Ngay lúc này, Tô Vũ đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh đang thay đổi, anh không còn đứng trong không gian ngầm dưới mặt đất, mà đứng trong một trấn nhỏ thời cổ, bởi vì mọi người đều mặc trang phục thời cổ.
Đàn ông trên đường đi búi tóc cao cao. Người qua lại cầm theo quà cáp, dường như là đi chúc mừng cho gia đình nào đó.
Tất cả hình ảnh đều được nhìn thấy bởi đôi mắt của Tô Vũ. Anh biết mọi thứ chỉ là ảo giác do Vụ Nữ chế tạo ra trong quá trình bị đốt cháy. Bởi vì thần thức của
anh nói cho anh biết xung quanh không hề có gì thay đổi.
Lúc này, Tô Vũ thấy một người đàn ông mặc quan phục đứng ngoài cửa nhiệt tình chào đón khách khứa.
“Chúc mừng Liễu viên ngoại có được thiên kim.” Người đàn ông cười đáp lễ, đón khách đi vào. Lúc này, hình ảnh thay đổi...
Một người phụ nữ dáng vẻ đoan trang ôm một đứa bé đang ngủ say. Đứa bé có khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm khiến người ta nhìn là muốn nựng vài cái.
Tô Vũ biết nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đứa bé chính là Quý phi nương nương.
Có điều, Tô Vũ cũng để ý thấy vú nuôi bên cạnh người phụ nữ đang nở nụ cười thực hiện được âm mưu, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cô bé ngoan ngoãn trong ngực người phụ nự.
Sau đó, hình ảnh thay đổi cực kì nhanh. Trong một đêm khuya tĩnh lặng, có tiếng trẻ con khóc oa oa, Liễu viên ngoại và phu nhân có dỗ thế nào cũng không được. Lúc này, vú nuôi từ ngoài cửa đi vào, cười ôm đứa bé từ trong tay phu nhân.
“Lão gia, phu nhân yên tâm đi ngủ đi, giao tiểu thư cho nô tì là được.”
Vú nuôi được Liễu viên ngoại dùng nhiều tiền mời đến từ nơi khác, rất giỏi chăm trẻ con, ít nhất là vú nuôi có cách dỗ mỗi khi thiên kim khóc mãi không nín.
Quả nhiên, đứa nhỏ vừa vào tay vú nuôi là dần nín khóc, lại thêm trước đây vú nuôi hết lòng hết sức chăm sóc đứa nhỏ, vậy nên Liễu viên ngoại vô cùng yên tâm.
Sau khi về phòng mình, vú nuôi dỗ dành đứa nhỏ: “Ngoan, vú biết là con đói bụng.”
Dứt lời, bà ta kéo một cái rương gỗ lớn từ dưới gầm giường mình ra, mở nắp rồi để đứa bé vào trong rương gỗ.
Sau đó, đứa bé còn đang trong tã lót gặm thứ gì đó trong rương, dáng vẻ ăn rất ngon.
Khi lại gần mới thấy rõ là đứa bé đang ăn thi thể một đứa bé khác. Thi thể đã bị ăn hơn một nửa. Miệng đứa bé dính đầy máu, hình ảnh cực kì đáng sợ.
Sau khi ăn no, đứa bé nhắm mắt ngủ say.
Nhìn đến đây, Tô Vũ cảm thấy căng chẳng. Chẳng lẽ vị nương nương kia chính là một tên yêu quái từ lúc mới sinh ra?
Chỉ trong chớp mắt, cô bé đã lớn thành cô gái mười mấy tuổi tên là Liễu MỊị.
Liễu Mị có ngoại hình đẹp, là cái loại đẹp mà khi đi trên đường, đàn ông nhìn thấy đều sẽ ngắm mải mê đến mức suýt rơi vào trong mương. Có điều, nếu là ở hiện đại thì cũng vẫn đẹp, nhưng chỉ đẹp theo kiểu nuột nà chứ không phải nghiêng nước nghiêng thành.
Đến một ngày, vú nuôi dẫn Liễu Mị đi một thôn tách biệt với thế giới bên ngoài, nói với Liễu Mị là muốn làm ra sự nghiệp to lớn thì phải dùng hết mọi thủ đoạn ra †ay với thôn.
Liễu Mị dường như đã tính sẵn âm mưu với vú nuôi, nói đúng hơn là từ ngày cô ta sinh ra, cô ta đã nghe theo lệnh vú nuôi.
Sau đó là hình ảnh Liễu Mị và một người đàn ông trong thôn lăn lộn trên giường. Anh ta dần dần thua trước sự quyến rũ của Liễu Mị, đồng ý yêu cầu gì đó của Liễu MỊ.
Anh ta dẫn Liễu Mị đi lên một ngọn núi. Tô Vũ nhìn một cái là nhận ra ngay đây là Tây Sơn. Bởi vì nơi đây có bảy ngọn núi giống như bảy phù đồ theo lời của Mạnh Đông Dương.
Anh ta dẫn Liễu Mị tìm thấy một cây cổ thụ, sau đó nói với Liễu Mị chuyện gì đó, rồi kể từ sau hai người đường ai nấy đi.
Mấy năm trôi qua, một tờ thánh chỉ đến phủ Liễu viên ngoại gọi Liễu Mị tiến cung thị tẩm. Đối với bất cứ gia đình nào thì đây đều là chuyện làm rạng rỡ tổ tiên, giống như là bầu trời rớt bánh có nhân vậy.
Cứ như vậy, Liễu Mị thành công vào cung, chưa đến hai năm đã được phong làm quý phi, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Lúc này, Tô Vũ thấy ở bên trong tẩm cung quý phi, hoàng đế đang quỳ dưới
đất nói chuyện với Liễu Mị.
Chắc chắn là Liễu Mị đã dùng thủ đoạn gì đó khống chế hoàng đế để hoàng đế nghe theo mình, và đây cũng là mục đích tiến cung của Liễu Mị. Cô ta đang làm một chuyện cực kì lớn, cần phải có sự phối hợp của hoàng đế mới có thể hoàn thành.
Trong thời gian Liễu Mị được phong làm quý phi, cô ta từng đi Tây Sơn rất nhiều lần để làm chuyện gì đó với người trong thôn kia.
Bên này, hoàng đế cảm thấy vương quyền của mình bị uy hiếp, nếu còn tiếp tục như vậy thì thiên hạ sẽ rơi vào tay người khác.
Vậy nên sau khi hỏi ý kiến người khác, hoàng đế bỏ thêm thuốc độc mạn tính vào trong đồ ăn thường ngày của Liễu MỊ.
Quả nhiên, chưa đến nửa năm sau là có tin tức quý phi chết đột ngột, quần thần đều mặc tang phục khóc lóc ầm ï, chỉ có một mình hoàng đế là mừng thầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!