Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cành liễu xung quanh lập tức rung động, quy luật thật khiến người ta hoa mắt.
Chung Ly hơi nheo mắt, Tử Đằng âm thanh còn vất vưởng:
“ A Ly, tuy không phải ma liễu chính quy nhưng đám linh mộc giả này đều được ươm một căn ma liễu hạt giống.”
“ Ma liễu hạt giống, khởi điểm của mê hoặc đặc tính. Đây là...mê trận?”
Nàng vừa dứt lời, xung quanh sắc xanh nhạt của liễu biến thành màu đỏ sậm, tiết tấu chuyển động cũng ngày một nhanh.
Chung Ly tự nhiên mà phối hợp nhắm lại mắt, mở ra đã là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Non xanh nước biếc, mỹ nam tử đang...chơi đùa dưới nước!Không phải một mà chính là bảy người...
Đây là thất tiên nữ tiết tấu? Chẳng qua do nàng là nữ nhân nên liền đã đổi thành bảy người nam nhân.
Cảnh đẹp trước mắt, Chung Ly cũng không làm khó mình, nàng kéo đến một ghế dựa trong đình ngồi chăm chú quan sát.
Bảy nam nhân vui đùa dưới hồ, cùng nhau trò chuyện, hình ảnh khiến người khác bất giác nổi gai ốc lại có thể biểu hiện ra cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Chung Ly chống cằm chờ đợi, đây là coi nàng như không khí? Ảo cảnh này là đang muốn khiến nàng nổi sắc tâm, trái ôm phải ấp. Chà nghĩ thôi đã thấy chủ nhân nơi này trò đùa dai thú vị.
Chung Ly đứng dậy khỏi ghế, từ từ tiến lại hồ nước. Trên môi ý cười hiền hoà từ từ hiện lên.
Lần này đã có người phát hiện ra nàng, hắn hô một tiếng liền kéo đến sự chú ý của sáu người còn lại.
Bị bảy cặp mắt có trong veo, có mị hoặc, có lạnh nhạt có châm biếm chiếu đến, Chung Ly vẫn thong thả từng bước.
Đứng trước mép hồ, nàng mới cất tiếng thăm hỏi:
“ Xin chào các vị, tiểu nữ lạc đường ngang qua nơi này. Lại thấy bảy vị vui đùa chuyên chú, đến bây giờ mới dám phá hỏng không khí tiến lên bái kiến.”
“ Ngươi là ai?” Một người có vẻ là trẻ nhất trong đám tò mò nhìn nàng.
Chung Ly ung dung đứng nơi đó, tiếp nhận câu hỏi liền nghiêng đầu mỉm cười:
“ Tiểu nữ họ Hà, tên một chữ Thần.”
“ Hà Thần? Ngươi phụ mẫu thật sự dám đặt tên.” Một nam tử tóc xoăn để cho nàng ánh mắt kiêu ngạo lại xem thường.
Chung Ly nhìn quần áo vắt trên bờ của bảy người đột nhiên muốn học theo câu chuyện giấu váy áo trong truyền thuyết. Vậy thì tiên tử, mặt khác là nam nhân không thể bay về trời.
Nghĩ liền làm, nếu có người muốn chơi đùa với nàng, không phụ sự chờ mong liền tiếp đón.
Hắc kiếm lướt qua, bảy bộ y phục dưới đất lập tức bị cắt vụn.
Chung Ly lùi lại phía sau đánh giá trò đùa vui trước mắt.
Bị chém nát y phục lúc tắm rửa lại có mấy người sẽ vui mừng, hơn nữa còn bị một nữ tặc háo sắc như vậy trêu trọc.
“ Hái hoa tặc to gan, lại dám làm ra chuyện vô sỉ như vậy!” Một nam tử ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng nàng quát lớn.
Nàng háo sắc sao? Chung Ly vỗ vỗ mặt. Đúng vậy, có kẻ nào không thích cái đẹp, hơn nữa một người đẹp thích cái đẹp lại có gì sai.
Chung Ly chờ đợi bảy người ra tay nhưng cuối cùng nàng lại chỉ nghe mấy người mắng chửi nửa canh giờ. Một chút ý định rời khỏi mặt nước đều không có.
