Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 9: Lần đầu tiên của Cố Tuấn Xuyên


Rất khó để thảo luận về vấn đề "xúc phạm" này, Lận Vũ Lạc quyết định không bàn với anh, cô vờ như không nghe thấy, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kẹt xe mãi rồi trời bắt đầu đổ mưa. Khoảng một phút đầu xem như gió nhẹ mưa phùn, một hai giọt rơi xuống, để lại dấu vết mờ nhạt trên cửa sổ. Một phút sau mưa bỗng to hơn, cả thế giới ướt đẫm trong thoáng chốc.

Lận Vũ Lạc nghĩ đến tình hình đường đi ở Vương Lưu Trang, nếu Cố Tuấn Xuyên lái xe qua đó, lúc ra ngoài bánh xe và thân xe sẽ dính đầy bùn. Dù đang giận, cô vẫn nói với anh:

"Đường ở Vương Lưu Trang khó đi, trời mưa nhiều bùn lầy. Anh không cần đưa tôi đến đó, lát nữa tìm một chỗ dừng xe là được."

"Rồi sao? Cô về nhà thế nào?"

"Tôi đi bộ về, không sao đâu mưa cũng không lớn."

Cố Tuấn Xuyên liếc nhìn lượng mưa trên cần gạt nước, sắp thành thác nước đến nơi, Lận Vũ Lạc không phải mù thì cũng ngốc.

"Chúng ta ghét nhau thì ghét nhau, nhưng tôi phải nói rõ với cô một đạo lý."

Cố Tuấn Xuyên thấy Lận Vũ Lạc đang ôm bả vai, thuận tiện tắt máy lạnh:

"Người quan trọng hơn xe."

Tốt xấu gì anh cũng nói một câu tiếng người, Lận Vũ Lạc cũng nói thật:

"Xe anh mà hư, tôi đền không nổi."

"Đi đường bùn mà cũng hư, tôi mua xe hay mô hình? Còn nữa, cô khoác đồ kín vào, tôi là một người đàn ông bình thường, giờ trong đầu vẫn còn sót lại hình ảnh ban nãy, tôi không dám đảm bảo sẽ không ra tay với cô."

Cố Tuấn Xuyên dọa cô, cũng chỉ hù dọa mà thôi. Anh cũng không phải súc sinh, trong không gian kín đáo lại ra tay với một huấn luyện viên mình không thân.

Lận Vũ Lạc quấn chặt quần áo của anh, hơi co ngực lại, nhìn biển chỉ đường ngoài cửa sổ, tự hỏi chặng đường gian khổ này còn bao lâu nữa mới kết thúc.

Rất lâu sau, khi Cố Tuấn Xuyên dừng xe đã là mười giờ mười phút. Anh nhìn đồng hồ nói với cô:

"Còn hai mươi phút nữa là đến giờ ngủ dưỡng sinh của cô."

Anh xuống xe trước lấy một chiếc dù trong cốp ra, rồi đón Lận Vũ Lạc xuống xe. Vì mấy giây này mà tóc của anh hơi ẩm ướt.

"Ngày mai tôi trả dù cho anh."

Tay Lận Vũ Lạc cầm phần dưới cán dù, hổ khẩu quẹt trúng mép dưới lòng bàn tay Cố Tuấn Xuyên. Cố Tuấn Xuyên lại giành đi trước một bước:

"Đi thôi, không cần giả vờ khách sáo."

Trước mặt là con đường lầy lội, xe điện xe đạp tùy ý băng qua, có vài người ngồi dưới chiếc dù lớn hóng mát uống bia trước các quán ăn vặt, nếu để một mình Lận Vũ Lạc trở về trong tình huống này, ngày mai cô sẽ lên tin tức xã hội mất. Cố Tuấn Xuyên đi được vài bước thấy cô không nhúc nhích, bèn trở lại ôm cô kéo vào dưới tán dù:

"Cô mộng du à? Nhanh lên."

