Derek gặp Cố Tuấn Xuyên cũng không ngạc nhiên, dù sao Lục Dã có cửa hàng trên lầu. Chỉ bất ngờ khi Cố Tuấn Xuyên kéo Lận Vũ Lạc, bảo cô dời vị trí cho anh. Anh ngồi phịch vào giữa, giới thiệu với Derek:
“Bạn gái tôi, Lận Vũ Lạc, hẳn là hai người cũng biết nhau.”
Lận Vũ Lạc muốn lên tiếng: Sắp thành bạn gái cũ rồi. Bị ánh mắt Cố Tuấn Xuyên dọa cho ngậm miệng.
Derek hơi bất ngờ về dục vọng chiếm hữu của Cố Tuấn Xuyên, nhưng tốt xấu gì anh ấy cũng trải đời, bình tĩnh bảo hai người xứng đôi, còn khen biểu hiện của Lận Vũ Lạc trong hoạt động thử rượu:
“Khí chất cô ấy như phù dung, làm việc không tự ti không kiêu ngạo, thái độ chân thành hòa nhã, nổi bật nhất hội trường.”
Cố Tuấn Xuyên cám ơn anh ấy, thuận tiện hẹn thời gian gặp mặt lần sau, bắt tay tạm biệt. Trước khi đi Lận Vũ Lạc trả đồng hồ cho anh ấy:
“Thật sự rất đẹp.”
“Bảo chủ tịch Cố tặng cho cô.”
Derek trông như nói đùa, thực tế mỉa Cố Tuấn Xuyên một câu. Người khác cầu xin công ty anh ấy đầu tư, chỉ có Cố Tuấn Xuyên không coi công ty họ ra gì.
“Tôi tặng mình cho cô ấy, muốn mua gì thì mua.”
Cố Tuấn Xuyên kéo tay Lận Vũ Lạc, tạm biệt Derek.
Sắc mặt anh khó coi, Lận Vũ Lạc cũng chẳng tốt gì. Đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm bèn hất tay anh, không chịu lên xe.
Cô tủi thân suốt mấy ngày, cả đời này chưa từng lo được lo mất như vậy, lúc này tất nhiên không muốn lên xe anh. Không lên xe anh, còn phải vạch rõ giới hạn với anh:
“Anh chơi của anh, không cần nói với em, anh đi đâu cũng chẳng cần báo cáo. Em chơi của em, cũng không cần cho anh biết. Giờ chẳng phải đang thịnh hành kiểu yêu đương như vậy sao? Đôi bên không can thiệp nhau, yêu đương tự do.”
Cô nói xong cảm thấy chưa đã ghiền, lại bảo:
“Sau này trước mặt người khác tốt nhất giả vờ không quen biết, miễn ảnh hưởng đến sự phát triển của đối phương.”
“Em chơi thoáng như vậy?”
Cố Tuấn Xuyên cười cô.
“Anh thoáng thế nào em thoáng thế đấy.”
Lận Vũ Lạc cứng cổ không nhìn anh, bị Cố Tuấn Xuyên bẻ mặt lại. Lận Vũ Lạc nhắm mắt, dù sao cũng không nhìn anh. Dáng vẻ cô nhắm mắt giận dỗi rất đáng yêu, cuối cùng Cố Tuấn Xuyên không nhịn nổi, cúi người hôn cô.
Lận Vũ Lạc mở mắt nhìn anh, thoạt đầu vẫn còn giận, trong mắt dần dần phủ một lớp hơi nước, nhưng cô nhịn, vài giây cũng không chớp mắt, nén nước mắt vào trong.
“Trêu em thôi.”
Cuối cùng Cố Tuấn Xuyên cũng ngả bài. Tụ tập bạn học gì chứ, anh chỉ ăn bữa cơm, nói vài câu với “ánh trăng“. Còn chưa ăn xong anh đã bắt đầu xem điện thoại, Lận Vũ Lạc chẳng có động tĩnh gì.
Cô rộng lượng quá, anh không vui.
“Ánh trăng” thông minh biết mấy, hỏi anh:
“Đang chờ tin nhắn của người ta?”
“Bạn gái tôi, cô ấy biết chuyện ngày trước tôi thích cậu, nhưng cô ấy vô cùng rộng lượng, không nghe không hỏi chuyện tôi họp lớp.”