Nàng có chút tiếc nuối thở dài:
“ Thật không thú vị, ngươi đoán sai loại hình ta thích.” Nàng xoay người đi đến bên đình ngồi xuống.
Trời đất sau câu nói của nàng liền có chút chuyển hồng. Chung Ly bật cười nhìn tình thế xoay chuyển.
Bảy nam nhân dưới hồ thấy nàng không hề biết thẹn, đối với những lời bọn họ mắng chửi làm như không nghe thấy thì liền đồng loạt đứng dậy.
Chung Ly trầm tĩnh hai mắt phản chiếu bảy bóng dáng rời khỏi mặt nước. Quả thật là cảnh xuân phơi phới, mỗi người mỗi vẻ.
Chơi lớn như vậy, đáng tiếc chân thân bất lộ diện.
Bảy người đánh tới, mang theo hơi nước văng tung toé.
Chung Ly ung dung ngồi trong đình nhìn mỹ nam tử biến thành bảy con chim bay tới.
Đúng vậy, nàng không hề có ý bậy bạ, thật sự rời khỏi nước đám người này liền biến thành điểu. Giống loài có chút tương tự đại bàng.
Điểu va chạm vào đình liền bị lôi điện sớm giăng kín đánh cháy.
Mùi khét toả ra có chút khó ngửi, Chung Ly khịt khịt mũi ghét bỏ.
Đám điểu này trái lại giống như thiêu thân, liên tục bị lôi điện của nàng nướng cháy khét.
Nhìn than đen trên đất, nàng bước ra khỏi đình viện đạp vỡ nó. Hai tay khoanh trước ngực nhìn lên thiên, bầu trời đã bao phủ kín sắc máu. Phản chiếu lại hai mắt đen láy cũng dần nhuộm màu đỏ tươi.
Chung Ly nhảy lên nóc đình, hắc kiếm quét ngang vài đường trong không khí, cũng chém đứt vài cành liễu đang vươn ra đánh lén.
Cảnh tượng từ từ quay về vườn liễu ban đầu, Chung Ly tay cầm kiếm chém đổ một thân cây. Một hạt giống đen tuyền bị nàng nhặt lên, Tử Đằng vui mừng truyền âm:
' Là thật sự ma liễu hạt giống.'
Chung Ly không trả lời tiểu thụ mà xoay người, đối diện một đôi con ngươi ôn hoà vô cùng.
Nàng hơi nhướng mày nhìn nam tử trước mặt:
“ Là ngươi.”
Nam tu cầm quạt phe phẩy, tóc dài tung bay, pháp y đỏ thẩm. Giống như mỹ diễm lệ quỷ, đẹp nhưng độc, chính là sẽ ăn người không nhả xương.
“ Chung tiểu hữu, có duyên như vậy. Giới thiệu một chút, bổn công tử tên gọi Bách Hằng Tinh.”
Nam tu gấp lại quạt nhe răng cười.
Người này cùng nàng tranh đấu tại đỉnh tháp năm ấy, một nan quạt đâm xuyên bả vai đau đớn, nghĩ lại giống như vẫn còn âm ỉ. Nhưng hiện giờ nàng vẫn là luyện khí tiểu hài, còn hắn đã trúc cơ kỳ.
Thật sự, nhân quả vô thường, hiện giờ đã đánh không lại người này.
Nếu đã đánh không lại, vậy...
“ Chào Bách tiền bối, lâu ngày không gặp ngài vẫn là dáng vẻ hào hoa như vậy, không khỏi làm tiểu nữ ngưỡng mộ.”
Bách Hằng Tinh nghe vậy ý cười càng sâu, hắn chân dài năm bước đã lại gần nàng.
Chung Ly bình tĩnh đánh giá thần sắc người này, không hề có sát ý.
Vai nàng bị đè nặng, Bách Hằng Tinh rất tự nhiên đặt tay lên vai nàng, khuôn mặt hắn cũng dần phóng đại.
Chung Ly chân có chút ngứa, thật sự muốn một cược đạp văng tên vô sỉ này.
Khi hai người khuôn mặt chỉ còn cách nhau chưa đến một centimet, Bách Hằng Tinh bật cười.
