Nguyễn Sơ Tinh nhanh chóng đem màn biểu diễn của Đàm Tễ phát trực tiếp: [Ánh hào quang của Tinh Tinh là không thể chống đỡ nổi.]
Trong ống kính phát trực tiếp, mỗi một biểu cảm và động tác của Đàm Tễ đều hiện rõ trong mắt mọi người. Cách quản lý biểu cảm xuất sắc và kỹ năng ca hát, tư thế múa không thể bắt bẻ được, khiến người ta nhịn chẳng được xem đi xem lại một lần lại một lần.
Quỷ hút máu này, cũng được quá đi chứ!
Làn da hơi hơi có chút trắng bệt, mỏng manh lại nguy hiểm, như thể một giây sau sẽ tiến lên cắn đứt cái cổ của bạn.
[@Tinh Thần Chi Danh ra đây ăn đòn.]
[Tôi biết sự biểu diễn của em trai nhất định tốt hơn mấy đoạn cut ra, nhưng chẳng ngờ sẽ tốt hơn nhiều như thế, Tinh Thần Chi Danh có cần chó má đến thế không?]
[Nguyễn Sơ Tinh đây là công khai bảo vệ Đàm Tễ sao?]
[Đàm Tễ còn có hy vọng đứng đầu không hu hu hu.]
Loại tiết mục tuyển chọn tài năng như thế này, xếp hạng để xuất đạo cũng không hề sạch sẽ như trong tưởng tượng, tiếng nói của tư bản mãi mãi là lớn nhất. Dù cho dữ liệu hiện tại ở các khía cạnh của Đàm Tễ cũng đều đánh bại các tuyển thủ khác, nhưng cũng không chống đỡ được những thao tác trong bóng tối.
Nguyễn Sơ Tinh có tài nguyên có năng lực, nhưng luận về tư bản, cũng bì không kịp với Lại Hạo Không.
Cô nhìn màn hình điện thoại xuất thần trong giây lát, đợi đến khi hồi thần lại, một cái bình luận trên điện thoại nhảy vào trong tầm mắt cô: [Đàm Tễ không có khả năng sẽ xuất đạo ở vị trí C đâu, hiện tại người nắm giữ Tinh Thần Chi Danh là Lại Hạo Không, mẹ nó tỉnh tỉnh."]
Nguyễn Sơ Tinh nhếch môi, trả lời: [Thẩm Lâm Gia nói với cậu à?]
Cô rất ít khi phản hồi bình luận của người hâm mộ, dù cho những người này không có gì đều hỏi han cả nhà cô. Một cái phản hồi "Đàm Tễ không thể nào xuất đạo ở vị trí C" này lập tức lên hotsearch.
Người bình luận mà Nguyễn Sơ Tinh phản hồi lại là một người hâm mộ (fan) lớn, lượng người theo dõi mấy vạn, lúc này thoát fandom rõ ràng là đã không kịp nữa.
Người hâm mộ của Thẩm Lâm Gia đang muốn giải thích Nguyễn Sơ Tinh chỉ đang nói bậy nói bạ, phi logic. Nhưng vừa quay đầu thế mà lại thấy toàn bộ blogger mạng đều đưa tin về cùng một nội dung: [Fan của Thẩm Lâm Gia vì sao cứ bình luận rằng Đàm Tễ nhà Nguyễn Sơ Tinh không thể xuất đạo ở vị trí C vậy? Đây là quy luật trong nghề hay là lời nguyền ác ý?]
Tiếp đó là ảnh chụp màn hình bình luận dưới đó của Nguyễn Sơ Tinh, ngoại trừ cái mà Nguyễn Sơ Tinh phản hồi, ngoài ra còn có một đám người để ảnh đại diện Thẩm Lâm Gia đang mắng Đàm Tễ và Nguyễn Sơ Tinh.
Dân mạng và bình luận hot khiến người ta cảm thấy buồn nôn: [Những người hâm mộ của Thẩm Lâm Gia não có vấn đề à? Em trai nhà chúng tôi có thể xuất đạo được hay không liên quan cái rắm gì đến mấy người.]
[Thẩm Lâm Gia tất sẽ flop, ăn no đi quản chuyện nhà người ta.]
Nguyễn Sơ Tinh có tài khoản phụ trong hội người hâm mộ của Thẩm Lâm Gia, cô vừa mở ra, trong đó toàn là những lời chửi mắng tức giận bại hoại của những người hâm mộ Thẩm Lâm Gia: [Nguyễn Sơ Tinh biến chúng ta thành antifan, đệt.]
[Hiện giờ trên mạng toàn chửi mắng chúng ta, tức chết rồi.]
[Hơn nữa còn có người qua đường cảm thấy Đàm Tễ đáng thương, muốn bỏ phiếu cho cậu ta. Bọn họ bị ngu à?]
Cô cười cười, đem điện thoại bỏ sang một bên. Thành antifan cũng chỉ là món khai vị mà thôi, sau này còn có kịch hay gay cấn hơn chờ được xem.