Ánh trăng cười:
“Bạn học Cố Tuấn Xuyên, cậu tiêu rồi.”
Cô ấy quả thật chẳng khác gì ngày xưa.
Người mà mình thích thời niên thiếu chưa từng thay đổi, thật sự là một chuyện tốt đẹp. Nếu cô ấy trở thành con buôn, sến súa, ngược lại Cố Tuấn Xuyên sẽ mất mát. Bấy giờ anh nghĩ, người mình thích thời niên thiếu không bị năm tháng xóa mờ, cô ấy vốn nên tồn tại trong ký ức tuổi trẻ của anh, điều này đã tạo nên con người anh. Cũng khiến anh nhận ra, Lận Vũ Lạc đang định hình lại anh.
Như lời Lận Vũ Lạc đã nói, không cần né tránh.
Chuyện này rất tốt.
Cố Tuấn Xuyên nghĩ: Sớm muộn gì anh cũng kể cho Lận Vũ Lạc nghe cảm nhận của mình vào giờ phút này.
“Không có nói đùa gì ở đây cả.”
Lận Vũ Lạc đẩy anh:
“Hành vi của anh có thể xem là biến thái. Nếu trong lòng đã chôn hạt giống nghi ngờ, rất khó đào ra. Giờ anh giải thích nói mình chỉ đùa thôi, vậy em hỏi anh, mùi nước hoa trên người anh là chuyện gì? Lúc anh biến mất đã đi đâu? Chẳng những lúc này em hỏi anh, về sau không có chuyện gì cũng lôi ra hỏi lại! Em sẽ hỏi không ngừng nghỉ! Trò đùa kia chỉ đem đến kết quả như vậy thôi, chẳng có lợi ích gì.”
“Cũng có.”
Cố Tuấn Xuyên nói.
“?”
“Ít nhất anh biết, em không rộng lượng đến vậy, em rất quan tâm anh.”
“Đồ điên!”
Lận Vũ Lạc chẳng muốn để ý anh, bị anh vừa dỗ dành vừa ôm lên xe. Lúc này Lận Vũ Lạc xác định mình đã bị anh lừa vào tròng, cảm thấy ngốc chết đi được. Cô không thể buông bỏ sĩ diện, cũng còn giận, bèn nói với Cố Tuấn Xuyên:
“Tâm trạng em không tốt, muốn ra ngoài giải sầu. Hôm nay em xin nghỉ phép với chị Phương rồi. Về phần anh, muốn thì đi chuyến du lịch ngắn của mình, đừng quản em.”
“Không có chuyến đi ngắn nào hết.”
“Vậy anh tự chơi đi, em thấy mình cần mấy ngày để nguôi giận. Cơn giận này mà tan, em sẽ trở về tìm anh, không hết nổi, anh cứ tự sinh tự diệt thôi!”
Lúc này Cố Tuấn Xuyên bình tĩnh lại, cảm thấy mình thật sự vừa ngây thơ lại đáng ghét, đáng đời bị Lận Vũ Lạc giận. Thử nắm tay cô, bị cô đánh ra. Lận Vũ Lạc sắp bị trò đùa này phiền đến chết, mấy hôm lo được lo mất thế kia thật sự là ngày tháng mà con người trải qua ư? Nếu cô ác hơn chút nữa, học anh chơi trò mất tích, khi trở về trên người mang theo mùi nước hoa của người đàn ông khác, anh sẽ điên mất.
“Giờ anh nói rõ cho em biết hành trình mấy ngày nay của anh.”
Lận Vũ Lạc lên tiếng.
“Hôm đó bọn anh ăn cơm, anh thấy không thú vị, bèn đến nhà Tô Cảnh Thu. Anh biết em muốn hỏi chuyện của cô ấy, bọn anh trò chuyện rồi, cô ấy vẫn như ngày xưa, nhưng anh không có cảm giác với cô ấy. Lúc dùng bữa trong đầu anh chỉ toàn là em, anh đang chờ tin nhắn của em.”
Cố Tuấn Xuyên kể cho Lận Vũ Lạc nghe cảm nhận của mình, không khí ở đó rất náo nhiệt, điều anh nghĩ đến lại là: Dẫn Lận Vũ Lạc đến đây thì tốt biết mấy, hoặc là không nên đến đây.
