Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 15: Rung động


Trans: Mận

Beta: Caryn

——

Nguyễn Sơ Tinh căng thẳng nhìn thoáng qua bốn phía, may mắn các thực tập sinh khác đều đã ra ngoài, không biết đang quay gì nhưng mà đây là phòng nghỉ riêng nên không có camera.

Cô đặt trứng xuống, quay đầu trừng mắt nhìn cậu, khuôn mặt đỏ bừng: "Lần sau còn làm vậy thì chị sẽ không bao giờ đến nữa đâu."

"Làm gì cơ?" Đàm Tễ vô tội nháy mắt, cậu cúi đầu xuống xích lại gần cô.

Đôi môi mỏng sắp dán lên thì bên ngoài vang lên âm thanh: "Đàm Tễ đâu rồi? Mau ra đây đi!"

Nguyễn Sơ Tinh như tỉnh mộng, mở to mắt đẩy cậu ra: "Chị đi về trước đây."

Cuộc đời cô hiếm khi phải trải qua loại chuyện chạy trốn như này, lúc đi ra khỏi khu luyện tập trên mặt cô vẫn còn ửng đỏ.

Nguyễn Sơ Tinh sau đó trở về liền không liên lạc lại với Đàm Tễ nữa, cô loáng thoáng ý thức được một vấn đề rất nguy hiểm, một khi cô hãm sâu vào trong đó sẽ không có cách nào tự kiềm chế được.

Gần đây công ty đang sản xuất một bộ phim truyền hình, chất lượng phim được sản xuất bởi công ty giải trí Vinh Quang luôn được đảm bảo, việc tuyển diễn viên cũng không xem bối cảnh phía sau mà đều suy xét vì tổng thể.

Thẩm Lâm Gia cũng tiếp cận tài nguyên này, Lôi Nhất Đồng đề cập với cô chuyện này lúc cô đang thất thần, ngòi bút di chuyển nhiều vòng trên trang giấy, cô nghe xong chỉ gật nhẹ đầu.

Lôi Nhất Đồng trừng to mắt: "Tinh Tinh, không phải lần trước cậu nói sẽ khiến cho anh ta ngóc đầu không nỗi à? Sao bây giờ lại hào phóng như vậy?"

"Hả?" Nguyễn Sơ Tinh mở to đôi mắt, chớp chớp nhìn về phía Lôi Nhất Đồng.

Lôi Nhất Đồng chống nạnh: "Mình hỏi cậu có định ngăn cản Thẩm Lâm Gia tham gia vào bộ phim kia không?"

"Để anh ta đi casting thử một chút đi." Cô quan sát bộ móng mới làm của mình, hờ hững nói: "Dù mình không ra tay thì anh ta cũng sẽ bị gạch tên thôi."

Thẩm Lâm Gia: "Ừm."

Kỹ thuật diễn xuất của hắn Nguyễn Sơ Tinh hiểu rất rõ, dạng chế tác lớn như thế này thật sự không tới lượt hắn.

Cũng không hiểu sao chuyện này truyền đến tai Thẩm Lâm Gia lại biến thành hứng thú, hắn cho là Nguyễn Sơ Tinh vẫn còn tình cũ với hắn, không xuống tay được.

Thực ra Nguyễn Sơ Tinh căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện này, lúc cô tan việc thì bà Trần đã gọi điện cho cô, báo rằng sẽ đến thăm. Cô tức tốc phi tới siêu thị mua rất nhiều đồ, đỡ phải nghe cằn nhằn của bà Trần khi nhìn thấy tủ lạnh trống không trong nhà cô.

Khi đi ngang qua khu bán sữa chua, Nguyễn Sơ Tinh ma xui quỷ khiến lấy thêm vài chai, đi qua khu trái cây không biết vì sao lại mua thêm dâu tây, muốn làm sữa dâu tây.

Trong phút giây hoảng loạn cô nghĩ tới người nào đó nói mình muốn làm người đặc biệt.

Chờ đến khi phản ứng lại thì đã đến lúc tính tiền, cô nhìn những thứ liên quan đến Đàm Tễ này có hơi chột dạ.

Vào chung cư đậu xe xong, Nguyễn Sơ Tinh xách túi ra. Bởi vì bên trong nhiều thứ nên rất nặng, chiếc túi nilon siết chặt lên tay tạo ra một vệt hằn đỏ hồng, cô thở hổn hền, đột nhiên túi trên tay buông lỏng.

