Từ Cẩm Chi

Chương 181: Thần kỳ.


Thị Lang bộ Hộ, Bùi Tá, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì việc phái quan viên bộ Hộ đi cứu trợ thiên tai vốn là lệ thường. Nhưng việc để Khánh Vương trở thành khâm sai lại khiến người ta khó hiểu.

Các đại thần có mặt ở đó đều là những người tinh tường, đoán rằng hoàng thượng muốn tạo cơ hội lập công cho Khánh Vương, để tính toán cho tương lai.

Thực ra, Hưng Nguyên Đế đúng là có ý muốn tôi luyện Khánh Vương.

Nói đến việc này, lại có chút liên quan đến Khấu cô nương.

Trong tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa Chiêu Dương, Khánh Vương đã cùng Khấu cô nương đấu uống rượu, khiến Hưng Nguyên Đế cảm thấy thất vọng.

Hành vi phóng túng như vậy, khiến ngài khó mà yên tâm giao giang sơn cho vị nhi tử này.

Hưng Nguyên Đế không phải là một người phụ thân luôn chiều chuộng yêu thương Khánh Vương. Ngài đối với Khánh Vương khác biệt so với các hoàng tử khác, chỉ vì cảm thấy hắn thích hợp.

Hưng Nguyên Đế không ưa trưởng tử Tú Vương, các hoàng tử khác lại còn quá nhỏ, vì vậy chỉ còn lại Khánh Vương.

Khánh Vương được triệu vào cung, biết tin mình được bổ nhiệm làm khâm sai cứu trợ thiên tai, ngày mai phải xuất phát đi Định Bắc, liền đi tới Hàn Đạm Cung.

Thục phi không hề hay biết trước tin này, thấy Khánh Vương đến thì có chút ngạc nhiên:

"Sao con lại vào cung giờ này?"

Trời sắp tối rồi.

"Phụ hoàng truyền nhi thần vào cung, lệnh ngày mai phải cùng Thị lang bộ Hộ, Phối Tả, đến Định Bắc cứu trợ thiên tai."

Thục phi ngây người:

"Cứu trợ thiên tai? Định Bắc xảy ra chuyện gì sao?"

"Hôm qua động đất, nghe nói Định Bắc bị thiệt hại nặng nề, có huyện cả vùng hóa thành hoang phế…" Khánh Vương kể lại những tin tức vừa mới nghe, lông mày nhíu chặt.

Sắp đến năm mới rồi, lại phải đi xa trong thời tiết giá rét thế này, chưa kể còn có thể phải chứng kiến nhiều người c.h.ế.t cụt tay, mất chân… Khánh Vương nghĩ vậy, trong lòng không khỏi phiền muộn.

"Cả một huyện đều hóa thành hoang phế?" Thục phi khó tin, sắc mặt tái nhợt.

Khánh Vương gật đầu:

"Tấu báo khẩn cấp, chắc chắn không phải giả."

Thục phi nắm lấy cổ tay Khánh Vương, đôi mày nhíu lại:

"Ngày mai đã phải khởi hành? Thật gấp gáp quá, liệu có dư chấn không?"

"Nhi thần sao hiểu được những thứ này." Khánh Vương hất tay Thục phi ra, bực bội xoa mặt.

Nhìn vẻ mặt phụ hoàng, nếu trời không sắp tối, chắc chắn ngài đã muốn hắn lập tức lên đường.

Thấy con trai cáu gắt, ngược lại Thục phi lại bình tĩnh hơn:

"Con à, đây là phụ hoàng coi trọng con."

Đi một chuyến tới khu vực thiên tai, dù không làm gì, trở về cũng có công trạng để nói.

"Nhi thần biết." Khánh Vương không ngu ngốc, khi nghe tin này trước mặt Hưng Nguyên Đế còn tỏ ra rất tích cực. Chỉ khi đối mặt với Thục phi, hắn mới không che giấu được:

"Chỉ là nghĩ đến việc ra ngoài trong trời lạnh thế này, ta thấy phiền."

"Phải cẩn thận, mọi chuyện lấy an toàn làm trọng." Thục phi ân cần dặn dò.

Khánh Vương thấy bà lải nhải, liền nhanh chóng rời đi.



Tú Vương khi nghe tin, ở trong phòng im lặng một lúc lâu, hôm sau vẫn tỏ ra như không có gì, cùng mọi người tiễn đoàn cứu trợ lên đường.

Định Bắc cách kinh thành không quá xa, hôm qua đã có một đội khinh kỵ binh (kỵ binh trang bị giáp nhẹ, ít quân trang kèm theo) đi trước thăm dò tình hình. Đoàn hôm nay đông đảo hơn nhiều.

Bách tính kinh thành thấy cảnh tượng ấy, liền tụ tập bàn tán.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều quan binh thế này?"

"Nghe nói khu vực Định Bắc xảy ra động đất lớn, rất nhiều thành trấn, thôn làng đều hóa thành bình địa!"

"Thật sao?"





"Ai lại lấy chuyện như thế ra đùa chứ, chẳng thấy cả hoàng tử cũng đã xuất hành sao."

"Định Bắc cách kinh thành hơn hai trăm dặm, khó trách ngay cả kinh thành cũng cảm nhận được rung động."

"Hầy, thế này không biết bao nhiêu người đã thương vong. Cũng may kinh thành chúng ta chẳng có chuyện gì."

"Ngươi không biết rồi, ta nghe nói khu Bắc Lâu Phường nhà cửa đều sập hết, may mà Khấu cô nương…"

Người chậm trễ nhận tin vừa nghe xong liền nhấc chân đi về phía Thư quán Thanh Tùng: "Khấu cô nương thật tâm thiện lành, ta phải mua một quyển thoại bản để ủng hộ."

