Sở Phong ly khai pháo đài một lúc, liền tìm một nơi yên lặng, bắt đầu luyện hóa những ... huyền dược này, lần này Sở Phong thu hoạch, tuyệt đối phải nói là đại thủ bút, so với toàn bộ huyền dược hắn nhiều ngày như vậy cướp đoạt, còn muốn nhiều hơn vài lần.
Thế nhưng khi Sở Phong từng ngụm từng ngụm, đem đại lượng huyền dược nuốt vào trong bụng, thì thần lôi từng ngụm từng ngụm đón nhận, đem huyền dược luyện hóa, Sở Phong phát hiện đan điền hắn không phải không có biến hóa, thế nhưng biến hóa cũng quá nhỏ bé.
Chịu đựng tiếp loại xung động dể chửi này, Sở Phong chỉ có tiếp tục thôn phệ, rốt cục khi đem lần này toàn bộ đoạt được, sắp sửa luyện hóa hết, thì trong đan điền lại sản sinh ra một loại biến hóa phiên giang đảo hải, chỉ bất quá loại biến hóa này cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Không sai, Sở Phong rốt cục cũng thành công đột phá tới Nguyên Võ ngũ trọng rồi, chỉ bất quá đột phá này rất là hao tốn, thực tại có chút trầm trọng, hầu như đem toàn bộ huyền dược mà Sở Phong có, tiêu xài hết sạch không còn.
"Sàn sạt" đột nhiên, ánh mắt Sở Phong chợt lóe, cẩn thận đem ánh mắt ném về hướng đông, bởi vì ở nơi này có mấy người, đang chạy trốn rất nhanh.
Biến hóa như vậy, khiến cho Sở Phong chú ý, vội vàng đem tinh thần lực tập trung qua đó, kết quả là hắn nghe được một đoạn đối thoại như vầy.
"Mau mau nhanh lên, nghe nói Kỳ Lân vương phủ tam tiểu thư Lâm Nguyệt Nguyệt, xinh đẹp như hoa, chính là Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ, nhất định phải xem một chút."
"Ngươi xác định, là tiểu thư Lâm Nguyệt Nguyệt đang ở phía trước dựng trại đóng quân?"
"Đương nhiên, ta tận mắt chứng kiến, còn sai sao chứ? “
"Thật tốt quá, cuộc đời này mắt có thể thấy được mỹ nhân như vậy, cho dù có chết cũng đáng. Chỉ là. . . . người của Kỳ Lân vương phủ, có thể cho phép chúng ta tới gần sao?"
"Yên tâm đi, Kỳ Lân vương phủ không có bá đạo như Lăng Vân Tông vậy đâu."
Mấy người nam tử, cao hứng bừng bừng cuồn cuộn đi tới, nguyên lai chỉ là vì muốn nhìn khuôn mặt đẹp của tam tiểu thư Kỳ Lân vương phủ.
"Ai, những người này, thật đúng là nhàn quá sinh lắm chuyện a." Đối với hành động của những người này, Sở Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó ngẩng đầu nhìn trời, vừa nhìn một chút liền thấy sắc trời giờ đã không còn sớm nữa, sắc trời lập tức sẽ đen xuống, đối với mình quá nhàn rỗi cũng là buồn chán, vì thế Sở Phong theo đám người kia bước tới, đuổi theo...
Trong rừng một chỗ đất trống, một đám thanh niên nam tử mặc kim sắc áo giáp, chỉnh tề đứng ở bốn phía, còn có một số nam tử, đang ở trung ương đất trống xây dựng doanh trại, dựng một tòa trướng bồng siêu xa hoa.
Ngoại trừ đám kim giáp nam tử này ra, còn có một đám nữ tử thướt tha, tướng mạo vui tươi, ở một bên nhóm lửa làm cơm, chuẩn bị các loại mỹ thực.
Đám người này, là một chi nhánh của Kỳ Lân vương phủ, vô luận là hộ vệ hay thị nữ, đều là cao thủ Huyền Vũ Cảnh, thực lực đều là không thể khinh thường.
Kỳ Lân vương phủ thực lực như vậy, thực làm cho mọi người sợ hãi, thế nhưng lúc này, khiến người ta chú mục nhất chính là, một cái kiệu ở trung tâm đất trống, cái kiệu này phi thường hoa lệ, cư nhiên là do bảo ngọc đặc biệt chạm khắc mà thành, cực kỳ xinh đẹp.
Tại cửa kiệu, đứng hai người thị nữ, hai thị nữ này, đều rất thanh tú, da thịt trắng nõn, vóc người cao gầy, thực khiến cho đám tông môn đệ tử ở ngoài đất trống kia, nuốt nước bọt ầm ầm.
"A, thực sự là một đám thổ bao tử (đầu đất) chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ." Nhìn người chung quanh biểu tình mê đắm, Sở Phong không khỏi khinh bỉ liếc bọn họ vài lần.
Tuy nói là thị nữ này không tệ, nhưng cũng chỉ có thể nói là không tệ thôi, chứ so với Đản Đản trong thân thể Sở Phong, quả thực là bình thường đến cực điểm.
"Mau nhìn, đi ra …, đi ra …, Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ đi ra …."
Bỗng nhiên, có người la lên một tiếng, sau đó, toàn bộ nam nữ ở ngoài đất trống, đều không khỏi kiễng chân, đem ánh mắt như sắp lồi ra, ngưng tụ ở tại chỗ cửa kiệu, tâm tình cũng là trở nên kích động.
