Truyền Nhân Thần Y

Chương 852: Về nhà


Tô Vũ vươn vai một cái rồi quay đầu nói với Mã Hiểu Lộ: “Được rồi, công việc xong xuôi rồi, hộ chiếu chắc cũng có luôn r

Nghe vậy, Mã Hiểu Lộ B18 Mã Hiểu Lộ chu môi nói: “May là chúng ta còn chưa đi, nếu không là không xong rồi, mấy hôm nay nó hư lắm luôn.”

Dứt lời, Mã Hiểu Lộ cúi đầu nhìn bụng mình, có vẻ hết muốn nói luôn rồi, đến tận mấy hôm nay cô mới có loại cảm giác sắp làm mẹ.

“Mấy hôm nay cứ nửa đêm là nôn, em đoán là con gái, người lớn nói lúc mang thai nôn nhiều sẽ sinh con gái. Anh không ghét con gái đâu nhỉ?” Mã Hiểu Lộ kéo cánh tay Tô Vũ, trên mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc.

“Sao có thể chứ? Anh ghét con gái khi nào?” Tô Vũ ấm ức nói.

“Hừ, trước đây anh ghét em, có điều em rộng lượng không so đo với anh. Nếu sau này anh dám ghét hai mẹ con em, em sẽ dẫn con cao chạy xa bay, anh có tìm cả đời cũng không thấy.”

Tô Vũ thầm nghĩ làm sao đến lượt mình ghét hai mẹ con, bây giờ đã có thể thấy được sau khi đứa nhỏ sinh ra, địa vị của mình ở trong nhà sẽ thấp hơn mấy bậc rồi.

Vì Mã Hiểu Lộ có phản ứng khi mang thai khá nặng nên bọn họ phải hủy bỏ kế hoạch du lịch nước ngoài. Có điều, anh nghĩ tương lai dẫn theo con đi du lịch cũng là một trải nghiệm khá tốt.

Hiện giờ Tô Vũ cảm thấy một nhà bên nhau mới là quan trọng nhất. Anh nghĩ đến cha mình, nếu có thể thì anh cũng muốn để Tô Nhạc Luân nhìn thấy sinh mệnh nhỏ đang lớn dần trong bụng Mã Hiểu Lộ.

“À phải rồi, ông chủ Từ đâu rồi?” Lúc này, Tô Vũ chợt nhớ đến Từ Thiên Thành. Từ Thiên Thành đi cùng Mã Hiểu Lộ, nếu Từ Thiên Thành đi lạc thì biết phải làm sao?

“Hôm qua anh ta nói có việc cần đi về, nên em cho anh ta đi rồi. Anh tìm anh †a có chuyện gì hả?” Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu hỏi.

“Không có, vậy thôi chúng ta cũng về đi, ra ngoài cũng lâu rồi. Mà lần trước em nói Hà Thạc gì đó, ở đâu vậy, có thể đi xem được không?” Thực tế thì Tô Vũ chỉ quan tâm đến Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu. Tuy rằng hi vọng rất mong manh, nhưng mà Tô Vũ vẫn muốn đi xem thử liệu có phải trước đây mình bỏ sót hay không, có khi hiện giờ Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu còn đang ngủ say trong khối ngọc bội kia, nếu vậy thì viên sương mù hóa yêu đan trên tay anh có tác dụng rồi.

“Đương nhiên là được rồi. Em kể cho anh nghe, Hà Thạc là một người rất tốt, có nhiều người theo dõi ông ta, lúc ông ta chết còn có nhiều người quỳ khóc thê thảm nữa kìa.” Hai người vừa nói vừa đi vào trong phòng bệnh của Ngô Truyền Vinh.

Lúc này, Mạnh Cầm đang ghé vào giường nói chuyện với bà nội.

Thấy Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đi vào, Mạnh Cầm vui vẻ nhảy dựng lên: “Chào. anh, chào chị!”

Ngô Truyền Vinh năm trên giường bệnh có vẻ khá khỏe mạnh. Tô Vũ đi lên, năm đôi tay nhăn nheo của bà, hỏi: “Bà cảm thấy thế nào rồi?”

Sau đó, Tô Vũ lặng lẽ đặt một ngón tay lên trên mạch đập của Ngô Truyền Vinh.

Bà cười gật đầu, nói: “Khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn mấy cháu nhiều lắm, nếu không bộ xương già bà đã phải chôn trong đất rồi.”

Tô Vũ gật đầu, thận vừa thay mới đã hoạt động ổn định, chỉ là còn một chút bài xích với cơ thể, nhưng đây là tình huống bình thường, cần phải tốn một thời gian để điều tiết, cơ bản mà nói là với tuổi tác của bà, có thể khôi phục đến mức. này là đã rất tốt rồi.

“Bà nói gì vậy, bà phải cảm thấy kiêu ngạo vì có hai đứa cháu hiếu thảo mới đúng." Mã Hiểu Lộ đi qua nói với Ngô Truyền Vinh.

“Tới lúc bọn cháu phải về rồi, bà nghỉ ngơi cho khỏe, chờ thêm một thời gian nữa bọn cháu sẽ đến thăm bà.” Mã Hiểu Lộ đứng thẳng người chào tạm biệt Ngô Truyền Vinh.

Ngô Truyền Vinh vốn định giữ khách, bởi vì đây là phép lịch sự cơ bản ở quê bà. Nhưng bà vừa định mở miệng thì chợt nhớ đến ở đây là bệnh viện, giữ người †a ở lại bệnh viện ít nhiều gì cũng có chút không tốt, nên không nói thêm gì nữa.

“Chị phải đi về ạ? Em không muốn chút nào!” Mạnh Cầm bĩu môi, dáng vẻ không nỡ xa rời.

“Chờ sau này em tốt nghiệp hoặc là nghỉ lễ tết, em có thể đến Tân Hải tìm chị, chị dẫn em đi mấy chỗ thú vị chơi, ăn hải sản tươi ngon nhất, được không?” Mã Hiểu Lộ nhéo khuôn mặt nhỏ của Mạnh Cầm rồi nói.

“Vâng, em nhất định sẽ đi.” “Vậy thì anh chị đi đây.” Dứt lời, Mã Hiểu Lộ kéo cánh tay Tô Vũ đi ra ngoài.

Ngô Truyền Vinh nằm trên giường bệnh nói với Mạnh Đông Dương: “Đông Dương, mau đưa bọn họ ra ngoài đi.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!