Trước đêm xuất đạo mấy tiếng đồng hồ, Đàm Tễ ở phòng trang điểm cầm ca từ xem, cậu đem đầu tóc nhuộm về lại màu đen, trông cả người rất có tinh thần.
Nguyễn Sơ Tinh khoanh tay trước ngực đứng ở một bên: "Sau này đừng lên mạng phát biểu mấy lời khiến người ta hiểu lầm nữa."
"Hửm?" Đàm Tễ mất một lúc mới phản ứng, sau đó ngượng ngùng nói, "Sao lại khiến người ta hiểu lầm được, em không phải em trai nhà chị thì còn có thể là của nhà nào?"
"Người khác xem rồi sẽ hiểu lầm." Nguyễn Sơ Tinh lãnh đạm, nhưng thật sự lại có chút ngại ngùng.
"Em đâu có thấy có người hiểu lầm đâu." Đàm Tễ nháy nháy mắt, khóe môi mang theo ý cười có mấy phần xảo trá, "Là chị tự mình nghĩ lệch rồi á."
Thằng nhóc xấu xa này.
Ánh mắt cô nhìn đi chỗ khác, môi mỏng mím thành một đường, trong lòng nghĩ đối với Đàm Tễ càng ngày càng hết cách.
Thợ trang điểm là người mới đến, ở bên người Đàm Tễ bận rộn nửa ngày, Đàm Tễ cười ngọt ngào: "Cảm ơn."
Nguyễn Sơ Tinh nhìn một cái liền cau mày.
Giờ đây đến cả thợ trang điểm cũng muốn bắt nạt nhóc con nhà cô?
Đàm Tễ vốn dĩ lớn lên đường nét tinh tế, cho dù kỹ thuật của thợ trang điểm có kém đến đâu cũng không thể khiến gương mặt này khó coi đến thế. Tuy nhiên thợ trang điểm này trang điểm cho Đàm Tễ quá đậm, thế mà lại khiến cậu thêm mấy phần nữ tính.
Đặc biệt là phần trang điểm ở mắt. Lông mi của Đàm Tễ khá dày sắp xếp lại một chỗ, cho dù là trang điểm màu nhạt lên đó cũng như đã kẻ đường kẻ mắt, cho nên phần trang điểm mắt không cần phải làm quá đậm như vậy.
"Tôi cảm thấy phần trang điểm này của cô làm không tồi."
"Vậy ư?" Thợ trang điểm chớp chớp mắt, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh đáng sợ trong lời đồn.
Nguyễn Sơ Tinh khoanh tay trước ngực đứng ở đằng xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta: "Nói cho cùng không phải chuyên gia trang điểm nào cũng có kỹ năng có thể trang điểm cho người ta xấu đi, tin rằng ở trong số nhiều thợ trang điểm như vậy, cô nhất định nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ ha."
Sắc mặt thợ trang điểm tái xanh, miễn cưỡng đè xuống cảm xúc của mình, bày ra một vẻ mặt tốt mà nói: "Chị Sơ Tinh, cách trang điểm thế này là do buổi biểu diễn tối nay yêu cầu như vậy đó, tôi tin rằng ở phương diện này tôi vẫn chuyên nghiệp hơn chị."
"Cho nên ý cô là, tôi nhìn không ra đẹp xấu?"
Nguyễn Sơ Tinh đến bên cạnh gương, đưa tay bóp lấy cằm Đàm Tễ: "Cô nhìn cái mặt này mà xem, bị cô chà đạp thành cái dáng vẻ gì rồi?"
Vốn dĩ Đàm Tễ vẫn còn đang chìm đắm trong trong thế giới của riêng mình mà ngâm nga, cậu đột nhiên đỏ mặt, chỗ bị Nguyễn Sơ Tinh nắm lấy trở nên nóng bừng: "Chị à..."
Nguyễn Sơ Tinh đang định nổi giận, bị Đàm Tễ kéo lại: "Đừng nổi nóng."
Thợ trang điểm còn tưởng rằng Đàm Tễ muốn nói đỡ cho cô ta, nói cho cùng trước lúc Nguyễn Sơ Tinh đến thì Đàm Tễ đối với cô ta vô cùng lễ phép, hoàn toàn không giống với những nghệ sĩ khác. Trong lòng cô nghĩ rằng Đàm Tễ thật không hổ danh là tiểu thiên sứ trong nhân gian, chỉ có người đại diện là hung dữ chút thôi.
Ai ngờ cô ta còn chưa kịp cảm động được một giây, Đàm Tễ đã tiếp tục nói: "Nổi nóng không tốt cho sức khỏe, còn có thể tạo thành nếp nhăn. Chị đừng nổi giận nữa, để em mua cho chị kẹo ngọt nha?"
Tầm nhìn của Nguyễn Sơ Tinh vẫn còn đặt trên người thợ trang điểm, Đàm Tễ nắm lấy tay cô: "Chị nổi giận, em sẽ đau lòng á."
"Cậu đang làm nũng đúng không?" Những nếp gấp trong lòng cô được vuốt phẳng từng cái một, làm gì còn giận được nữa?