Nguyễn Sơ Tinh quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của người tới thì nhíu mày: "Thẩm Lâm Gia?"

Cô vội vàng đưa tay qua nhưng không thể lấy lại túi đồ của mình. Nguyễn Sơ Tinh đanh mặt lại: "Anh đây là muốn ăn cướp à?"

"Tôi xách giúp em."

"Tôi cần anh giúp à? Sao anh không tự đi xách túi cho bạn gái của anh đi?"

Nguyễn Sơ Tinh thực sự không muốn tiếp xúc với người đã có bạn gái rồi nhưng ai mà biết được Thẩm Lâm Gia lại hiểu sai ý cô: "Em đang ghen à? Tôi với cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi."



Giới giải trí có nhiều điều dơ bẩn không phải Nguyễn Sơ Tinh không biết, nhưng mà cô chưa bao giờ hy vọng nghệ sĩ dưới tay mình lại trở thành đồ chơi trên giường cho người khác.

Cô lạnh lùng kéo lại túi đồ trên tay hắn: "Cút, nhìn thấy anh là tôi buồn nôn rồi."

Thẩm Lâm Gia kéo tay cô: "Tôi hiểu rồi, em đang quan tâm tôi đúng không..."

"Anh còn như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Đại khái là vì trước đây Nguyễn Sơ Tinh là người đại diện của hắn, khống chế hắn quá sâu nên hắn không thể không nghe lời cô, lúc này vô thức sợ hãi buông tay cô ra.

Hắn mấp máy môi: "Tôi thực sự rất nhớ em."

"..." Nguyễn Sơ Tinh lười ứng phó với sự thâm tình của hắn, dứt khoát nói: "Tôi đã có bạn trai rồi, phiền anh biến ra, cách xa tôi ra chút."

Thẩm Lâm Gia đỏ mắt: "Là Đàm Tễ đúng không?"

Cô như bị đâm trúng tim đen, vô thức siết chặt điện thoại, đột nhiên nhạc chuông vang lên, cô cầm lấy điện thoại, vậy mà đúng là Đàm Tễ gọi tới.

Lúc này hình như không nghe thì không được.

"Alo."

"Chị, hôm nào chính thức biểu diễn em sẽ tặng cho chị một niềm vui bất ngờ."

Ý cười trong lời nói dường như có thể truyền qua điện thoại, khiến người khác không kìm lòng được nhớ lại hình ảnh đôi mắt cười cong cong ấm áp.

Nguyễn Sơ Tinh nhếch môi, nhưng lại nghĩ tới sự kiện kia, ra vẻ lạnh lùng: "Ừ, biết rồi."

Đàm Tễ cười vài tiếng: "Chị, em nhớ chị."

Vành Tai Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên: "Vậy ư, tôi không nhớ cậu."

Cậu hừ một tiếng: "Vậy em sẽ nhớ chị nhiều thêm một chút, bù cho phần của chị."

Lúc sắp tắt điện thoại Nguyễn Sơ Tinh mới nghĩ đến người đứng đối diện trước mặt, Thẩm Lâm Gia quan sát kỹ ánh mắt của cô. Mí mắt Nguyễn Sơ Tinh run rẩy, đột nhiên cô "moa" một tiếng về phía điện thoại.

Cô cuống quýt cúp máy, đầu ngón tay hơi run rẩy.

Đàm Tễ ở đầu kia ngây ngốc tại chỗ, cậu giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, tai đang dán lên điện thoại lập tức bốc cháy.

"Cậu ta ở đây làm gì vậy?"

Lý Minh Học lắc đầu: "Không biết, đang chơi trò một hai ba người gỗ à?"

"Thật ra tôi rất muốn biết tại sao cậu ta sử dụng điện thoại không bị tịch thu." Diệp Diễm có hơi bực bội.

"Tôi cũng muốn biết."

Đàm Tễ cười không khép miệng được, sau khi suy xét lại mới phát hiện ra bản thân đã hôn lại đối phương một cái. Diệp Diễm và Lý Minh Học sợ tới mức kinh hoảng nhìn cậu.

Nguyễn Sơ Tinh còn đang ảo tưởng, cô cúp máy nhanh như vậy thì Đàm Tễ hẳn là không nghe thấy được. Thẩm Lâm Gia trước đây chỉ cho là cô chơi bời qua đường thôi nhưng hôm nay xem hết nét mặt của cô, hắn như bị rớt vào hầm băng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh dịu dàng như vậy của Nguyễn Sơ Tinh.