“Lấy bằng chứng ra.”
“?”
“Không có bằng chứng, bây giờ anh đang trong diện tình nghi ngoại tình. Dù anh nói gì em cũng không tin. Em sẽ không chấp nhận một người ngoại tình, dẫu về tinh thần hay thể xác.”
Lận Vũ Lạc xuống xe:
“Em về chỗ của mình, chờ chứng cứ của anh.”
Lúc đi ra ngoài Lận Vũ Lạc thầm nghĩ: Loại người ngây thơ như Cố Tuấn Xuyên nên trị anh như vậy. Nhưng cô cũng ngẫm lại, may quá, rất may.
Về tới nhà cô đã nguôi giận.
Nhưng cô cố ý giả vờ kiêu ngạo không thèm để ý Cố Tuấn Xuyên.
Cố Tuấn Xuyên thì sao, nói với Tô Cảnh Thu:
“Trích xuất camera nhà cậu ra cho tôi, Lận Vũ Lạc quả quyết tôi ngoại tình, tôi phải tự chứng minh trong sạch.”
Trong mắt Cố Tuấn Xuyên, nỗi buồn của Lận Vũ Lạc được cụ thể từ vô vàn cảm xúc đan xen. Cố Tuấn Xuyên từng thề phải làm người yêu chín chắn của cô, lần này lại thất bại.
Tô Cảnh Thu cười chết, anh ta được xem náo nhiệt như ý muốn, mỉa mai Cố Tuấn Xuyên vài câu, trích camera cho anh.
Cố Tuấn Xuyên gửi video chứng cứ cho Lận Vũ Lạc, Lận Vũ Lạc lại bảo:
“Ngày thứ hai thì sao? Bằng chứ ngày thứ hai.”
“Ngày thứ hai sáng anh ở công ty, tối đến tìm em, rồi lại tới nhà Tô Cảnh Thu.”
“Chứng cứ.”
Lận Vũ Lạc kiên quyết với thái độ của mình, thái độ của cô là không thể dễ dàng cho qua như vậy, cô phải khiến Cố Tuấn Xuyên nhớ kỹ: Chuyện này không thể làm thế kia. Hai người yêu đương, thì phải làm việc của con người.
Lận Vũ Lạc xem video của Tô Cảnh Thu. Cô tin lời anh nói, nhưng cũng tò mò hai người đàn ông ở chung với nhau sẽ làm gì.
Trong video nhà Tô Cảnh Thu, chẳng biết hai người đàn ông ở phòng khách làm gì, cưa búa đều đem lên hết. Vợ Tô Cảnh Thu không ở đó, hai người xưng vương, khiến căn nhà bừa bộn. Lận Vũ Lạc bấm tạm dừng xem thử, vẫn không nhìn ra cái gì.
“Hai anh làm gì vậy?”
Lận Vũ Lạc hỏi.
“Không quan trọng, đồ chơi của đàn ông.”
Cố Tuấn Xuyên đáp.
Cô thấy mình nhất định phải khiến Cố Tuấn Xuyên sợ hãi, đây là lần cuối cùng nói đùa thế này. Chờ chứng cứ Cố Tuấn Xuyên gửi đến hết, cô thêm vào quy ước thứ năm: Không được đùa giỡn khiến đối phương buồn, dẫu bất kỳ hình thức nào.
Cố Tuấn Xuyên chấp nhận, anh nói với Lận Vũ Lạc:
“Anh nói được làm được.”
“Chuyện anh nói được làm không được còn ít à?”
“Anh sẽ không đùa thế này nữa.”
“Nếu còn dám nữa anh sẽ độc thân mất, thật đó.”
Tất nhiên không thể đùa như vậy, Lận Vũ Lạc tùy tiện tham gia hoạt động thử rượu cũng gặp vận đào hoa. Cũng vì trong quá trình này, anh chẳng dễ chịu gì. Cố Tuấn Xuyên nhận ra một chuyện rất quan trọng: Anh không muốn Lận Vũ Lạc tổn thương nữa. Lận Vũ Lạc chỉ bị tổn thương vì người mình quan tâm, mà anh là người mà Lận Vũ Lạc để tâm.
“Muốn về không? Anh đón em.”