Lòng bàn tay của anh rất nóng, chỉ dừng một lúc đã lưu lại độ ấm trên bả vai Lận Vũ Lạc.

Cố Tuấn Xuyên thay đổi liên tục giữa việc chọc người khác ghét và khiến người ta quý, Lận Vũ Lạc không thể thích ứng với kiểu lúc nóng lúc lạnh của anh. Cô muốn nói ngày nào tôi cũng đi qua con đường này, mấy người say rượu mà anh thấy không phải chỉ khi trời mưa mới ở đó, chẳng phải chuyện gì ghê gớm cả, tôi vẫn sống yên ổn cho đến bây giờ. Nhưng cô thấy nếu mình thật sự nói như vậy, có vẻ rất không biết điều. Có ghét một người đến mấy, cũng không thể phủi bỏ ý tốt của họ.

Yên tĩnh đi bên cạnh Cố Tuấn Xuyên, nghe thấy tiếng huýt sáo ven đường, sắc mặt cô không hề thay đổi.

"Sao thế? Quen rồi à?"

"Ừm."

"Vậy nếu có người cản đường cô giở trò lưu manh thì sao?"

"Tôi và anh ta, sẽ có một người chết."

Lận Vũ Lạc hời hợt nói một câu hung ác như vậy, Cố Tuấn Xuyên quay đầu nhìn cô, hừ một tiếng, tỏ thái độ nghi ngờ về lời nói của cô. Lận Vũ Lạc cũng không giải thích, trước mặt có một hố bùn, cô nhẹ nhàng đẩy Cố Tuấn Xuyên:

"Đi qua kia."

"Lần đầu anh đến nơi này, chắc chắn không quen, dưới đất có nhiều hòn đá không rắn chắc, khi giẫm lên sẽ khiến nước bùn chảy ra ngoài."

Lận Vũ Lạc nhắc nhở Cố Tuấn Xuyên cẩn thận dưới chân, thoạt nhìn anh giống người mắc bệnh sạch sẽ, sáng tối đều thấy anh mặc đồ khác nhau.

"Ai nói với cô tôi là lần đầu tiên?"

"Vậy là lần thứ mấy?"

"Lần đầu tiên."

"Anh Cố anh..."



Lận Vũ Lạc muốn nói có phải anh quá bất thường rồi không, tôi thấy cách anh nói chuyện hơi có vấn đề, rất muốn đề nghị anh đi khám bác sĩ.

"Tôi đã từng đến nơi tồi tệ hơn."

Cố Tuấn Xuyên nghiêm túc nói câu đó, lại hỏi Lận Vũ Lạc:

"Tại sao cô không dọn đi? Lương của cô vẫn đủ để dọn ra ngoài mà."

"Tiền của tôi tự có chỗ dùng của nó."

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, cuối cùng cũng đến dưới lầu nhà Lận Vũ Lạc, thấy ánh mắt Cố Tuấn Xuyên nhìn cửa kính, cô cũng quay đầu nhìn thoáng qua. Đứa nhỏ quầy lễ tân vẫn chưa ngủ, đang ấn mặt lên cửa kính ngắm mưa.

"Cám ơn anh."

Lận Vũ Lạc lùi vào dưới mái hiên, vẫy tay với Cố Tuấn Xuyên. Anh không nói thêm câu nào nữa, xoay người bước đi.

Lận Vũ Lạc đứng bên ngoài gõ cửa kính, nói với đứa nhỏ:

"Dì chuẩn bị mở cửa, coi chừng đụng trúng đầu con!"

Lễ tân chạy qua ôm đứa nhỏ, hỏi cô:

"Sao hôm nay về trễ vậy?"

"Kẹt xe."

"Mau đi ngủ đi."

"Được."

Lận Vũ Lạc lấy gói nước ép trái cây từ trong túi xách ra đưa cho đứa nhỏ:

"Cho con này, lần trước thấy con rất thích uống."