Giờ khắc này, Sở Phong có thể rõ ràng thấy được, khi cửa kiệu mở ra, một cái đùi đẹp mềm mại trắng như tuyết đi ra, đôi chân thực sự rất đẹp, thon dài mà thẳng tắp, quả thực tìm không được chỗ thiếu khuyết, có thể so với cặp đùi đẹp kia của Tô Nhu.
Như vậy đùi đẹp, Sở Phong nhìn thấy trái tim cũng là đập mạnh, nghĩ thầm Thanh Châu đệ nhất đại mỹ nữ, quả nhiên danh bất hư truyền, quả nhiên là có vài phần tư sắc, chí ít hai chân này rất không tệ, cũng không biết khuôn mặt là có cái cấp bậc gì.
"Oa! Thật đẹp … "
Thế nhưng Sở Phong nhìn đến nhập thần, nên phía sau hắn các sắc lang, lại giữ không được mà vọt tới đằng trước Sở Phong, trực tiếp đem ánh mắt Sở Phong ngăn cản đến kín mít.
"Ta con mẹ nó, các ngươi là không thấy qua mỹ nữ sao?"
Nhìn phía trước, bóng lưng nam tử rậm rạp, khiến cho Sở Phong nỗi giận a, đại thủ một trảo, liền đem mấy người nam tử trước người, ngạnh sinh sinh đẩy lui ra phía sau.
Giờ khắc này, Sở Phong tầm nhìn rốt cục có thể thấy được trên người Lâm Nguyệt Nguyệt, chỉ bất quá lúc này đây, khuôn mặt Sở Phong cũng đại biến, trong nháy mắt từ thần tình tuyệt vời, biến thành xanh lè đau khổ.
Lâm Nguyệt Nguyệt này, vóc người thực sự là không thể chê, tiền đột hậu vễnh, da thịt tuyết trắng, thế nhưng vừa nhìn khuôn mặt của nàng, có thể dọa cho một người đang sống thành chết a.
Trên mặt hang lổ tùm lum, tràn đầy mụt mụn, mắt xếch, mũi quắp, còn cái miệng thì như miệng cóc rộng toàn hoạt, đồng thời còn lấy ngón tay út, ngoáy thật sâu vào trong lổ mũi, ô ô… .
Chính yếu chính là, nàng nhìn về hướng mọi người trong ánh mắt, còn tràn ngập khinh thường cao ngạo, phảng phất như nàng thực sự nghĩ mình là Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ, toàn bộ nam nhân đều vô pháp lọt vào pháp nhãn của nàng.
Đúng là, thần tình mọi người khiếp sợ, là do bị khuôn mặt đẹp của nàng biến thành. Lại không biết, thần tình khiếp sợ này, là kết quả bị nàng dọa a.
"Oa a ~~~ "
Đúng lúc này, Sở Phong không nhịn được, miệng rộng hé ra, hắn liền ói ra, thực sự ói ra a, khiến cho mọi người cũng liền nôn ói ra.
Sở Phong tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cũng coi như là thấy qua vô số nữ nhân, mỹ nữ hắn gặp qua cũng không ít, xấu nữ cũng gặp qua không ít, thế nhưng như là xấu như thế, hắn chính là thấy những điều chưa hề thấy, Lâm Nguyệt Nguyệt khuôn mặt của nàng, thực sự vượt qua đường ranh mà Sở Phong có thể chịu được.
"Lớn mật, dám tại chỗ nghỉ ngơi của tiểu thư nhà ta nôn mửa, ngươi có đúng hay không không muốn sống nữa?" Sở Phong vừa phun ói ra, nhất thời khiến cho hộ vệ Kỳ Lân vương phủ bất mãn, chỉ vào Sở Phong cả tiếng quát lớn lên.
Sở Phong đứng thẳng dậy, xoa xoa vào mồm, khinh thường nói ra một câu: "Tiểu thư nhà ngươi thật ác tâm như thế, có thể hay không đừng có đi ra dọa người, ta đây đã bị nàng dọa cho ói ra, các ngươi làm sao bồi thường cho ta đây?"
Mà khi Sở Phong lời này vừa nói ra, dường như một đạo sấm sét nổ vang, khiến tất cả mọi người thất kinh, chỉ bất quá chung quanh Sở Phong các đệ tử tông môn, trong lòng cũng là đối với Sở Phong giơ ngón tay cái lên, thầm nghĩ: "Bạn thân ngươi nói quá đúng!" Đồng thời cũng bội phục Sở Phong, có can đảm nói ra những lời này.
"Ngươi. . . . Ngươi nói ai là ác tâm?" Đồng dạng, khi Sở Phong những lời này, có thể khiến cho Lâm Nguyệt Nguyệt giận dữ, chỉ vào Sở Phong, ngay cả ngón tay cũng đều đang run lẫy bẫy.
"Ta nói đại tỷ, ở đây trừ ngươi ra, ta còn có thể nói ai? Phiền ngươi trở lại bên trong kiệu đi thôi, đừng có đi ra dọa người ta nữa?" Sở Phong hướng nàng khoát tay áo, nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn hướng về Lâm Nguyệt Nguyệt nữa, mà là nhìn chằm chằm vào thị nữ bên cạnh nàng.