“Không về!”
Lận Vũ Lạc làm ngơ Cố Tuấn Xuyên mấy ngày, buối tối trước khi cô xuất phát, Cố Tuấn Xuyên chúc cô du lịch vui vẻ. Cô trả lời: Hừ!
Rồi thật sự đi một mình.
Cô vốn muốn tìm Lý Tư Lâm và Cao Phái Văn, nhưng họ đã vào rừng, cô lại thích ngắm biển, cho nên lựa chọn du lịch một mình.
Cô đến Tam Á.
Lần này cô đến sân bay vô cùng thuận lợi, cũng vì từng ngồi máy bay, biết quá trình như thế nào, cho nên không vội không hoảng nữa.
Cô cũng chẳng căng thẳng như khi ấy.
Cô trông thấy biển vô tận từ trên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ máy bay phủ xuống người cô, vô cùng ấm áp.
Mặt biển lăn tăn gợn sóng, lấp lánh như khảm kim cương.
Là biển vào ngày trời trong, thuộc về cô.
Lận Vũ Lạc phấn khích, tựa trán lên cửa sổ, cứ nhìn ra ngoài mãi. Khi máy bay đáp xuống, cô kéo hành lý bước ra ngoài, vậy mà nhìn thấy có người cầm tấm bảng viết: Biển của Lận Vũ Lạc.
Tấm bảng kia che khuất mặt người phía sau, cô không nhìn thấy. Nhưng lại quen biết đôi chân kia, là Cố Tuấn Xuyên người bạn trai thiếu đạo đức của cô.
Lận Vũ Lạc tiến về trước chọt tấm bảng:
“Trí nhớ của anh cũng tốt nhỉ.”
Cố Tuấn Xuyên không đáp, lật bảng ra mặt sau, trên đó viết: Đừng giận nữa.
Lận Vũ Lạc bị sự đảo ngược của Cố Tuấn Xuyên chọc cười.
Ban đầu cô đã biết Lận Vũ Châu sẽ thông báo hành trình của mình cho Cố Tuấn Xuyên. Hai người họ cãi nhau suốt, người bên cạnh cũng phải chịu khổ theo.
“Anh đừng đùa thế nữa.”
Lận Vũ Lạc mở lời:
“Em tạm thời tha thứ cho anh.”
Cố Tuấn Xuyên cất kính mát vào túi áo viền hoa của anh, nghiêm túc gật đầu.
“Anh kiểm tra rồi, mấy ngày tới, chỗ này đều có nắng.”
Cố Tuấn Xuyên nói:
“Lận Vũ Lạc của anh có thể ngắm biển vào trời trong rồi.”
“Thật sự phải cám ơn trò đùa dai của anh ban cho...nếu không em cũng...”
Cố Tuấn Xuyên che miệng Lận Vũ Lạc:
“Đừng nói nữa, anh áy náy.”
Cố Tuấn Xuyên thật sự rất hối hận.
Lận Vũ Lạc nhắc đến chuyện này, anh hơi đỏ mặt. Chuyện sai lầm khiến anh phải đỏ mặt, vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm nữa.
Cố Tuấn Xuyên nhận hành lý của Lận Vũ Lạc, tay kia nắm tay cô. Đây là chuyến du lịch riêng đầu tiên chân chính của họ, để ngắm biển ngày nắng.
Cố Tuấn Xuyên thuê xe, cất hành lý của cô vào cốp sau, hỏi cô khách sạn ở đâu.
“Chẳng phải anh đặt rồi sao?”
Lận Vũ Lạc đáp, chớp mắt nhìn anh. Cô tin chắc như vậy, biết Cố Tuấn Xuyên sẽ hỏi hành tung của mình, cũng cho rằng anh sẽ đuổi theo mình. Cô biết trừ những lúc Cố Tuấn Xuyên không muốn làm người đàng hoàng ra, anh thật sự là một người yêu tuyệt vời, nhưng như thế mới là họ.
“Cho nên anh còn nhớ ánh trắng của mình không?”
Lận Vũ Lạc hỏi:
“Anh đã hoàn toàn hòa giải với quá khứ của mình chưa?”
Cố Tuấn Xuyên không trả lời cô.
Lát nữa sẽ có đáp án thôi.
