Khụ khụ! Phần ngực đột nhiên truyền đến cảm giác ngứa khó có thể ức chế, khiến cho Giang Nguyên không nhịn được cúi đầu ho khan lần nữa.
Tiền Lập Nguyên đang đắc ý bên cạnh, thấy Giang Nguyên ho ra máu, liền cười hắc hắc nhìn Tuyên Tử Nguyệt:
~ Tuyên Tử Nguyệt, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lưu lại một hơi cho hẳn. Sau khi cô chết rồi, tôi mới để cho hắn chết.
~ Tiền Lập Nguyên, anh là tên tiểu nhân hèn hạ. Anh ngoại trừ biết đánh lén thì còn biết gì nữa chứ?
Tuyên Tử Nguyệt thở hổn hển, gương mặt tái nhợt ửng đỏ, phẫn nộ nói.
- Tôi không biết làm gì, nhưng tôi biết giết cô.
Tiền Lập Nguyên chẳng có chút cảm giác hổ thẹn, cười nói:
- Tôi thừa nhận, mặt đối mặt tôi đánh không lại cô, nhưng có thể giết được cô, tôi rất vui. Hơn nữa còn rất đắc ý.
- Anh...
Tuyên Tử Nguyệt thở hổn hển, sau đó nằm xuống ôm ngực ho khan.
Nhìn bộ dạng tức giận không chỗ trút của Tuyên Tử Nguyệt, Tiền Lập Nguyên lại càng đắc ý, sau đó nhìn Giang Nguyên vẫn không ngừng ho khan, lạnh giọng cười nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi. Nào, đến đây để cho gia đánh mày một trận.
Khụ khụ. Giang Nguyên che miệng ho lên hai tiếng, không nói hai lời liền lao thẳng đến chỗ Tiền Lập Nguyên.
Hắn không dám kéo dài thời gian để Tiền Lập Nguyên tấn công hắn. Nếu Tiền Lập Nguyên chủ động tấn công, hắn ngăn cản sẽ không được mấy chiêu. Hơn nữa hắn chạy trốn cũng không chạy được. Nếu hắn chạy, Tuyên Tử Nguyệt nhất định phải chết.
Đã có được vài phần khí lực, như vậy cũng chỉ có công kích mới có thể mài mòn khí lực Tiền Lập Nguyên vài phần.
'Trái một quyền, phải một quyền, giơ chân đá, sau đó lên gối.
Giang Nguyên đem những gì về cận chiến mà Đại đội trưởng năm đó dạy cho hắn vận dụng một lần. Lúc. này, hắn bất chấp vết thương ở ngực chưa lành. Đối mặt với cao thủ như Tiền Lập Nguyên, nếu còn cố ky, chính là muốn chết.
Chỉ có toàn lực đánh một trận, có lẽ còn có hy vọng.