Truyền Nhân Thần Y

Chương 831: Nai con hút máu


Nghe vậy, Hứa Minh Huy ngây người. Cùng nhau lên núi hả? Anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, thậm chí khi có lệnh truyền xuống, anh ta làm cục trưởng Cục Cảnh sát cũng không cần phải xông lên đầu.

Có điều, hiện giờ Tô Vũ đã nói vậy rồi, anh ta cảm thấy khó nói nên lời, vậy nên nghĩ nghĩ rồi cắn chặt răng nói: “Được rồi, tôi cùng lên núi với anh, tính thêm mấy chục anh em dưới chân núi nữa, chúng ta đi nhiều người, ít nhiều gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Để tôi xem rốt cuộc là yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa nào gây chuyện, rồi bắt vài tên về thẩm vấn!”

'Tô Vũ nhướng mày, không ngờ Hứa Minh Huy rất có khí phách, xứng với thân phận cục trưởng Cục Cảnh sát của anh ta. Về phần sau đó anh ta có bỏ chạy giữa chừng hay là bị dọa tè trong quần hay không thì tạm thời bỏ qua một bên đi, chỉ cần nhìn anh ta của hiện giờ tràn đầy giận dữ cũng đủ khiến cho Tô Vũ cảm thấy anh ta không tệ lắm.

Đương nhiên, Tô Vũ không định dẫn theo nhiều người lên núi. Nhìn từ mặt ngoài thì dẫn nhiều người có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thực tế thì Tô Vũ không. thể trông coi nhiều người một lúc được, nếu lỡ như gặp đám quái vật theo lời kể của Mạnh Đông Dương, đám người tách ra, thương vong sẽ không đơn giản là chuyện một hai người, dù sao thì không phải ai cũng may mắn như Mạnh Đông Dương tối qua.

“Haizz, cục trưởng Hứa, tôi nhận ý tốt của anh, có điều anh cũng biết địa hình trên núi phức tạp, đông người đi sâu trong rừng phiền phức lắm. Nếu anh thật sự lo lắng thì cứ ở chân núi chờ tôi, để có thể đón tôi bất cứ lúc nào. Anh thấy sao?” Tô Vũ quay đầu lại nói với Hứa Minh Huy.

“Anh Tô, anh định một mình lên núi thật hả?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới dưới chân núi Tây Sơn. Lúc này, lối đi lên núi đã bị căng dây cảnh giới, vài vị cảnh sát đứng đó canh gác.

Thấy hai người Hứa Minh Huy lại đây, vài người sôi nổi giơ tay chào.

“Anh thấy tôi đã đi đến đây rồi, chẳng lẽ lại quay về?” Tô Vũ buông tay, nói bằng giọng điệu tự tin.

Hứa Minh Huy đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần, ban đầu còn có thể cho rằng Tô Vũ nhất thời xúc động, nhưng mà bây giờ đã đi đến chân núi rồi, chắc là không đến mức đó đâu.

Sau đó, Hứa Minh Huy không khuyên nhủ nữa, nói: “Vậy... chúng tôi có cần phải phối hợp gì với anh không?”

Tô Vũ chỉ chiếc đèn pin trong tay anh cảnh sát đứng phía trước, nói: “Đưa nó. cho tôi mượn một lát là được.”

Ngay sau đó, anh cảnh sát đưa đèn pin cho Tô Vũ. Anh nhấn nút mở. Đây là đèn pin chuyên nghiệp, có thể chiếu sáng rất xa.

“Đợi đã!” Thấy Tô Vũ bước nhanh lên núi, Hứa Minh Huy kéo anh lại bằng một tay, còn tay khác sờ sờ bên hông: “Mang cái này theo đi, nếu lỡ không ổn thì anh cứ nổ súng, anh vừa nổ súng là chúng tôi biết ngay anh ở đâu, sau đó chạy đến giúp đỡ.”

Hứa Minh Huy đưa súng của mình cho Tô Vũ, một là vì để anh phòng thân, hai là vì để anh coi như tín hiệu, bởi vì tiếng súng có thể giúp bọn họ xác định vị trí một cái đại khái.

Đến lúc ấy, lỡ như Tô Vũ thật sự xảy ra chuyện không thể giải quyết được, thì tiếng súng sẽ tương đương với tín hiệu xin giúp đỡ.

Tô Vũ cầm súng xoay thử trọng lượng. Nếu có ngày anh lưu lạc đến mức cần dùng một khẩu súng phòng thân thì anh thà rằng chết đi cho rồi.

“Thôi bỏ đi, tôi không cần nó đâu, dù sao cũng sẽ không dùng, lỡ như tự làm mình bị thương thì sẽ mất nhiều hơn được.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!