Đêm đó, khi Hoàng Diệp dẹp từng món đồ mình mua chuẩn bị cho đội chuyển nhà của chú Tám qua đưa đi, trong nhà chồng chỉ còn lại bàn thờ tổ tiên, bộ ghế ở phòng khách và vài ba cái xoong, chén bát cũ.
"Hoàng Diệp! Cô đúng là đồ độc mà!" Bà mẹ chồng nhìn các món đồ nội thất quý giá: bàn ghế, tủ quần áo, giường gỗ, chăn nệm, tivi...và các đồ gia dụng đắt tiền: tủ lạnh, máy giặc, lò vi sóng, nồi cơm điện, máy ép, máy xay, xoong chảo, bát đĩa sứ cao cấp chuẩn bị bê hết ra xe, bà ta tức run vì tiếc của.
"Bà chửi đúng lắm! Câu này tôi nghe bà nói suốt năm năm qua, đến hôm nay tôi mới thấy đúng. Tôi hận mình không nhìn thấu lòng người sớm hơn. Hận mình ngu chôn vùi năm năm thanh xuân đi chăm sóc thứ người bạc bẽo."
"Cô nói ai là thứ người bạc bẽo, hử?" Gã chồng cán bộ nhưng nhân cách như cái nùi giẻ chắc cảm thấy mất mặt với người đàn bà kia nên hùng hổ bước tới giơ tay định tát cô.
Hoàng Diệp không nể nả gì nữa. Cô quất luôn chiếc túi xách vào người gã rồi tuyên bố: "Không muốn mất danh đảng viên và cái ghế chủ tịch xã thì cứ tát! Tôi tin chỉ rạng sáng ngày mai hình ảnh ông quan một vùng bạo hành gia đình, đánh đập vợ vì tổ ấm uyên ương ngoài luồng sẽ bay tá lả trên các trang mạng."
"Cô...! Đúng là con đàn bà độc! Mau biến khỏi mắt tôi!" Gã chồng mặt mày tái xanh chỉ thẳng tay ra cửa.
"Con đàn bà độc sao? Đúng là cháy nhà ra mặt chuột! Dĩ Phong, anh đã cạn nghĩa thì đừng trách tôi cạn tình. Anh biết vì sao tôi mang tiếng độc bao năm nay không? Là do tôi gánh hết phần ung nhọt, nhường hết phần lành lặn cho anh đấy! Để anh thuận lợi làm một ông quan thơm, nhàn rỗi ôm nhân tình hú hí.
Anh tưởng người không có khả năng sinh con là tôi hả? Là do anh vô sinh, Thẩm Dĩ Phong chóa chớt kia!" Hoàng Diệp quăng luôn túi hồ sơ cô cất giấu suốt năm năm qua cho gã chồng bội bạc, cạn nghĩa phu thê.
Có lẽ, đây là sự thật khó chấp nhận cho cả ba người đứng về một phe. Nên cô thấy gã chồng không thèm mở xem kết quả xét nghiệm vô sinh nam. Anh ta mắt trừng trừng vào mặt cô, hai tay xé nát túi hồ sơ rồi ném xuống nền nhà, nghiến răng nghiến lợi: "Cô đúng là: không những độc mà còn thâm! Tôi vô sinh sao? Thằng bé là con trai tôi đó! Cô là con đàn bà đã vô dụng còn sinh tâm đố kị!"
Ả đàn bà trắng trợn cướp hạnh phúc người khác như chỉ chờ có thế, cô ta nhanh chân nhặt hết mớ giấy vụn, rồi nói khích: "Chồng còn để đồ độc ác ghen ăn tức ở đứng đó làm gì? Mau tống ả đi kẻo ả làm hại mẹ con em!" Nói xong cô ta ôm con khóc: "Dĩ Phương, có người muốn bức tử mẹ con mình!" Cô ta lén véo phần đùi non thằng bé khiến nó khóc thét lên. Rồi hai mẹ con ôm nhau khóc thảm vang cả nhà.
Hoàng Diệp thấy rõ lòng chồng, tâm cơ ghê gớm của ả tiểu tam, cô nhếch khóe môi, lắc đầu. Quay lưng bỏ đi ra cửa.
Ai dè, bà mẹ chồng đứng gần đó, không chịu đựng thêm được nữa. Bà ta lao theo chộp lấy phần tóc tết đuôi sam của cô kéo lôi ngược. Một mình sợ không đủ sức, bà ta gọi thêm đứa con dâu danh chưa chính, ngôn chưa thuận: "Mai, con khóc làm gì? Mau phụ mẹ trừng trị con đàn bà độc này đi!"
Hoàng Diệp bị mẹ chồng và tiểu tam nắm tóc giật ngược thật mạnh. Cô mất đà ngã ngửa xuống nền. Choáng váng cả mặt mày. Đau đến điếng hồn. Vậy mà hai người đàn bà kia dễ gì buông tha cho cô.
"Mẹ, giữ chặt hai chân cô ta để con dạy dỗ cô ta chút đạo lí làm vợ!" Ả tiểu tam ra lệnh cho bà mẹ chồng.
Bà mẹ chồng liền túm hai chân cô ghì chặt, nói với cô con dâu mới: "Con chơi chớt nó đi! Có gì mẹ chịu! Đồ thứ đàn bà độc, đã vô sinh còn nỡ đổ tội bất hiếu cho chồng! Bị đuổi ra khỏi nhà còn tham lam vơ vét tài sản mang theo!"
Ả tiểu tam có chỗ dựa vững chắc, ả ngồi luôn lên ngực cô, hai chân dậm lên hai tay cô, hai tay ả túm lấy đầu cô liên tục nện xuống nền nhà.
Hoàng Diệp như thấy đầu mình sắp vỡ ra. Đau đến tưởng chớt. Cô cố giãy giụa. Dùng hết sức la to: "Cứu tôi với! Bớ người ta...cứu tôi!"
Ả nhân tình của chồng bèn đưa hai tay bịt kín đường thở của cô. Hoàng Diệp dùng sức cắn.
"Á...con chóa dại này!" Cô ta tát cô một cái, rồi cởi chiếc áo khoác cuộn tròn đè áp lên miệng và mũi cô: "Cứu mày sao? Để tao coi ai vô đây cứu mày!" Đôi mắt ả lóe lên đầy tia hiểm ác, tiếp tục dùng hết sức chèn lấp kín đường thở của Hoàng Diệp.
"Dĩ...Phong! Xin anh...hãy cứu...tôi!" Cô đưa đôi mắt nhòa lệ cầu cứu người đàn ông vẫn lạnh lùng đứng đó.
Trong tầm mắt mờ nhạt dần rời rạc, cô thấy anh ta tiến về phía cô. Hoàng Diệp cứ ngỡ mình sẽ được giải thoát.
Nhưng không!
Anh ta nhét hai tay túi quần hờ hững nhìn cô rồi nói: "Nghiệt này do cô tự chuốc!" Dám bê hết tài sản ra khỏi nhà sao? Muốn biến anh ta làm trò cười cho thiên hạ à?
Nhà cửa vị đương nhiệm Chủ tịch xã mà cái nồi nấu cơm cũng không có sao? Còn lâu mới có cảnh đó xảy ra.
Anh ta sao để cô vợ mới hiền đức và con trai vàng, cục bảo bối của họ Thẩm đến cái giường cũng không có ngủ cơ chứ?
Mọi thứ đã ở trong nhà này mãi mãi sẽ thuộc về tổ ấm trọn vẹn của anh ta. Cả căn nhà hai tầng khang trang này nữa. Tất cả, tất cả đều không thể chia chát cho ai!