Nguyễn Sơ Tinh đẩy hắn ra đi lên phía trước.

Thẩm Lâm Gia định đuổi theo thì bà Trần đi đến: "Tinh Tinh."



"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Nguyễn Sơ Tinh chột dạ nhìn bà.

Bà Trần hừ lạnh: "Biết mẹ đến nên con đi siêu thị mua nhiều đồ như vậy à?"

Không hổ là mẹ ruột...

"Dạ..."

"Lớn tuổi như vậy cũng không biết chăm sóc bản thân cho tốt." Ngữ khí của bà có hơi oán trách.

Thẩm Lâm Gia định chào hỏi nhưng bà Trần trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của hắn, bà xách túi trên tay của Nguyễn Sơ Tinh, vừa đi vừa hỏi: "Ừm...Đàm Tễ bao nhiêu tuổi, đang làm gì?"

"Dạ?" Nguyễn Sơ Tinh không ngờ sẽ bị bà Trần nghe được, nghĩ đến Thẩm Lâm Gia đứng sau lưng, cô cứng đầu nói: "Mười chín tuổi, nghệ sĩ trong công ty con."

"Con gái mẹ làm tốt lắm." Bà Trần rất hài lòng.

Nguyễn Sơ Tinh quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Lâm Gia đã không còn ở đây liền nói: "Vừa rồi con chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ con không có bạn trai."

"Con không có bạn trai?" Thông tin đột ngột này khiến bà Trần bi thương không ít, bà khó mà tiếp nhận, "Vậy cứ đoạt Đàm Tễ này trước đi."

Nguyễn Sơ Tinh bắt đầu đau đầu: "Như vậy có quá cầm thú hay không, cậu ta còn chưa thành niên."

"Mẹ mặc kệ." Bà Trần bắt đầu khóc lóc ăn vạ om sòm, "Ai bảo vừa rồi con gạt mẹ, nếu con không đem cậu ta về thì mẹ không để yên đâu."

Nguyễn Sơ Tinh: "..." Sao lại làm nũng nữa rồi?

Ai có thể tưởng tượng được Nguyễn Sơ Tinh bình thường xinh đẹp lạnh lùng nhưng lại sợ nhất là sự làm nũng, giả vờ dễ thương của người khác.

Cô trả lời qua loa: "Dạ."

Ngoài mặt Nguyễn Sơ Tinh dễ dàng đồng ý nhưng sau lưng lại không liên lạc với Đàm Tễ, cô sợ ngày đó Đàm Tễ thực sự nghe được, nếu vậy cô biết giải thích như thế nào.

Trong tủ lạnh còn để sữa dâu tây, Nguyễn Sơ Tinh không thích đồ ngọt nhưng suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn lấy ra uống.

Vị ngọt có hơi ngấy, tại sao lại có người thích đồ ngọt chứ.

Lúc làm việc Thẩm Giai Giai gọi điện cho cô báo cáo vài công việc, Nguyễn Sơ Tinh giả vờ vô ý hỏi: "Đàm Tễ gần đây như thế nào?"

"Chị Tinh Tinh, chị cứ yên tâm, cậu ấy không cần phải lo lắng."

"Em quan tâm nhiều đến cậu ấy một chút..."

Vừa đúng lúc Lôi Nhất Đồng bước vào, thấy cô đang gọi điện thoại nên bắt chước giọng điệu của cô: "Ừ, quan tâm cậu ấy nhiều hơn chút...Quan tâm ai vậy?"

Nguyễn Sơ Tinh cúp điện thoại, nói sang chuyện khác: "Ở dưới trướng cậu ừm... Nghệ sĩ náo loạn đòi ký hợp đồng đã giải quyết xong chưa?"

Lôi Nhất Đồng nghe xong lập tức sợ: "À...

Mình còn có việc, mình đi trước đây."

Cô bật cười một tiếng.

Nguyễn Sơ Tinh mở văn kiện ra tiếp tục công việc, bộ phim sắp ra mắt, thời gian vào đoàn không xa nên cô muốn bắt đầu chiến dịch tuyên truyền.

Buổi tối lúc đang ngủ mơ màng, Nguyễn Sơ Tinh nhận được một cú điện thoại, Nguyễn Sơ Tinh ấn nút nghe, lẩm bẩm một tiếng, cô thầm nghĩ nếu không có chuyện quan trọng thì chết chắc với cô.

"Em nhớ chị."