Tu La Vũ Thần

Chương 149: Mệnh mạch


Sở Phong mang theo Mộ Dung Hinh Vũ hướng Bạch Hổ sơn trang phản hồi, một đường đi tới, quả nhiên gặp không ít thích khách, có khi là che mặt, có thẳng thắn nhung trang bình thường, Mộ Dung Hinh Vũ thậm chí còn nhận biết.

Gặp mặt liền trực tiếp xuất thủ, muốn lấy đi tính mệnh Mộ Dung Hinh Vũ, cũng may có Sở Phong hộ tống, cũng không gặp phải cao thủ quá mức lợi hại, cho nên một đường coi như thông suốt, chí ít không ai có thể cản được Sở Phong.

Chỉ bất quá, điều này làm cho Mộ Dung Hinh Vũ rất là bất an, rất là hoảng loạn, nàng cảm giác sơn trang khẳng định đã xuất hiện cái gì biến cố, mà Sở Phong lại càng ngày càng vui mừng, bởi vì hắn hi vọng, Bạch Hổ sơn trang xuất hiện nội loạn, lúc này mới có thể khiến hắn thừa cơ mà vào.

Nhưng mà, khi Sở Phong cùng mấy người chạy tới Bạch Hổ sơn trang, thì liền phát hiện phần lớn cao thủ của Bạch Hổ sơn trang đang ở ngoài Bạch Hổ sơn trang chém giết, mà ở trong Bạch Hổ sơn trang, thì đang thảm sát thành từng mảng, không ngừng nổ vang.

"Trời ạ, tại sao có thể như vậy."

Làm phản, đích xác là có người làm phản, nhìn những người này ngày xưa ở chung như người một nhà, lúc này đang tàn sát lẫn nhau, Mộ Dung Hinh Vũ khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt chớp động, nói không nên lời.

Thế nhưng từ đó có thể thấy được, nàng rất khẩn trương, nàng rất hoảng loạn, nàng đã không biết làm sao, muốn ngăn cản nhưng vô lực, bởi vì tất cả ngày hôm nay, đều là điều mà nàng không thể tưởng tượng, chẳng bao giờ nghĩ tới.

"Xem ra, ngươi là một nha đầu không biết chuyện thế sự a." Nhìn Mộ Dung Hinh Vũ như vậy, Sở Phong cười cười.

"Ngươi đây là có ý gì?" Mộ Dung Hinh Vũ lạnh lùng hỏi.

Tuy rằng nàng không thể tu võ, nhưng thiên tư thông minh, vì thế rất nhiều chuyện sơn trang, phụ thân nàng đều giao cho nàng quản lý. Mà hôm nay, cư nhiên bị một người so với mình tuổi còn nhỏ hơn châm chọc, cái này làm nàng rất không sảng khoái.

"Nội bộ náo động quy mô lớn như vậy, hiển nhiên là sớm có dự mưu trước, trong vô hình Bạch Hổ sơn trang các ngươi đã sớm, một phân thành hai rồi."

"Mà ngươi, thân là Bạch Hổ sơn trang tiểu thư, thân là con gái của trang chủ Bạch Hổ sơn trang, vậy mà trước đó không hề phát hiện, giờ khắc này lộ ra dáng dấp không biết làm sao như vậy, lẽ nào trước đây ngươi điều không để ý đến chuyện thế sự sao?" Sở Phong cười lạnh nói.



"Ngươi. . ." Mộ Dung Hinh Vũ vốn định phản bác, thế nhưng rồi lại tìm không được lý do phản bác, bởi vì Sở Phong nói là rất đúng, nàng tuy rằng rất thông minh, nhưng nàng không có tâm cơ, chỉ nhìn được mặt ngoài hài hòa của Bạch Hổ sơn trang, nhưng không ý thức được phía sau tiềm tàng nguy hiểm thật lớn như vậy.

Nàng hận chính mình, phụ thân quanh năm bế quan, rất nhiều chuyện của Bạch Hổ sơn trang, đều giao cho nàng cùng đại bá để ý, thế nhưng nội bộ sơn trang xuất hiện vấn đề, nàng lại không biết được chút nào, điều này làm cho nàng không có mặt mủi đối với phụ thân của nàng.

"Ta hỏi ngươi một vấn đề, lẽ nào nói đến bây giờ, ngươi còn không biết, là ai tổ chức ra trận náo động này sao?" Sở Phong hỏi.

"Ta. . . . ." Mộ Dung Hinh Vũ vẻ mặt mờ mịt.

"Ai, xem ra sinh hoạt quá mức êm ái, đích xác sẽ làm cho người ta trở nên trì độn." Sở Phong lắc đầu, nhắc nhở nói: "Suy nghĩ một chút đi, nếu như không phải ngoại nhân gây nên, như vậy là tại gia tộc các ngươi, có ai có thể có lực hiệu triệu lớn như vậy, khiến nhiều người như vậy vì hắn cống hiến, không tiếc lưng mang tội phản bội, cũng muốn tiến hành phản loạn."

"Cái này, lẽ nào nói là hắn?" Mộ Dung Hinh Vũ bừng tỉnh đại ngộ, rồi lại không thể tin được.

"Là ai?" Sở Phong truy hỏi.

"Ta... . ." Mộ Dung Hinh Vũ có chút khó nói.

"Lẽ nào lúc này, ngươi còn muốn đối với ta bảo mật? Ta là người duy nhất có thể giúp ngươi." Sở Phong nói rằng.