“ Chung tiểu hữu trong lòng không hề có ta, lại nói dối như vậy thật sự khiến ta đau lòng.”
Chung Ly mặt vô biểu cảm đẩy ra tay hắn lùi về phía sau:
“ Ta từ nhỏ mặt đã liệt, khi hân hoan, căng thẳng đều là một biểu cảm. Tiền bối không nên nhìn mặt mà bắt hình rong.”
Hắn lắc đầu nhìn nàng:
“ Chung Ly thật thẳng thắn, nhưng ta càng cần xem ngươi biểu hiện cùng thành ý. Nếu không...”
Nàng hơi rùng mình, cảm nhận lạnh lẽo lan tràn đến sau lưng liền liên tục gật đầu:
“ Tốt tiền bối, muốn bày tỏ thành ý còn cần có mạng. Đừng nóng vội.”
“ HaHa, Thanh Hà tiên tông dưới toà Nguỵ Trạch chân quân, không ngờ lại có nữ tử thú vị như vậy.”
Chung Ly hơi nghiêng đầu nhìn hắn, lại chỉ chỉ cây liễu bên cạnh hỏi:
“ Liễu này là do tiền bối trồng?”
“ Đúng vậy, thích sao? Ta còn thêm vào chút cảnh đẹp ý vui. Chung Ly hẳn đã trải nghiệm.”
“ Rất tốt, cảm tạ tiền bối khai quang. Mắt tiểu nữ hiện giờ vô cùng bổ.”
Bách Hằng Tinh tiếp tục mở ra quạt chắn trước mặt nàng nói:
“ Bỏ qua, chuyến này Chung Ly mục đích địa là ở?”
Nàng trầm tư nhìn hắn, thấy ánh mắt người này hơi loé liền cụp mi đáp:
“ Đông vực.”
“ Thuận đường, ta mấy ngày này cũng đang chờ truyền tống trận đi Đông vực. Ngẫm lại, đôi ta thật sự có duyên.”
Chung Ly cũng hưởng ứng nhìn hắn:
“ Là có duyên, vậy hẹn tiền bối truyền tống trận đông đủ. Một đường đồng hành.”
Bách Hằng Tinh nhìn Chung Ly rời khỏi, ý cười có chút ngả ngớn.
Hắn phất tay, cây liễu vừa mới bị chặt bỏ lập tức đứng thẳng, chỉ là mất đi ma liễu hạt giống liền mất đi công hiệu mê hoặc.
...
' A Ly, hạt giống này ta có thể ươm. Lần này thật sự lấy được đồ tốt.' Tử Đằng cuốn quanh cổ tay nàng truyền âm.
“ Cũng ôm vào một kiện rắc rối.”
Một hạt giống đổi lấy an nguy phía sau, mua bán lần này chưa biết là lỗ hay lãi.
———
Hoắc Kiến ôm bị thương cánh tay nấp sau một tường viện mục nát.
Khắp người mồ hôi cùng máu tươi hoà trộn, nếu không có pháp y tốt đẹp mặc trên người e rằng ai cũng có thể nhận nhầm hắn thành khất cái.
Hoắc Kiến nuốt xuống vài viên đan dược chờ đợi, sắc trời đã càng lúc càng ám trầm, người truy sát hắn tu vi cao hơn một đại cảnh giới. Cho nên trốn chạy là lựa chọn duy nhất.
Toà thành này trị an tương đối lơi lỏng, chỉ trừ khi tu vi cao chiến đấu oanh thế to lớn mới có thể khiến thủ vệ chú ý.
Hoắc Kiến cắn chặt răng, chịu đựng nối xương đau đớn.
Đang lúc hắn tinh thần nửa tỉnh nửa mê, một bóng dáng đã nhanh chóng xuất hiện chặn trước mặt.
Nhìn mũi giày của người này, Hoắc Kiến liền cười có chút khổ sở. Bị mạnh mẽ lôi đến một toà viện hoa lệ, hắn khắp người thương tổn lại tăng thêm.
“ Muội muội ta ở đâu?” Nghe thấy âm thanh khàn đặc của bản thân, Hoắc Kiến cắn chặt khớp hàm nhìn người ngồi trên ghế cao.