Đàm Tễ cười cười, để cô ra ngoài tìm thợ trang điểm khác, mình thì tiếp tục lật lời bài hát trong tay.
"Thật xin lỗi, cậu cũng cảm thấy tôi trang điểm không đẹp sao?"Thợ trang điểm bày ra dáng vẻ biết mình làm sai, ấm ức hỏi.
Đàm Tễ rũ mắt không hề ngẩng đầu, cười như không cười: "Tức là cô muốn nói chị ấy vô cớ kiếm chuyện à?"
Mặt cô ta đơ ra, thế nào cũng không nghĩ đến một Đàm Tễ nhìn thì đơn thuần sẽ chọc thủng ý tứ trong lời cô ta. Rõ ràng lúc trước cậu còn rất ngọt ngào rất ngây thơ, khiến người ta vừa nhìn liền buông xuống tất cả phòng bị trong lòng.
Ý cười nơi đáy mắt Đàm Tễ càng sâu, dùng giọng điệu ngây thơ vô tà nói ra lời mang mấy phần đe dọa: "Tôi không thích người khác làm chị ấy nổi giận đâu."
Thợ trang điểm cứng người, nuốt nước bọt không dám nói gì nữa.
Nguyễn Sơ Tinh tìm một thợ trang điểm mình quen biết đến, đứng ở một bên nhìn Đàm Tễ: "Hồi hộp không?"
Cậu không nhìn lên: "Không hồi hộp."
"Ở trước mặt chị không cần phải cậy mạnh."
Lông mi Đàm Tễ run rẩy một cái, ủy khuất nói: "Vậy nếu em hồi hộp thật, chị có thể ôm em không?"
"..." Lại muốn chiếm tiện nghi, Nguyễn Sơ Tinh nhìn ánh mắt ái muội của thợ trang điểm, ho khan một tiếng, "Không thể."
Cậu nhóc thất vọng cụp mắt xuống.
Trước khi lên đài, Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy có chút mất mát, Đàm Tễ chớp chớp mắt: "Sao chị lại chau mày cau mặt rồi, em đã nói em sẽ là số một mà."
Nhìn cậu tựa như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu, vẫn luôn ngây thơ tin rằng bản thân sẽ một mực luôn ngồi ở vị trí số một. Có thể cậu tưởng rằng, tất cả nỗ lực sẽ luôn được hồi báo.
Nhưng mà thế giới này có rất nhiều chuyện, làm gì có thể công bằng như thế.
Cô muốn an ủi đứa trẻ này, kiễng chân lên ôm lấy cậu. Cho dù là số mấy đi nữa, sau này cô cũng có thể mang cậu tới nơi chói mắt nhất.
Đầu óc Đàm Tễ trống rỗng trong giây lát, chân tay cứ đơ ra. Cậu đứng đó mà đỏ mặt, không nhịn được đưa tay ra ôm một cái, bờ eo cô gái mảnh mai, tựa như một tay đã có thể bẻ gãy mất.
Cả trái tim cậu cũng đều tan chảy cả rồi. Chị ấy sao lại mềm mại như thế. Còn mềm mại hơn cả kẹo bông gòn nữa.
Diệp Diễm bọn họ tiến vào vừa hay nhìn thấy, Lý Minh Học khá vui vẻ, nhanh chóng chạy đến: "Tôi cũng muốn được ôm, có thể chia một chút may mắn cho tôi không?"
Diệp Diễm đỡ trán, Lý Minh Học cảm thấy ai cũng sẽ có đãi ngộ giống như Đàm Tễ hay sao?
Đàm Tễ căng thẳng đứng chắn trước Nguyễn Sơ Tinh, ngay lúc Lý Minh Học vồ đến liền ôm hắn vào ngực. Hai tên đàn ông ôm nhau ở một chỗ, Đàm Tễ cao hơn hắn một chút, đưa tay vỗ vỗ vào lưng hắn: "Tôi tặng may mắn cho cậu này."
Vẻ mặt Lý Minh Học kinh hãi: "Không dám nhận, không dám nhận."
Vạn nhất Đàm Tễ mà không đứng thứ nhất thì hắn sẽ bị chửi đến chết.
"Bắt buộc phải nhận."Đàm Tễ cảnh cáo nhìn những người còn lại, lo rằng bọn họ sẽ chiếm tiện nghi của chị ấy.
Diệp Diễm thở dài một hơi, tách Lý Minh Học đang ở trong lòng Đàm Tễ ra: "Cậu có thể học một chút cách nhìn sắc mặt của người khác không?"
"Tôi sao lại không xem sắc mặt người khác chứ?"
Diệp Diễm lướt mắt nhìn các đồng đội khác, quyết định tránh xa Lý Minh Học.
Bọn họ đều đeo lên tai nghe, không ngừng hít thở sâu. Đàm Tễ là người cuối cùng đi ra ngoài, cậu nhìn Nguyễn Sơ Tinh nháy nháy mắt: "Chị à."
Tựa như có vô vàn ánh sao rơi ở trong mắt cậu, cậu cong cong môi: "Số một là của em, chị cũng thế."