Khi nhìn ra Sở Phong tựa hồ thật tình muốn giúp mình, rồi nghĩ tới một đường đi tới, nếu không có Sở Phong hộ tống, chính mình sớm đã không còn tính mệnh, Mộ Dung Hinh Vũ chậm rãi nói rằng:

"Đại bá ta, Mộ Dung Yến Quan, tại Bạch Hổ sơn trang ngoại trừ cha ta ra, chỉ có hắn mới có lực hiệu triệu lớn như vậy, tuy rằng trong lúc cha ta bế quan, sơn trang rất nhiều chuyện, đều do ta xử lý."

"Nhưng ta xử lý đều là việc vặt nội bộ, sơn trang chân chính đại sự, đều là do đại bá ta xử lý, thế nhưng hiện tại ngẫm lại, tại thời gian cha ta bế quan mấy năm nay, quyền to thực tế của Bạch Hổ sơn trang, đích xác bị đại bá nắm trong tay."

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Hinh Vũ mới biết được hậu quả thực nghiêm trọng, nhưng cũng vô pháp tiếp thu chuyện thực này, nàng không dám tưởng tượng, đại bá thế nào lại đối sơn trang làm ra loại sự tình này.



"Chuyện này không thể trách ngươi, ngươi rốt cuộc cũng hiểu không sâu chuyện thế sự, muốn trách chỉ có thể trách, phụ thân ngươi quá mức tin tưởng đại bá ngươi."

"Xem hình dạng ngày hôm nay, đã lâu đại bá ngươi hẳn là đã trăm phương ngàn kế, đến hôm nay muốn đoạt quyền soán vị, khẳng định trước hết phải gạt bỏ phụ thân ngươi, phụ thân ngươi bế quan ở nơi nào?"

Sở Phong ngoài mặt thân thiết, nhưng trên thực tế là đang âm thầm tìm hiểu đầu mối, tuy nói bí mật Bạch Hổ sơn trang, rất nhiều người cũng không biết được, thế nhưng Sở Phong nghĩ, chủ nhân Bạch Hổ sơn trang, cũng không có khả năng không biết một chút đầu mối.

Mà trang chủ Bạch Hổ sơn trang, địa phương bế quan tuyệt đối sẽ không giản đơn, Sở Phong muốn trà trộn vào, chỉ có Mộ Dung Hinh Vũ mới có thể bang trợ Sở Phong, nha đầu kia tuy rằng thông minh, thế nhưng cũng không có tâm cơ, thực rất dễ bị lợi dụng.

"Nguy rồi, đại bá có cái chìa khóa tiến nhập mệnh mạch, nếu là hắn. . . . ." Nghe thấy Sở Phong nói thế, Mộ Dung Hinh Vũ sắc mặt đại biến, không nói hai lời liền hướng một chỗ ... khác Bạch Hổ sơn trang chạy đi.

Thấy thế, Sở Phong cũng không nói gì, mà là đi theo sát sau đó, sau một lát Mộ Dung Hinh Vũ mang theo Sở Phong, đi tới một chỗ loạn thạch phần đất bên ngoài Bạch Hổ sơn trang.

Đây có thể nói là một chỗ thạch lâm, nhưng quá mức hỗn loạn, hẳn là do sườn núi rơi xuống mà hình thành tràng diện, Sở Phong lộ ra tinh thần lực, cảm thụ không được một tia không tầm thường nào, những ... tảng đá này là núi đá phổ thông, bố cục cũng không có quy tắc gì.

Thế nhưng nhìn Mộ Dung Hinh Vũ đổi tới đổi lui, dáng dấp hết nhìn đông tới nhìn tây, hiển nhiên đang tìm tìm cái gì, ở đây tuyệt đối sẽ không là đơn giản như mặt ngoài vậy.

Cũng đúng lúc này, Mộ Dung Hinh Vũ tìm được một khối cự thạch, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đem ngọc thạch hạng liên (dây chuyền bằng ngọc ND) trên cổ lấy ra, khi ngọc thạch án nhập vào một chỗ lõm của khối cự thạch, loạn thạch một trận biến hóa, rất nhanh liền hiện ra một cái thông đạo thâm thúy.

Ngay khi đường hầm mở ra, Mộ Dung Hinh Vũ vội vã liền chạy đi vào, Sở Phong cũng là vội vàng chạy theo, mà vừa bước vào thì cửa động liền tự động đóng lại, chỉ bất quá giờ khắc này, tại trước mắt Sở Phong, cũng không có một mảnh đen kịt.

Bởi vì nơi này, tuyệt đối có thể nói là kim bích huy hoàng, hai bên thông đạo bích hoạ vô số, đều là phi thường tinh mỹ, trên đỉnh đầu treo từng khỏa khỏa quang thạch, đem thông đạo này làm đẹp sáng sủa như ban ngày, chính yếu chính là, khí tức phong cách cổ xưa bốn phía đập vào mặt mà đến, báo cho Sở Phong biết ở đây kiến tạo đã lâu, ... ít nhất ... là mấy trăm năm.

"Mệnh mạch, xem ra ta tìm được địa phương muốn tìm rồi." Sở Phong khóe miệng câu dẫn ra nụ cười mỉm, nơi này thực sự quá mức bí ẩn, ngay cả tinh thần lực của hắn cũng cảm thụ không được một tia không đúng, nếu không phải Mộ Dung Hinh Vũ dẫn hắn tới đây, Sở Phong sợ rằng tìm kiếm một đời, cũng vô pháp tìm được.