Nữ tử gảy gảy lư hương, khói trắng lập tức cuốn lấy tay ngọc. Một tia hương bay đến bên cạnh Hoắc Kiến liền khiến hắn đầu óc lập tức thanh tỉnh.
Nhìn lại, nữ tu hoa phục phú quý, giống như phàm nhân tiểu thư nhà cao cửa rộng lại không giống người tu đạo. Vậy mà kẻ không một chút giống tu sĩ này lại huỷ diệt đi hắn toàn bộ cuộc sống trong quá khứ.
“ Muội muội ngươi đang rất an toàn. Hoắc công tử không cần hung ác như vậy.” Nữ tử dùng khăn tay che miệng nhỏ nhẹ nói chuyện.
Một hầu nữ đi đến bên cạnh, cẩn thận quỳ xuống dâng lên trà.
“ Tiểu thư, an nhưỡng trà đã có.”
“ Tốt, em lui ra đi.” Giọng nói ôn nhu vô cùng.
“ Hoắc công tử, có thể dùng trà với ta một lát?” Ngữ khí vẫn vậy nhưng ánh mắt nhìn thẳng về phía Hoắc Kiến căn bản không cho hắn từ chối. Đam Mỹ Hay
Hoắc Kiến nhìn về phía trúc cơ nam tu một bên, cảm nhận uy áp vẫn không hề biến mất. Hắn khó nhọc đứng dậy, lê từng bước chậm chạp đến đối diện nữ tu.
“ Ngươi muốn làm gì, Hoa Uyển Đình?”
Vừa dứt lời đầu gối đã bị lực mạnh đánh đến, đau đớn chạy dọc khắp cơ thể. Hắn dùng tay chống lên bàn, mồ hôi từng giọt rơi xuống.
“ Hà thúc, chưa có lệnh của chủ nhân đã tự ý ra tay. Lui xuống lĩnh phạt đi.” Hoa Uyển Đình nhíu mày nhìn trúc cơ nam tu mới áp giải Hoắc Kiến đến.
“ Thuộc hạ lĩnh lệnh.” Được gọi là Hà thúc nam tu sắc mặt âm trầm lui xuống. Trước khi đi còn để lại cho Hoắc Kiến ánh mắt cảnh cáo.
“ Còn lại người đều lui ra hết.” Hoa Uyển Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Kiến ra lệnh.
“ Tiểu thư...” Đồng loạt người sắc mặt lo lắng cất tiếng.
“ Các ngươi cho rằng bổn tiểu thư yếu đuối như vậy?” Hoa Uyển Đình lập tức đổi ngữ điệu, lạnh nhạt nhìn thủ hạ.
Cho đến khi người đều rời khỏi, Hoắc Kiến cuối cùng cũng không thể chịu nổi mà ngã xuống.
Hoa Uyển Đình vội chạy đến muốn đỡ hắn dậy liền bị một thanh kiếm sắc bén kề bên cổ.
Hoắc Kiến hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nữ tu gằn từng tiếng:
“ Ngươi còn muốn chơi đùa đến bao giờ?”
Hoa Uyển Đình hai mắt hoe đỏ nhìn hắn:
“ Hoắc Kiến, ngươi hận ta như vậy sao?”
“ Ngươi nghĩ xem, ta phụ mẫu vì cái gì mà chết? Nếu là ngươi, có thể không hận?” Kiếm loé lên tia sáng, huyết từ từ nhuộm đỏ cần cổ trắng nõn của nữ tử.
Hoa Uyển Đình nước mắt cuối cùng cũng rơi, lại không phải vì đau đớn.
Nhìn nam tử ngất xỉu ở một bên, nàng cẩn thận dìu lấy hắn đặt lên giường.
“ Hận ta như vậy, lại vẫn không giết ta. Hoắc Kiến ngươi thực ra đang đấu tranh khổ sở như thế nào.”
Vết thương ở cổ rất nông, nàng vài ba pháp thuật đã có thể khiến nó lập tức lành. Nhưng vì sao phải xoá đi dấu vết này? Đây là trừng phạt đối với Hoa Uyển Đình, dù sao nó cũng là do người nàng yêu quý để lại, không phải sao!?