Sở Phong vừa đến, liền nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai tên đệ tử hạch tâm đang vênh váo, dương dương tự đắc thảo luận về môn phái của mình.
“Yên Dương Thiên đã đến Thanh Long tông rồi sao?” Lúc này, sắc mặt Sở Phong chợt biến. Hắn nhíu mày, nghĩ đến một loại khả năng, một khả năng có trong sự tính toán của hắn, nhưng lại không hy vọng nó sẽ xảy ra.
Thế là, Sở Phong cũng không trốn tránh nữa, đột nhiên hắn từ trong góc bước ra, chỉ vào hai tên đệ tử hạch tâm rồi quát to: “Các ngươi đứng lại cho ta!”
“Mẹ nó, là ai dám to tiếng như vậy?” Đệ tử Vân Lăng, ai ai cũng ngạo khí ngất trời, khi đi đường không bao giờ cúi đầu, hận không thể hất mặt lên cao tận trời. Đặc biệt là đệ tử hạch tâm càng cuồng ngạo hơn, sao có thể dễ dàng để cho người khác quát mắng như thế?
Vì vậy hai tên đệ tử hạch tâm một bụng hỏa khí xoay người lại, mang theo sắc mặt hung ác có thể dọa chết đám trẻ con, nhưng khi thấy người đang từ trong góc tiến đến, chính là Sở Phong cùng với nụ cười hiểm ác, bọn chúng liền trợn mắt mà nhìn.
Tuy vẫn trợn mắt nhìn nhưng đã sớm mất đi sát khí lúc ban đầu, thay vào đó là biểu cảm sợ hãi tột bậc, bọn chúng vừa run rẩy vừa lùi về sau, chỉ vào Sở Phong, sợ hãi không nói nên lời: “Ngươi... ngươi... ngươi...”
Hiện tại, Kỳ Lân Phủ cùng với Lăng Vân tông cùng liên hợp để truy nã Sở Phong, những bức họa vẽ Sở Phong cũng đã được dán đầy ở Lăng Vân tông, vì thế cho dù đã gặp hay chưa bao giờ gặp Sở Phong, cũng đều biết rõ tướng mạo của hắn. Lại thêm những kỳ tích trước kia về Sở Phong, đã sớm trở thành nỗi ám ảnh trong lòng các thiếu niên Thanh Châu. Bọn họ xém chút bị dọa tiểu ra quần, sao có thể không sợ hãi cho được.
Dường như thấy hai tên kia muốn hét lên, Sở Phong vội vàng nhảy về phía trước, ngay lập tức chen vào giữa hai người bọn họ, dùng tay bịt miệng chúng lại rồi cười nham hiểm: “Đúng vậy, ta chính là Sở Phong, nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi các ngươi, các ngươi vừa mới nói, Yên Dương Thiên đã đi đâu?”