Cô về phòng tắm rửa, nhớ lại chuyện xấu hổ trên xe, bèn qua loa mặc đồ vào, đến tủ quần áo tìm nội y dày hơn chút. Vừa nằm lên giường đã nhận được tin nhắn của Phương Liễu:

"Ngày mai có khách hàng mới, tôi đưa cô đi."

Chưa đến nửa tháng mà Lận Thư Tuyết đã mua thẻ tập sáu trăm ngàn từ chỗ Lận Vũ Lạc, khiến Phương Liễu cảm thấy Lận Vũ Lạc ổn rồi, nên muốn giới thiệu khách hàng mới cho cô. Phương Liễu không giống những bà chủ khác, không cho phép nhân viên liên lạc riêng với khách hàng, cô ấy thậm chí còn khuyến khích các cô rảnh rỗi trò chuyện với khách hàng nhiều hơn một chút. Theo như cô ấy nói, tôi không sợ các cô cướp khách, cô cứ tìm khắp Bắc Kinh, cũng chỉ có chuỗi phòng tập của tôi mới có thể phục vụ khách hàng cao cấp như thế. Nếu ngay cả chút tự tin đó mà tôi cũng không có, vậy thì không cần làm nữa. Lận Vũ Lạc cũng dần dần hiểu ra, Phương Liễu vẫn chưa nói hết nguyên nhân, chính là người khác không chen vào vòng giao tiếp giữa cô ấy với khách hàng. Họ cần nhau, đạt thành tựu với nhau.

"Tôi có cần chuẩn bị gì không?"

"Không cần chuẩn bị gì hết. Sau khi cô rời khỏi nhà chị Lận cứ đến thẳng phòng tập, tôi lái xe đưa cô đi."

Lận Vũ Lạc không ngờ khách hàng mới của cô lại là đàn ông.

Lúc cô dạy lớp tập thể đã từng hướng dẫn vài người đàn ông, nhưng chưa từng dạy riêng, hai khách hàng nam trong phòng tập hiện nay đều do huấn luyện viên người Ấn Độ phụ trách.

"Chị Phương, tôi chưa từng hướng dẫn học viên nam, tôi hơi sợ."

"Không cần sợ, anh ta không cần cô đến tận nhà, anh ta sẽ đến phòng tập. Hôm nay vì có việc nên mới bảo chúng ta đến văn phòng của anh ta ký hợp đồng."

"Ồ."

Khách hàng của Lận Vũ Lạc tên Khổng Thanh Dương, luật sư bào chữa hình sự nổi tiếng, bốn mươi tuổi, trước mắt đang kinh doanh văn phòng luật sư. Cô chưa từng qua lại với luật sư, lúc này ngồi đối diện với Khổng Thanh Dương, thấy ánh sáng lóe ra trong đôi mắt dưới tròng kính như thể nhìn thấu người khác.

Phương Liễu trò chuyện với anh ấy:

"Luật sư Khổng, vụ án lần trước giới thiệu cho văn phòng các anh sao rồi?"

"Vẫn đang theo."

Khổng Thanh Dương không nói nhiều lắm, ngón tay sạch sẽ lật xem hợp đồng, khẽ cau mày lại:

"Hợp đồng của các cô có khuynh hướng quá rõ ràng, rất nhiều điều khoản không đủ trung lập."

Anh ấy vừa nói vừa lấy bút ký tên:

"Mỗi tuần tôi sẽ đến tập hai lần, cứ quyết định như vậy đi."

"Được."

Phương Liễu đáp:



"Huấn luyện viên Lạc Lạc sẽ phụ trách hướng dẫn cho anh, Lạc Lạc rất giỏi, là huấn luyện viên có thâm niên ở phòng tập chúng tôi."

Khổng Thanh Dương nghe vậy gật đầu với cô:

"Vất vả rồi."

