Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Chương 2: Nói chuyện với cô Lâm.


Đi một hồi cũng tới trước của văn phòng giáo viên, đứng trước cửa cô hít một hơi thật sâu, để ổn định lại cảm xúc trong lòng.

" Cô Lâm, cô gọi em tới có việc gì vậy ạ?" Cô bước tới trước bàn giáo viên hỏi.

Cô Lâm, chủ nhiệm lớp cô tên là Lâm Thu, một giáo viên dạy văn, năm nay ngoài 30 tuổi, đã lấy chồng và có một con trai hơn 3 tuổi rất đáng yêu, nhìn bề ngoài có vẻ như là rất nghiêm khắc, nhưng thực ra cô là người dễ mềm lòng, quan tâm tới học sinh, hơn nữa cô còn rất tâm huyết với nghề.

" Gọi em tới là muốn nói về cuộc thi Olympic toán sắp tới, nếu lần này em thi được giải nhất cả nước, sẽ được tuyển thẳng vào trường cao trung số một. Em nghĩ thế nào? " Lâm Thu khá tự tin về cô học trò này của mình, Hoàng Tuyết Lan không khiến cô phải lo lắng gì cả.

" Nếu em thi được giải nhất, có thể không cần tuyển thẳng được không?" Cô hỏi cô Lâm, bởi giờ cô không muốn mình quá khác biệt với các bạn, cô muốn hòa đồng hơn với các bạn cùng chăng lứa.

" Tại sao? Không phải trước đây em luôn mong muốn mình được tuyển thẳng sao?" Cô Lâm nghi hoặc hỏi lại.

" Thưa cô, đột nhiên không muốn mình khác biệt quá lớn so với các bạn, với lại em cũng muốn trải nghiệm kì thi chuyển cấp như bao các bạn học sinh khác, em không muốn bỏ lỡ các mốc quan trọng của đời học sinh một lần nữa. " Cô nhìn thẳng vào cô Lâm kiên định nói ra lời trong lòng mình.

Cô Lâm có chút thắc mắc trong lòng, không bỏ qua một lần nữa? Đã thi lần nào đâu mà bỏ qua. Chắc là em ấy nói vội, sợ cô không đồng ý nên nói nhầm đi. Lâm Thu chỉ nghĩ trong lòng chứ không hỏi lại.

" Nếu em đã quyết định như vậy, thì cô đồng ý, nhưng em cũng không được lơ là với kì thi này, cô và nhà trường tin tưởng ở em, nhất định phải mang giải về cho nhà trường đấy. " Cô Lâm nghiêm túc dặn dò Hoàng Tuyết Lan.

" Dạ được, em nhất định sẽ cố gắng hết sức ạ. Em cảm ơn cô. " Cô vui mừng đáp lại.

" Được rồi, sắp vào tiết rồi, em quay lại lớp học đi."



" Dạ, em chào cô. " Cô nhanh chân bước ra khỏi phòng, trở về lớp học.

Lần sống lại này đối với cô quá lời rồi, đang là một bà cô già gần 30 tuổi, bỗng chốc trở lại thành thiếu nữ mười lăm tuổi trẻ trung, xinh đẹp, suy đi tính lại thì cô hời, quá hời rồi, cô vui vẻ nghĩ.

Mang tâm trạng vui vẻ trở lại lớp, bước chân vào trong lớp đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, không một ai nhìn hay để ý đến cô đã về, vì từ trước đây cô sống lập dị không có giao tiếp" với bạn nào cùng lớp cả, nên cũng không có ai chủ động kết bạn nói chuyện với cô. Có chăng chỉ nói một hai câu với bạn cùng bàn của mình.

Lần này sống lại, cô nhất định sẽ cải thiện lại mối quan hệ với bạn bè và mọi người xung quanh. Không để mình cô độc như kiếp trước nữa.

" Lúc nãy, cảm ơn cậu. " Cô chủ động nói chuyện với bạn cùng bàn của mình.

Vương Điềm Điềm giật mình, mở to mắt nhìn cô chằm chằm, như thể không tin vào tai mình được, Hoàng Tuyết Lan chủ động nói chuyện với mình sao? Kì lạ quá.

" À...à...Không có gì, tớ chỉ chuyển lời thay cô Lâm thôi mà. " Vương Điềm Điềm ngại ngùng đưa tay lên gãi đầu.

" Được, lát nữa nghỉ trưa chúng mình cùng đi ăn cơm được không?" Cô cười đề nghị với bạn cùng bàn, thực ra cô không nhớ tên cô bạn cùng bàn này cũng như là tên các bạn cả lớp.

" Được chứ. " Lại còn cười nữa, hôm nay Hoàng Tuyết Lan thật kì lạ, không giống như trước kia, luôn im lặng. Vương Điềm Điềm nghĩ thầm trong lòng.

Trước đây cô luôn một mình chìm đắm trong thế giới của mình, không quan tâm mọi thứ xung quanh. Bây giờ cô sẽ làm lại từ đầu, thay đổi mọi thứ, khiến nó trở nên tốt đẹp hơn.