Anh đã đặt một biệt thự nghỉ mát, xe đưa đón của khách sạn đưa họ từ sảnh lớn đến cổng biệt thự, ngang qua bãi biển, hồ bơi và thảm thực vật tươi tốt. Họ bỏ đi từ mùa thu trở lại vào mùa hè.
Biệt thự của họ có sân vườn xinh xắn, đi hết khoảnh sân là đến cửa nhà. Quản gia đặt hành lý của Lận Vũ Lạc trước cửa rồi xoay người đi mất.
Cố Tuấn Xuyên dẫn Lận Vũ Lạc tham quan chỗ ở của họ, lúc đến trước cửa phòng ngủ, Cố Tuấn Xuyên dừng bước, muốn cô vào trước.
Lận Vũ Lạc đẩy cửa, rèm che kín mít, tối đen như mực.
Nhưng bên trong có treo một vầng trăng sáng.
Lúc Lận Vũ Lạc nhắc đến ánh trăng với Cố Tuấn Xuyên, anh nhận ra ánh trăng này đã quấy nhiễu đến cô. Anh rời khỏi bữa tiệc họp lớp mua nguyên liệu, đến nhà Tô Cảnh Thu làm mặt trăng. Thậm chí tối đó, cõi lòng anh tràn ngập ngàn vạn tình cảm dịu dàng, đăng lên vòng bạn bè, thật sự không phải vì muốn chọc tức Lận Vũ Lạc.
“Tôi phải để Lận Vũ Lạc biết, ánh trăng của tôi, là cô ấy.”
Anh nói với Tô Cảnh Thu.
Chủ đề trò chuyện của buổi tụ tập rất lộn xộn linh tinh, hầu hết đều xoay quanh vấn đề cá nhân. Có người hỏi Cố Tuấn Xuyên còn độc thân hay không, Cố Tuấn Xuyên nói không, chẳng những anh không còn độc thân, còn từng ly hôn. Vợ cũ và bạn gái hiện giờ của anh đều cùng một người.
Cô ấy là ai? Làm nghề gì?
Cô ấy à, đến từ Lục Xuân Vân Nam, là một cô gái giỏi giang cực kỳ. Cô ấy đưa em trai vào Thanh Hoa, dựa vào nỗ lực chính mình trở thành ngôi sao quản lý của trung tâm thương mại Đông An.
Cố Tuấn Xuyên không nói dối câu nào, cũng chẳng khoác lác lấy một lời, chưa bao giờ cảm thấy Lận Vũ Lạc không gánh nổi lời khen của anh. Cô dư sức gánh nổi, cô tuyệt vời như thế đấy.
Nếu không có khúc nhạc đệm do anh tự cho là đúng gây ra kia, đây sẽ là câu chuyện hoàn hảo. Nhưng Cố Tuấn Xuyên có năng lực thêm thắt một vài tỳ vết gập ghềnh vào câu chuyện viên mãn, người đàn ông chó má này.
“Em không hiểu, sao chỗ này lại có mặt trăng? Đặc điểm của khách sạn ư?”
Lận Vũ Lạc hỏi, cô cũng có chút bản lĩnh, khung cảnh lãng mạn nhường ấy bị một câu của cô đánh nát.
“Em là ánh trăng mà ngày nào anh cũng có thể trông thấy.”
Cố Tuấn Xuyên vẫn nhịn được không bật cười, nói ra câu này. Sau đó kéo góc áo Lận Vũ Lạc, như đứa nhỏ làm sai:
“Xin lỗi em.”
Lận Vũ Lạc dựa vào lòng anh, dùng hết sức ôm siết lấy anh. Cảm xúc không vui của họ lại được chữa lành trong cái ôm này.
Cố Tuấn Xuyên bắt đầu khoe khoang:
“Nói thế này đi, ánh trăng này thật sự ghê gớm. Giờ em thấy là trăng tròn đúng không? Nhưng thực ra nó có thể biến thành trăng non, trăng hạ huyền, trăng lưỡi liềm, nó thay đổi theo chu kỳ của chúng ta.”
“Cũng giống cuộc sống của chúng ta? Khi hoàn hảo, khi khiếm khuyết.”
“Đúng vậy, cũng như Derek, chủ tịch đúng là chủ tịch thật, nhưng lại là đồng hồ giả.”