"Không vất vả."

Lận Vũ Lạc xua tay, mang theo chút thận trọng.

Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Phương Liễu nhìn điện thoại, mỉm cười:

"Quả nhiên ấn tượng của Khổng Thanh Dương về cô rất tốt, cám ơn huấn luyện viên mà tôi đã sắp xếp."

Sau đó cô ấy hỏi Lận Vũ Lạc:

"Cô có biết tại sao anh ta lại hài lòng không?"

Lận Vũ Lạc lắc đầu.

"Bọn họ thường xuyên qua lại với những người phức tạp, tập yoga là để thả lòng. Nếu huấn luyện viên yoga cũng phức tạp thì không thể đạt được mục đích thư giãn. So với những người khác, cô rất đơn giản."

Phương Liễu sợ Lận Vũ Lạc hiểu lầm nên giải thích:

"Đơn giản cũng không phải khuyết điểm gì, có lúc lại là chuyện tốt."

"Tôi hiểu rồi, cám ơn chị Phương đã chỉ dạy."

"Không cần khách sáo, đơn hàng hôm nay sẽ tính cho cô."

Phương Liễu sẽ không tính toán chút tiền đó, hôm qua Lận Thư Tuyết nói như đùa với cô ấy:

"Tôi đào Lạc Lạc của các cô đến dạy riêng cho tôi, Lạc Lạc của các cô không chịu, nói cô đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy không nỡ phản bội."

Lận Thư Tuyết trông như vô tâm, nhưng Phương Liễu vẫn hiểu ý của bà ấy. Trong lòng cũng có cái nhìn khác về Lận Vũ Lạc, bằng lòng bỏ chút thời gian để bồi dưỡng cô.

"Không cần đâu, chị Phương, tôi đâu làm được gì."

Lận Vũ Lạc sợ hãi miếng bánh bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, lo lắng mình không tiêu hóa nổi.

"Không phải cho không cô, tôi sẽ giao nhiệm vụ cho cô."

Phương Liễu nói:

"Thứ nhất: cô phải canh chừng chặt chẽ việc gia hạn sau này của Khổng Thanh Dương, không thể đứt đoạn. Thứ hai, kéo thêm một người khách nữa thông qua Khổng Thanh Dương. Cô làm được không?"

"Tôi sẽ cố gắng."

"Lạc Lạc, đừng rụt rè như vậy. Phải có chút tự tin, cô là huấn luyện viên của phòng tập yoga tốt nhất Bắc Kinh, bản thân cô lại có nền tảng tốt như thế, cô hoàn toàn có thể tự tin hơn. Đừng cảm thấy bản thân mình không có gì, chuyện gì cũng không ổn. Còn rất nhiều người không bằng cô."

Phương Liễu vỗ vai cô:

"Hôm nay cô mời tôi một ly cà phê đi, nóng quá."

Lận Vũ Lạc không hay uống cà phê, mời Phương Liễu một ly, cô cũng mua một ly. Lúc uống không thấy gì, uống xong mới có cảm giác trái tim như vọt lên cổ họng. Cố tình lúc này cái tên Cố Tuấn Xuyên không biết điều đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, là một người đàn ông rất đẹp trai, đứng ở đó, kéo áo thun lên để lộ cơ bụng, biểu cảm có chút dụ dỗ.

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô:

"Thế nào?"

"?"

Lận Vũ Lạc không hiểu ý anh.

"Đây mới là trai bao."

Lận Vũ Lạc vốn đang bồn chồn, tự nhiên bị anh chọc tức, muốn ngạt thở đến nơi. Chữ "cút" gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, ngón tay càng lúc càng nhanh, bỗng bất cẩn gửi qua đó.

Cô càng hoảng loạn hơn, nhanh chóng thu hồi.

Cố Tuấn Xuyên nói:

"Tôi nhìn thấy rồi."

"Còn chụp màn hình lại nữa."