"Ta cũng đi. Khấu cô nương vô tình cứu được nhiều người như thế, quả là phúc trạch thâm hậu. Ta muốn đến để hưởng chút phúc khí của cô nương."

Thế là, có kẻ đi để ủng hộ, có kẻ muốn cầu may, phần đông hơn thì vì tò mò mà đến xem. Hồ chưởng quầy suýt bị dòng người chen lấn đẩy ra ngoài cửa thư quán.

Những người này đa phần chẳng phải vì muốn mua thoại bản, nhưng đã đến rồi, một quyển sách chỉ có hai trăm văn, tiện tay mua một quyển cũng là chuyện tự nhiên.

Hồ chưởng quầy chẳng mấy chốc đã bận đến mức đầu óc quay cuồng.

Tú Vương đứng bên đường, nhìn dòng người nhộn nhịp trước Thư quán Thanh Tùng, đứng lặng hồi lâu.

Một trận địa chấn xa tận Định Bắc, để cho nhị đệ hắn có cơ hội lập công trạng, cũng để cho danh tiếng Khấu tiểu thư thiện tâm, phúc đức vang xa.

Còn hắn, chẳng làm được gì, có những thứ dường như ngày càng cách xa hắn.

Tú Vương khẽ nhếch môi cười, xoay người định rời đi, thì thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cửa thư quán, từ đó bước xuống hai nữ tử.

Tân Diệu từ phía phường chế y phục mà tới.

Mùa đông giá rét xảy ra tai họa như thế này, áo bông dù nhiều đến mấy cũng không thể đủ.

"Sao lại đông người như vậy?" Tiểu Liên đi bên cạnh Tân Diệu, cùng tiến về phía thư quán.

Tân Diệu cũng vì thấy thư quán người đông như kiến, sợ rằng đã xảy ra biến cố nên mới xuống xe.

Người mắt tinh đã nhận ra Tân Diệu: "Là Khấu tiểu thư!"

Theo tiếng gọi ấy, những người trong thư quán đồng loạt nhìn ra ngoài.



"Tiểu thư, hình như họ đến vì người!"

Tân Diệu cũng đã hiểu ra, thấy đám người dường như sắp ùa tới, liền nhấc váy mà chạy.

"Ơ, Khấu tiểu thư đâu rồi?" Người chạy ra trước tiên mơ màng nhìn quanh.

Không xa, Tú Vương đứng tròn mắt kinh ngạc, rồi rơi vào trầm tư.

Tốc độ chạy của Khấu tiểu thư, không giống phong thái của những tiểu thư khuê các bình thường.

Hai bên đường tuyết đọng sót lại, mặt đường đã được quét dọn sạch sẽ, Tú Vương bước tới, cúi người nhặt lên một đóa trâm hoa.



Thư quán Thanh Tùng náo nhiệt suốt mấy ngày mới dần lắng lại, một lời đồn đã âm thầm lan truyền trong Quốc Tử Giám.

"Các ngươi có biết không, Khấu cô nương cứu được những người đó thật ra không phải trùng hợp, mà là vì Khấu cô nương là thần toán, đã tính ra Cốc Ngọc gặp huyết quang chi tai!"

"Khụ khụ."

Nghe thấy tiếng ho khan của Mạnh Tế Tửu, các hiệu sinh đang tụ tập vội vàng cúi đầu chào:

"Tế tửu đại nhân."

"Các ngươi vừa rồi đang nói gì?"

"Không có gì cả!"

"Hửm?"

Một hiệu sinh nhanh trí vội nói:

"Học trò đang bàn về tình hình kỳ thi tháng lần này."

Mạnh Tế Tửu thấy không hỏi ra được điều gì, liền mặt lạnh mà bỏ đi.

Đừng tưởng rằng tuổi tác đã lớn mà tai nghe không rõ, lũ tiểu tử này rõ ràng đang bàn về Khấu cô nương.

Khấu tiểu thư biết xem tướng số sao?

Mạnh Tế Tửu chỉ lắc đầu cười khẽ.

Ngày hai mươi tháng Chạp, Quốc Tử Giám được nghỉ tuần, bảng điểm kỳ thi tháng vừa công bố, Chương Húc lại xếp cuối cùng. Hắn chậm chạp trở về nhà, loay hoay mãi mới đến gặp tổ phụ, tổ mẫu.

"Húc nhi về rồi."

Tổ mẫu của Chương Húc họ Chu, xem đứa cháu yêu như bảo vật, còn quý hơn cả con ngươi của mình:

"Bão Cầm, mang một bát canh t.hịt dê hầm cho công tử."

Canh t.hịt dê hầm tuy ngon, nhưng Chương Húc vẫn còn lo lắng chuyện phải báo cáo kết quả thi tháng với tổ phụ:

"Tổ mẫu, tổ phụ đâu rồi ạ?"

Hôm nay cũng là ngày nghỉ của các quan viên.

Chu lão phu nhân thở dài:

"Triều đình vì chuyện động đất ở Định Bắc mà bận tối mắt tối mũi, tổ phụ con thân là thủ phụ thì làm gì rảnh rỗi được."

Chương Húc trợn tròn mắt:

"Tổ phụ không nghỉ lễ sao?"

"Đúng vậy, chỉ nghỉ tạm ở thư phòng thôi."

"Tốt quá rồi!"

Nhận ra mình vui mừng thái quá là không thích hợp, Chương Húc vội vàng ngậm miệng. Sau đó, vẻ mặt hắn thay đổi, thần sắc trở nên trang nghiêm, lẩm bẩm:

"Thật sự là thần kỳ!"

Chu lão phu nhân không hiểu:

"Húc nhi, con đang nói gì vậy?"