuộc của mình, sau đó đưa mắt ý bảo cô đẩy cửa ra.
Tuy nói vừa rồi cô chỉ muốn đi theo Cố Doanh Tích vào trong, nhưng mà nhà hàng Nhật này thật ra cũng là một nơi rất nổi tiếng ở đế đô, lầu này chủ yếu dành cho khách hàng ăn uống, lầu dưới là sảnh dành cho các hội nghị, cũng là nơi phục vụ những buổi trà chiều cho khách, mà bắt đầu từ lầu hai mới là nơi chính thức là dùng cơm địa.
Kiếp trước Ninh Vân Hoan nhờ phúc của Cố Doanh Tích nên đã từng được vào nơi này, nhưng nghe nói muốn ăn cơm ở nơi này thì phải đặt chỗ trước, mà chỗ ở đây chưa bao giờ trống, nếu không phải là người có quyền thế, thì cho dù có vào được nhà hàng này cũng không có khả năng lên lầu hai dùng cơm được, đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi Tống Thanh Vân dẫn Cố Doanh Tích tiến vào vẫn chưa tìm bàn ngồi xuống, nói nửa ngày trời mà nhân viên phục vụ quyết không cho họ đi lên lầu hai.
Tuy nói Lan Lăng Yến kéo Ninh Vân Hoan đến đây dùng cơm, nhưng mà cô nhớ rõ ràng trước đó Lan Lăng Yến không có hẹn trước, nếu anh ấy đã nói muốn cô đẩy cửa, Ninh Vân Hoan do dự một chút, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa, quả nhiên cánh cửa rất dễ dàng liền mở ra.
Đây là một gian phòng rộng khoảng năm mươi mét vuông, bên ngoài là nơi dành cho khách hàng đi toilet và đổi giày, đẩy ra hai tấm bình phong ngăn cách, bên trong đã sớm chuẩn bị hai bộ kimônô đặt trong hộp để cho khách hàng nếu muốn tắm rửa có thể sử dụng.
Cách bày trí trong phòng làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, trong không khí còn mang theo mùi hương của chanh, không phải là mấy loại hương liệu nồng nặc mùi, loại hương tự nhiên này làm cho người ta có cảm giác bình an.